Mộc Vu gõ cửa phòng làm việc của Ngô Hiểu, được sự cho phép anh mới dám vào trong.
- Ngô tổng, có Vương tiểu thư đến tìm, cô ấy nói đã có hẹn trước với anh.
Ngô Hiểu dời tầm mắt khỏi màn hình máy tính, đuôi mắt khẽ nhếch lên phất tay với Mộc Vu cho cô vào.
…
Cẩn Y đứng chờ ở quầy tiếp tân có hơi lo lắng, cô và Ngô Hiểu tiếp xúc không nhiều, hôm nay đường đột tới đây còn nói dối sợ rằng anh ta sẽ nghĩ cô là loại người không biết điều. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì một người đàn ông ăn mặc chỉnh chu bước tới đưa cho nhân viên danh thiếp của mình.
- Tôi có hẹn trước với Ngô tổng, phiền cô thông báo với ngài ấy một tiếng.
Nhân viên lại nhấc điện thoại gọi lên tầng tám, Cẩn Y nhận thấy ngày hôm nay có lẽ sẽ không gặp được vị giám đốc bận rộn này rồi, cô nhẹ thở dài chuẩn bị rời đi thì nhân viên lên tiếng.
- Vương tiểu thư, mời cô lên tầng tám, giám đốc đang đợi cô. Trần tổng, phiền ngài qua bên kia ngồi đợi một lát.
Cẩn Y tưởng mình nghe nhầm, không ngờ Ngô Hiểu chịu gặp một người không có hẹn trước như mình. Cô "cảm ơn" nhân viên một tiếng rồi nhẹ cúi đầu chào người đàn ông bên cạnh xong rời đi.
Mang theo tâm trạng thấp thỏm từ trong thang máy đến khi đứng trước căn phòng đề ba chữ "tổng giám đốc." Cẩn Y hít một hơi thật sâu rồi đưa tay lên gõ cửa, lập tức đã có tiếng trả lời.
- Mời vào.
Cô đẩy cửa bước vào đảo mắt nhìn căn phòng gọn gàng với rất nhiều loại sách rồi dừng trên người đàn ông "mới từ nam cực trở về." Anh ta ngồi bên bàn tiếp khách đưa bàn tay thon dài đẹp mắt mời cô ngồi. Cẩn Y không mắc chứng bệnh sợ người lạ nhưng ở trước mặt người đàn ông này sau gáy vô thức lạnh ở mức âm.
Ngô Hiểu vắt chéo chân nhìn cô không lên tiếng tạo nên bầu không khí ngượng nghịu giữa hai người, mà thật ra chỉ có Cẩn Y mới ngượng, cô nhìn anh cố đè sự sợ hãi vô duyên vô cớ trong lòng xuống mở lời.
- Thật xin lỗi anh vì tôi đã nói dối, tôi sẽ nói nhanh không làm mất thời gian của anh đâu.
Ngô Hiểu vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng đó không có vẻ gì là hưởng ứng, anh lại nâng đồng hồ ra một cái giá.
- Năm…
- Mười phút.
Anh còn chưa dứt lời thì Cẩn Y đã nhanh miệng chặn lại, cô hơi cúi đầu không dám nhìn ánh mắt dò xét đó của Ngô Hiểu, anh ta hơn cô nhiều tuổi nên cứ có cảm giác anh ta đang nhìn thấu tâm tư của mình bằng sự trải đời vốn có, cô nhẹ mím môi rồi lấy bình tĩnh đẩy thanh âm ra khỏi cổ họng.
- Lần này anh cho tôi mười phút có được không?
Khoé miệng Ngô Hiểu khẽ nâng lên, anh không hẹp hòi từ chối chỉ nghiêng đầu nhìn cô nói một câu vô cùng nhạt nhẽo, giống như mấy kẻ hay tính toán.
- Chỗ của tôi cho vay tiền phải có lãi, tôi cho cô thêm năm phút sau này phải trả cả vốn lẫn lời cho tôi.
Dứt lời anh ném chiếc đồng hồ trên tay mình xuống mặt bàn, kim giây không ngừng di chuyển, Cẩn Y cũng không dám phí thời gian.
- Ngô tổng, lần trước anh là người đưa cho tôi chiếc trâm cài áo đó, anh cũng bảo tôi đừng giao nó cho cảnh sát, thú thực bây giờ tôi đang rất mông lung. Tôi biết anh là người suy nghĩ thấu đáo lại rất tài giỏi, anh có thể chỉ giúp tôi phải bắt đầu từ đâu được hay không?
Cô nghĩ mình đủ lòng tin với người đàn ông cùng cô đóng dấu vân tay lên tờ hôn thú nhưng khi nhận chiếc trâm cài áo đó từ tay Ngô Hiểu lòng tin của cô lại bị lung lay. Cô yêu Dương Phong nhưng để cô tâm sự rõ ràng chuyện này cùng anh ấy thì cô không thể làm được, ngược lại cô lại muốn tìm người đàn ông trước mặt xin một chút manh mối dù chuyện này không liên quan gì đến anh ta.
Ngô Hiểu nghiêng người chống khuỷu tay lên thành ghế nhìn hàng mi run run của cô gái đối diện. Xem ra những lời anh nói lần trước ít nhiều đã khiến cô để tâm nhưng anh lại không quen để người khác nhờ vả nên lạnh nhạt ném cho cô một "nắm tuyết."
- Vương tiểu thư, tôi mang họ Ngô.
Lời này của Ngô Hiểu là muốn nói cho Cẩn Y biết chuyện này không liên quan đến anh, cô cũng biết điều đó nhưng anh ta bây giờ là chiếc phao duy nhất mà cô có thể bám vào. Cẩn Y siết chặt dây túi xách đến đỏ lừ lòng bàn tay, nói như van nài.
- Tôi biết là mình đang làm phiền đến thời gian quý báu của anh nhưng bây giờ tôi như đang rơi vào cái hố đen không đáy, hiện giờ ngoài anh ra tôi không biết phải nhờ ai cả nên mới làm liều tới đây…
Cẩn Y không dám nói tiếp vì cô sợ nước mắt mình sẽ rơi, cô cúi đầu cắn chặt môi để không lộ rõ sự yếu kém của mình với một người xa lạ. Cô thấy mình rất vô dụng nhưng không biết cách nào để cứng rắn hơn.
Mí mắt Ngô Hiểu khẽ động, vì câu nói ngoài anh ra thì cô không biết nhờ ai mà tâm tình tự nhiên rất tốt. Anh ngồi thẳng lưng bất ngờ hỏi một câu.
- Vương tiểu thư, có bao giờ cô thắc mắc về xưởng rượu của ba mẹ mình không?
Cẩn Y ngẩng đầu, lệ còn đọng trong khoé mắt, cô không hiểu lời anh hỏi là có ý gì nhưng nghe nhắc tới ba mẹ mình cô lại rất khẩn trương.
- Ba mẹ tôi xưa nay chỉ là một thương nhân bình thường thì có gì mà thắc mắc?
Ngô Hiểu khẽ cười, anh rót riêng cho mình một tách trà tự nhiên nhấp một ngụm nhỏ rồi chỉ vào tách trà in hoa đẹp mắt trầm giọng.
- Nếu cô đã nghĩ cái chết của ba mẹ mình không phải là một tai nạn bình thường thì cô phải nghĩ là có người cố ý gây ra và phải tự đặt câu hỏi là tại sao họ lại làm vậy? Vì ba mẹ của cô có thứ mà họ cần giống nước trà cần có một cái tách để chứa, bản thân nó có thể đựng trong một cái bát, cái tô nhưng khi đặt vào cái tách này vô tình vị của nó lại đậm đà hơn.
Anh nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của Cẩn Y chia cho cô chút thâm sâu trong lời nói của mình, cô quá ngây thơ với thế giới này nên cái gì cũng không hiểu rõ, muốn tồn tại nơi hồng trần đầy rẫy những lọc lừa gian dối thì màu mắt phải mang một chút âm u.
Cẩn Y bất động nhìn Ngô Hiểu, lời của anh cứ ong ong trong não của cô nửa hiểu nửa không, cô chỉ nghĩ đơn giản có lẽ có người nào đó căm ghét gia đình mình nên mới ra tay phóng hỏa nhưng hình như lại còn nguyên nhân sâu xa hơn. Ngày hôm đó cảnh sát không cho cô xem thi thể của ba mẹ mình, lúc cô nhận lại chỉ còn hai hủ tro cốt, là cô quá ngu rồi, ngu đến mức không dám làm càn với họ, chỉ nghe lời Dương Phong nói vì họ sợ cô sẽ chịu không nổi cú sốc này nên mới hoả táng để cô bớt đau lòng.
Cẩn Y nhìn người đàn ông bí hiểm trước mặt, vô cùng tò mò về anh ta, dường như cái mà anh ta biết được còn rất nhiều, cô nuốt ngược nước mắt run rẩy hỏi.
- Ngô tổng, anh có thể nói rõ hơn ngọn nguồn cho tôi biết có được không?
Ngô Hiểu không trả lời, anh đưa tay nhặt đồng hồ lên chấm dứt cuộc nói chuyện.
- Mười một phút, quá một phút rồi, Vương tiểu thư, cô nợ tôi sáu phút, sau này tôi sẽ đòi. Tôi còn có việc, không tiễn.
Ngô Hiểu đứng lên chỉnh lại cà vạt, lưng thẳng tắp di chuyển tới bàn làm việc của mình. Cẩn Y hít thật sâu để bình tĩnh trở lại rồi từ từ đứng lên nhẹ cúi đầu nói nhỏ.