Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 29: C29



Dịch: LTLT

Trong phòng họp của tổng cục đã chuẩn bị xong tài liệu.

Có người mới của tổng đội (*đội điều tra tổng cục) phụ trách đưa nước khoáng bước vào, lúc đặt nước thì lén quan sát tình huống trong phòng họp.

Thế là người mới của tổng đội nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi được cục trưởng Viên đích thân ra đón ở cổng tổng đội đang ngồi trong phòng họp, mọi người đều mặc đồng phục cảnh sát, hắn ta lại mặc một cái áo sơ mi đen rất tùy hứng trong bầu không khí nghiêm túc. Lúc nhận nước, hắn mỉm cười nói một tiếng cảm ơn.

Người mới đưa nước xong, lúc ra ngoài thì đóng cửa phòng họp lại.

Bên ngoài phòng họp tụ tập không ít người, mới đầu thì ai làm việc nấy nhưng người mới vừa bước ra người đang đứng trước máy in giả vờ đang in giấy tờ cũng chẳng giả vờ nữa, mọi người nhanh chóng vây quanh.

“Rốt cuộc tình huống thế nào?”

“Hình như nói là mời đến làm cố vấn.”

“… Cố vấn? Học tâm lý học sao? Trông không giống.”

“Không biết, hình như họ Giải.”

“Cố vấn, họ Giải.” Có người móc nối hai từ khóa này lại, ngạc nhiên, “Giải Lâm?!”

Người trong tổng cục rất nhạy cảm với chữ “Giải” này, tuy không biết mặt nhưng sự tích và cái tên này đều đã nghe đến thuộc làu.

Bọn họ không giống Quý Minh Nhuệ với Tô Hiểu Lan, nhắc đến “Giải Lâm” mà không biết là ai.

Từ lúc bọn họ vào tổng cục… không, thậm chí còn sớm hơn, chỉ cần tìm hiểu vụ án cũ mười năm trước thì không thể nào chưa từng nhìn thấy hai từ Giải Lâm này.

Nếu như nói Giải Phong năm ấy là ngôi sao của đội cảnh sát hình sự tổng cục cấp độ sách giáo khoa thì Giải Lâm khi đó chỉ mười lăm tuổi đã bắt đầu tham gia điều tra án là sự tồn tại giống như bật hack.

Cho đến hôm nay, trong danh sách tất cả những người tham gia phá án ở trang cuối cùng của những vụ án năm xưa đã ố vàng trong phòng hồ sơ của tổng bộ nhất định sẽ xuất hiện bốn chữ: Cố vấn: Giải Lâm.

Những người mới này chỉ từng nghe đến tên Giải Lâm, có thấy sốc đi nữa chẳng qua là nhìn thấy nhân vật trong tin đồn mà thôi, nhưng những người từng tham gia các vụ án cũ đó thì lại khác, các cảnh sát hình sự lâu năm nhìn thấy Giải Lâm một lần nữa đi vào phòng họp, cách một lớp cửa chớp, chợt tưởng rằng mình lại nhìn thấy cảnh tượng của mười năm trước.

Trong phòng họp.

Mười năm nay có rất nhiều thứ đã thay đổi, ví dụ như màn hình chiếu màu xám kiểu cũ không hiển thị rõ màu trong phòng họp theo sự tiến bộ của kĩ thuật đã được thay bằng màn hình tinh thể lỏng, tự động kết nối với máy tính chủ.


Tóc bạc không che được ở hai bên tóc mai của cục trưởng Viên, và cả nam cảnh sát ngồi bên cạnh ông, trông dáng vẻ chưa đến ba mươi mấy tuổi, nhưng chiến công mang trên vai lại không ít.

Lúc Võ Chí Bân giới thiệu, có hơi chần chừ: “Đây là đội trưởng Dương, chắc hẳn cậu có ấn tượng. Trong nhóm người vào tổng đội năm đó, cậu ấy với anh cậu là hai người được xem trọng nhất, sau khi anh cậu đi… vị trí đội trưởng tổng đội…”

Giải Lâm không lên tiếng.

Mười năm sau thăm lại chốn xưa, rất nhiều thứ đã thay đổi.

Như người ngồi ở vị trí ấy mười năm trước sẽ không quay về nữa

Nhưng cũng có vài thứ không đổi, ví dụ như tám chữ trên bức tường màu trắng trong phòng họp: Chấp pháp vì dân, bảo vệ cho dân.

“Người chết Tiết Mai đã có giám định pháp y, thời gian xác nhận tử vong sớm hơn Dương Trân Trân, có lẽ là bị sát hại một tháng trước.”

Trên màn hình tinh thể lỏng hiển thị một tấm ảnh tủ đông, hiện trường vụ án làm mọi người chấn động.

“Tuy cách thức cuối cùng xử lý thi thể của hung thủ khác nhau, nhưng chúng tôi đã so sánh những vết thương trí mạng trên người nạn nhân.” Đèn chiếu chuyển qua trang tiếp theo, “Sau gáy, ngực, eo, vết thương trí mạng ở những nơi này vô cùng giống nhau, hơn nữa, trước khi Tiết Mai chết cũng bị xâm hại tình d*c.”

“Theo trí nhớ của chủ nhà, lúc bà ấy dẫn người dùng chìa khóa dự bị mở cửa vào thì cửa sổ không có bất cứ dấu vết phá hoại nào, chứng tỏ hung thủ không cần dùng thủ đoạn để cưỡng chế đột nhập vào phòng của người chết. Điểm này cũng giống hệt vụ án của Dương Trân Trân.”

Lúc người báo cáo đang tiến hành tổng kết, Giải Lâm vẫn không lên tiếng.

Giải Lâm ngồi ở sau cùng, ánh sáng màn hình tinh thể lỏng không chiếu đến hắn, cửa sổ chớp bên cạnh lại ở trong trạng thái bị kéo lên, bỗng nhiên khiến người ta cảm thấy Giải Lâm nhập tâm vào vụ án dường như không liên quan gì đến Giải Lâm vừa rồi mỉm cười nhận nước uống.

Hình như hắn rất thích nhìn ảnh hiện trường vụ án, sắp xếp mấy tấm ảnh máu me nhất lại với nhau theo thời gian xảy ra vụ án.

Giải Lâm dựa vào lưng ghế, hai ngón tay cầm chiếc nhẫn ở giữa ngón tay xoay mấy vòng, đến khi người báo cáo ngừng lại nhìn, hắn mới dời tầm mắt khỏi mấy tấm ảnh hiện trường, nói: “Tôi đang nghe, anh cứ tiếp tục.”

“Chúng tôi đã điều tra loại bỏ tất cả những người có quan hệ thân thiết với Tiết Mai. Cuộc sống thường ngày của Tiết Mai rất đơn giản, đi và về hai nơi, mâu thuẫn duy nhất có lẽ là cô ấy chia tay với bạn trai một tháng trước. Nhưng mà bạn trai của cô ấy không bị tình nghi bởi vì cả tháng hắn ta đều không ở trong thành phố, ra ngoài giải sầu với bạn bè, nói là muốn bình tĩnh suy nghĩ lại về mối quan hệ của cả hai, cho nên suốt tháng đó chưa từng liên lạc với cô ấy. Chúng tôi đã xác nhận vé tàu của hắn ta, thông tin thanh toán nhận phòng khách sạn và camera, một tháng trước hắn ta quả thật không ở thành phố.”

Như thế lại loại bỏ người thân thiết.

“Hiện tại chúng tôi vẫn không thể xác định rốt cuộc hung thủ làm thế nào đột nhập vào phòng không để lại dấu vết…”

Sau khi hiểu đại khái vụ án của Tiết Mai, Giải Lâm hỏi: “Vụ án của thành phố Hạ Kinh thế nào?”


Cảnh sát phụ trách báo cáo nói: “Nghi án ở thành phố Hạ Kinh có hai vụ, thời gian lần lượt là tháng tám và tháng mười hai năm ngoái. Bởi vì thiếu manh mối cộng thêm người bị hại đều là khách thuê trọ, thời gian phát hiện lại cách thời gian xảy ra vụ án một khoảng rất lâu… cho nên vụ án này…”

Những thông tin mà người báo cáo nói, tất cả những người ngồi ở đây đều đã từng nghe đến.

Nhưng Giải Lâm lại bóc ra được manh mối bị bọn họ bỏ sót trong đó: “Nói như vậy thì bốn người bị hại đều là người không có quan hệ thân thiết với gia đình. Dương Trân Trân gặp nạn cho đến nay, nếu như không phải phía cảnh sát liên hệ với người nhà cô ấy thì có thể sẽ giống như Tiết Mai, biến mất một tháng cũng sẽ không bị ai phát hiện. Hung thủ chưa chắc là người thân thiết bên cạnh bọn họ nhưng nhất định là người hiểu hoàn cảnh của bọn họ. Nói cách khác, chắc hẳn gã đã thông qua mánh khóe nào đó dễ dàng có được thông tin cá nhân của người bị hại.”

“…?!”

Giải Lâm dốc sức cho bọn họ nhìn thấy cái gì gọi là điểm vướng mắc của vụ án cũng chính là điểm đột phá của nó.

Người bị hại sau một khoảng thời gian bị hại mới được tìm thấy, quả thật làm tăng thêm độ khó phá án, nhưng đổi một góc độ suy nghĩ thì đồng thời cũng có thể tạo thành manh mối mà hung thủ để lại.

Giải Lâm khoanh điều kiện lúc hung thủ chọn “con mồi”: “Gã chuyên chọn phụ nữ sống một mình bên ngoài, lại điều tra hoàn cảnh gia đình của những phụ nữ này, thậm chí rất có thể… tính chất công việc của gã khiến gã dễ dàng làm việc này. Bởi vì bình thường không thể thông qua giao tiếp xã hội bình thường để đạt được mục đích khiến phụ nữ lạ mặt nói ra tình huống gia đình với anh. Tháng mười hai năm ngoái còn đang ở thành phố Hạ Kinh, công việc của gã rất có thể có tính dễ biến động và di chuyển khá cao.” Nhận thấy bầu không khí trong phòng họp quá căng thẳng, Giải Lâm lật hồ sơ đặt ở trước mặt qua một trang, nói, “… Đương nhiên, giả thuyết này không chắc chắn tuyệt đối, nếu như là tôi, có lẽ làm được.”

“…”

Lúc này không cần thể hiện sức quyến rũ của anh đâu.

Võ Chí Bân nghe xong giống như có điều suy nghĩ, lựa lựa trong chồng tài liệu, cuối cùng lấy ra một tấm ảnh, gã đàn ông trong ảnh cạo tóc rất ngắn, đầu đinh, mắt một mí, vẻ mặt hơi hung dữ: “Hắn ta là hàng xóm của Tiết Mai, làm nghề hậu cần, hôm chúng tôi đến tìm hắn ta để hỏi thì biểu hiện của hắn ta không tự nhiên lắm.”

Buổi họp kết thúc bằng chữ cuối cùng mà cục trưởng Viên thốt ra: “Tra.”

Sau khi tan họp, Giải Lâm vặn nắp chai nước khoáng, lấy điện thoại đã chuyển sang chế độ im lặng trước khi họp ra, mở danh sách Weliao, muốn xem thử người nào đó có gửi tin nhắn cho mình không.

Rõ ràng Trì Thanh không phải kiểu người hay gửi tin nhắn cho người khác, trừ khi thật sự ồn đến mức quá đáng, bình thường sẽ không chủ động chọt Giải Lâm.

Giải Lâm chủ động gửi một câu hỏi thăm.

– Bệnh nhân này, hôm nay có cần chữa trị không?

Bên kia một lúc lâu vẫn không phản ứng.

Giải Lâm lại di chuyển ngón tay, gõ hai dòng chữ.

Võ Chí Bân nhìn thấy một màn này bèn hỏi: “Gửi tin nhắn cho ai đấy?”


Giải Lâm cười nói: “Anh từng gặp, cái người suốt ngày đeo găng tay không cho ai đụng đó.”

Võ Chí Bân: “Cậu còn liên lạc với cậu ta à?”

Câu nói này tiết lộ rất nhiều thông tin, thái độ cũng không ủng hộ.

Giải Lâm: “Sao thế?”

Võ Chí Bân biết mình lỡ lời: “Không có gì… chỉ là tôi cảm thấy cậu ta trông rất kỳ lạ.”

“Căn hộ đối diện của em mua về cũng để không, lúc trước cho cậu ấy thuê rồi.” Đối với đánh giá “kỳ lạ” này, Giải Lâm cũng đồng ý, “Cậu ấy rất kỳ lạ, cả người đầy tật xấu, cũng không biết từ đâu ra.”

Lời nói này của Giải Lâm giống như đang phàn nàn nhưng Võ Chí Bân lại cảm thấy sự thân thiết không rõ ràng ở trong đó.

Giải Lâm uống một ngụm nước, vặn nắp chai lại, đứng lên nói: “Đi đây, ngày mai thẩm tra người hàng xóm kia em lại đến.”

Cuối cùng Võ Chí Bân một mình rời khỏi phòng họp.

Cảnh sát mới đến thu dọn đồ đạc nhìn thấy ông nói: “Anh Bân, còn chưa đi à?”

Võ Chí Bân hoàn hồn: “À, đi ngay đây, vất vả cậu rồi.”

Vừa rồi ông ngồi bên trong nhớ lại vụ án năm xưa, thực ra trong hồ sơ vụ án có hai bảng thông tin người bị hại. Lần trước ông mở ra xem, chỉ ngừng lại ở tờ áp chót. Tấm ảnh dán trên tờ áp chót chính là Trì Thanh mười mấy tuổi.

Ông không lật tiếp ra sau, bởi vì không cần nhìn tờ cuối cùng ông cũng biết rõ… trang cuối cùng có một tấm ảnh dán cùng vị trí, người trong ảnh chính là Giải Lâm mười năm trước.

Võ Chí Bân không biết rốt cuộc giữa hai người là duyên phận gì, ngạc nhiên vì hai người duy nhất sống sót trong vụ án cũ năm ấy thế mà một lần nữa gặp lại nhau sau một thời gian dài. Bảng câu hỏi tâm lý Giải Lâm làm lúc đó có kết quả nguy hiểm cao, vậy của Trì Thanh thì sao?

Võ Chí Bân nhớ đến năm chữ “nên theo dõi lâu dài” ý tứ sâu xa trong hồ sơ.

… Cậu ta sẽ là một người bình thường sao?

Ở nơi khác, bởi vì hôm qua ngủ cũng khá ổn nên Trì Thanh hiếm khi có tâm tư đặt hàng trong app mua thức ăn, chờ sau khi rau củ trái cây với một hộp bò bít tết đông lạnh đưa đến thì chuẩn bị nấu ăn.

Anh ít khi nấu ăn, chủ yếu là vì nấu ăn rất phiền phức.

Trì Thanh lựa ra mấy con dao trong kệ đựng dao, đặt bên cạnh sẵn, sau khi cẩn thận lau dao sạch sẽ, lại lấy một đôi găng tay cao su trong ngăn kéo, để tránh cho ngón tay tiếp xúc trực tiếp với đồ ăn.

Rèm cửa trong phòng kéo kín mít, cũng không mở đèn.

Một miếng bò bít tết đỏ tươi đặt trên thớt gỗ.


Trì Thanh cầm dao, mũi dao sáng loáng màu bạc c ắm vào trong thịt, tay anh rất vững vàng rạch từng chút xuống, mặt cắt bằng phẳng vô cùng.

Màn hình điện thoại bên cạnh thớt sáng lên, chiếu sáng một vùng.

– Giải Lâm về tổng bộ rồi!!!

– Tổng bộ đó! Cố vấn tổng bộ!

– Ông biết chuyện này không? Tôi hâm mộ quá, hôm nay tôi ở dưới gốc cây chanh* rồi. (*ý chỉ ghen tị)

Người gửi tin đến là Quý Minh Nhuệ.

Trì Thanh cắt thịt xong, lúc này mới tháo một găng tay cao su ra.

– Vì sao tôi phải biết.

Quý Minh Nhuệ: Tốc độ trả lời tin nhắn của ông có thể chậm hơn nữa không? Ông đang làm gì đó?

Trì Thanh trả lời hai chữ.

– Nấu ăn.

– …

Quý Minh Nhuệ từng vinh hạnh nhìn thấy dáng vẻ nấu ăn của Trì Thanh mấy lần, vừa nhớ lại thì tóc gáy dựng đứng.

Nói thật là có hơi bi3n thái.

Thực ra chuyện cắt thịt rõ ràng rất bình thường, nhưng mà Trì Thanh làm lại rất khác. U ám cầm dao, cố ý mang găng tay cao su, tuy biết người anh em này là vì bệnh ám ảnh sạch sẽ… nhưng cảm giác nghi thức quá nặng nề, nặng đến mức khiến người ta rất khó không nghĩ nhiều.

Với lại, mỗi lần cắt anh đều cắt rất chậm, chậm đến độ giống như đang cẩn trận trải nghiệm vậy… Tóm lại, sau một lần nhìn xem, anh ta sờ thấy da gà nổi lên trên cánh tay thì tìm cớ đi về.

Trì Thanh không nói nhảm với Quý Minh Nhuệ, thoát khỏi giao diện trò chuyện, nhìn thấy mấy tin nhắn chưa đọc ở trong danh sách.

– Bệnh nhân này, hôm nay có cần chữa trị không?

Sau tin nhắn này còn có hai tin:

– Không trả lời tôi.

– Ngủ xong chạy à?