Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 596: Giết khắp toàn trường (2)



- Bằng Kim Dật như thế nào lại trở nên yếu đi như vậy?

Trong lòng Chung Nhạc cũng còn đang nghi hoặc, không hiểu chút nào. Thực lực hiện tại của Bằng Kim Dật so với trước đây tựa hồ đã yếu đi rất nhiều, không chịu nổi một kích. Trước đây Bằng Kim Dật ở trong mắt Chung Nhạc tuyệt đối là tồn tại cường đại không gì sánh được, là đối thủ vô cùng khủng bố. Hắn từng biến thành Đại Bằng ngàn dặm, biến thành Đại Côn ngàn dặm, đuổi giết hắn cực kỳ hung hăng, căn bản không thể địch nổi.

Trước đây Chung Nhạc ngàn vạn dặm đào vong, từ Tổ Tinh chạy trốn tới Côn Lôn Cảnh, vô cùng khổ cực, trải qua trăm cay ngàn đắng mới có thể bứt đuôi được bọn họ. Mà hiện tại, Bằng Kim Dật ở trong tay hắn chỉ một chiêu đã bị hắn đánh cho trọng thương, ngay cả dũng khí đánh một trận với hắn cũng không có, chỉ lo bỏ chạy trối chết.

Thật ra, ngay cả bản thân Chung Nhạc cũng không dự liệu được, hắn ăn vào Lục Đạo Quả, nghiên cứu Lục Đạo Luân của Luân Hồi Đại Thánh Đế, quan tưởng Lục Đạo Luân Hồi, chỗ tốt nhận được to lớn tới mức nào. Hắn chỉ biết chính mình rất nhanh đã luyện hóa hết Lục Đạo Quả, lại không biết đạo lý hắn tìm hiểu ra từ trong Lục Đạo Luân của Luân Hồi Đại Thánh Đế đến cùng là mạnh tới đâu, thâm ảo tới đâu. Không phải Bằng Kim Dật đã yếu đi, mà là hắn trong lúc bất chợt đã trở nên cực kỳ mạnh mẽ.

Sáu đạo quang luân sau đầu hắn vận chuyển theo quỹ tích của Lục Đạo Luân Hồi, Thần Nhân Bàn Cổ thống nhất sáu đạo Bí cảnh Nguyên thần, biến thành Đạo Nhất, Âm Dương, Tinh Khí Thần, thiên địa Vạn Tượng, Ngũ Hành, huyết mạch… mức độ thống nhất cao tới trước giờ chưa từng có, hoàn toàn biến thành một chỉnh thể.

Lục Đạo trong cơ thể hắn biến hóa, lực lượng trở nên càng cường đại hơn so với trước đây, pháp lực cũng càng hùng hồn hơn, chiến lực càng hung mãnh hơn. Đồng dạng là Pháp Thiên Cảnh, người khác có thể phát huy ra mười phần lực lượng, mà hắn lại có thể phát huy ra mười hai phần, mười bốn phần. Đây chính là chỗ tốt do Lục Đạo Quả và quan tưởng Lục Đạo Luân Hồi mang tới cho hắn.

- Kim Dật tiền bối, đừng chạy a! Chúng ta đường đường chính chính đánh một trận, chiến đấu cho thống khoái cái nào!

Chung Nhạc truy sát theo phía sau, trong lòng cảm thấy sảng khoái nói không nên lời. Trước đây hắn bị Bằng Kim Dật truy sát quá lâu, hiện tại rốt cuộc cũng cảm giác được giải phóng áp bách. Bằng Kim Dật nhanh chân phóng chạy như điên, đối với lời khiên chiến của Chung Nhạc căn bản là mắt điếc tai ngơ.

Trong Bàn Đào Lâm khô héo, đại chiến chém giết vẫn còn tiếp tục, các lộ quần hùng điên cuồng tranh đoạt Bàn Đào Thần Quả, đánh tới mức long trời lở đất.

Chung Nhạc đảo mắt quan sát bốn phía. Đột nhiên nhìn thấy một gã thiếu niên tướng mạo thanh kỳ đang rơi vào sự vây công của đông đảo cường giả Ma Tộc. Gã thiếu niên kia có tám cái đầu, tám cánh tay, tám cái chân. Chung Nhạc không khỏi ngẩn ra:

- Nhìn thật giống mấy con tiểu hổ Thiên Nhất, Thiên Bát kia a…

Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức tế khởi Quỳ Long Thần Cổ, oanh mạnh một quyền lên trên Quỳ Long Thần Cổ. Tiếng trống ầm ầm chấn động, oanh kích về phía vòng vây đám cường giả Ma Tộc kia.

Đông!

Thanh âm ầm ầm chấn động, Quỳ Long Thần Cổ đập thẳng lên trên lưng một gã cường giả Ma Tộc, chấn cho hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Chung Nhạc phất tay một cái, Quỳ Long Thần Cổ bay ngược trở về, rơi vào trong quang luân sau đầu. Chung Nhạc cất bước phóng nhanh tới, truy sát về phía Bằng Kim Dật. Gã thiếu niên tướng mạo thanh kỳ kia lập tức giết ra khỏi vòng vây, phóng nhanh về phía Chung Nhạc. Sau lưng hắn, rất nhiều cường giả Ma Tộc nhao nhao đuổi tới, miệng không ngừng kêu lớn:

- Không được đi, lưu Bàn Đào Quả lại!

Chung Nhạc phát lực phóng như điên, khoảng cách với Bằng Kim Dật càng lúc càng gần hơn, trong lòng thầm nghĩ:

- Tu vi pháp lực của Bằng Kim Dật quả nhiên đã yếu đi không ít, ngay cả tốc độ cũng không thể so được với ta nữa!

Đột nhiên, thanh âm nữ tử quát lớn chợt vang lên. Chung Nhạc xoay người nhìn lại, chỉ thấy một nàng nữ tử Ma Tộc cùng với đám người Xích Tình, Kỳ Liên Phong đang vây công Xích Tuyết. Tu vi thực lực nữ tử Ma Tộc kia cực kỳ cường đại, so với Xích Tình còn mạnh hơn rất nhiều, so với Xích Tuyết cũng không thua kém chút nào. Mà Kỳ Liên Phong lại càng là một vị Cự bá Chân Linh Cảnh, cường giả cấp Thần Ma thiếu niên. Xích Tuyết lúc này đã tràn ngập nguy cơ.

Chung Nhạc đột nhiên chuyển hướng, mạnh mẽ xông vào chiến cuộc, ông một tiếng mở ra Thiếu Hạo Chung, bảo hộ Xích Tuyết vào bên trong. Nữ tử Ma Tộc kia chính là Phù Tư Hương. Nàng biết Xích Tuyết cũng có một quả Bàn Đào Thần Quả, bởi vậy mới liên hợp với đám người Xích Tình, Kỳ Liên Phong vây công nàng.

Lúc này, Chung Nhạc đột nhiên đánh tới, đám người không nói lời nào, từng đạo từng đạo thần thông oanh kích thẳng tới. Kỳ Liên Phong và Xích Tình lại càng là tế khởi Thần binh, oanh kích thẳng lên Thiếu Hạo Chung.

Đương!

Một tiếng tiếng chuông du dương vang lên, Thiếu Hạo Chung nhất thời vỡ nát. Chung Nhạc lại triệu hồi ra Quỳ Long Thần Cổ, vỗ lên đại cổ ngăn cản công kích của đám người. Tiếng trống ầm ầm chấn động, chấn cho khí huyết đám người xao động không thôi. Đám người còn đang cả kinh, đã thấy Chung Nhạc giết ra vòng vây, mang theo Xích Tuyết điên cuồng phóng chạy.

- Gia hỏa này là ai, như thế nào lại mạnh như vậy?

Nữ tử Phù Tư Hương kia cũng bị dọa cho sợ hết hồn.

- Tình nhân, ngươi hiện tại sao lại cường hãn như vậy?

Xích Tuyết vừa mừng vừa sợ, kinh ngạc hỏi. Chung Nhạc không kịp giải thích, nhanh chân lao thẳng về phía trước. Sau lưng hắn, đám cường giả Phù Tư Hương, Xích Tình truy sát không buông, phía sau nữa chính là gã thiếu niên tướng mạo thanh kỳ kia, càng ở phía sau nữa lại là một nhóm lớn cường giả Ma Tộc.

Chung Nhạc chuyển hướng tiếp tục truy sát Bằng Kim Dật. Bằng Kim Dật quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chung Nhạc một lần nữa đuổi theo, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ. Đột nhiên, nhãn tình hắn chợt sáng lên, vội vàng cao giọng nói:

- Thiên Thu, mau cứu ta!

Lúc này, Bằng Thiên Thu, Thường Khanh và đôi nam nữ cường giả Huyền Vũ Thần Tộc kia đang luân phiên ác chiến với đám người Ma Tộc bọn Dư Huy, Tước Yên Nhi, cục diện giằng co không dứt. Bằng Thiên Thu nghe Bằng Kim Dật kêu cứu, quay đầu nhìn lại, không khỏi giận tím mặt, giết thẳng về phía Chung Nhạc và Xích Tình, cười lạnh nói:

- Lại thêm một đôi cẩu nam nữ nữa! Hai đánh một tính là anh hùng hảo hán gì? Kim Dật, chúng ta liên thủ giết chết đôi gian phu dâm phụ này!

- Không cần a!

Bằng Kim Dật trơ mắt nhìn Bằng Thiên Thu xông thẳng về phía Chung Nhạc, vội vàng kêu lớn.

- Cái gì không cần?

Bằng Thiên Thu nghi hoặc hỏi.