Trần Tam ngồi trên xe ngựa, bên cạnh hắn chất lít nhít hàng hóa, chỉ còn lại một khoảng trống vừa đủ một đứa bé nằm vào. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trấn nơi mình lớn lên, trong lòng vô cùng bồi hồi.
Nguyễn Long Duy cưỡi trâu ở sát bên, thấy được cảnh này, nói lời động viên đối phương: "Không sao đâu, sau này ngươi lớn lên có thể trở về nhìn lại. Trước khi đi, ngươi cũng đã nói lời cảm ơn với chủ trọ. Không cần thiết phải buồn."
Thấy Trần Tam không đáp lại, Nguyễn Long Duy không nói thêm gì, chỉ yên lặng quan sát. Có đôi lúc, Trần Tam nhìn về hướng trấn kia, lại có khi thì cuối đầu lẩm bẩm một mình.
Nguyễn Long Duy cảm thấy kỳ quái, chẳng phải chỉ là đổi nhà thôi sao? Tại sao Trần Tam lại như vậy? Khi còn nhỏ ta cũng chuyển nhà nhiều lần, ta cũng đâu có giống như hắn bồi hồi như vậy?
Kể từ lúc Nguyễn Long Duy ngộ ra tâm của mình, hắn bắt đầu tò mò sự vật sự việc, luôn muốn tìm cách lí giải được nó. Cảm giác này rất lâu rồi mới lại xuất hiện.
Trước đây, mỗi khi tò mò, Nguyễn Long Duy đều có thể tìm sách hoặc google để tra ra câu trả lời, đây là tiếp thu tri thức từ người khác. Bây giờ, hắn chỉ có thể tự mình suy nghĩ, tìm tòi câu trả lời.
Nguyễn Long Duy có một ý nghĩ táo bạo, nếu hắn cố gắng đủ nhiều, liệu sẽ có một ngày hắn có thể cảm ngộ được Kim Long Lam Liên Ấn?
Hiện tại, hắn chỉ có thể dùng suy nghĩ để đưa ra yêu cầu cho ấn ký để nó giúp ẩn đi những cảm xúc thừa thãi, còn lại không thể làm gì khác.
Ngày ngày trôi qua, khi thì lội suối, khi thì băng đèo, khi thì đi leo núi, Nguyễn Long Duy không có nhiều lựa chọn cho việc ăn uống, chỉ có thể bỏ vào miệng lương khô và mấy xiên thịt thú rừng nướng.
Lúc này, thương đội đang nghỉ ngơi. Trần Tam ngồi bên cạnh đống lửa, hoi nghi hỏi: "Tiên sinh, ngài có giỡn không đó? Mấy năm qua ngài đều ăn mấy món thịt nướng này mỗi khi không có gì ăn sao?"
Nguyễn Long Duy cắn một xiên thịt, vội vàng nuốt hết miếng thịt đang nhai, uống một hớp nước, rồi mới trả lời: "Chứ ngươi nghĩ như thế nào? Ta cũng không kiếm được gia vị để nêm nếm, chỉ có thể luộc sơ qua, sau đó đem nướng lên thôi. Hai bước này ta nghĩ đã đủ để diệt khuẩn."
Trần Tam không hiểu hắn nói gì nhưng đại khái đoán được hắn đang nói nhảm, vội vàng giải thích: "Không phải, tiên sinh ngài hiểu nhầm. Ý ta là ngài ăn uống thịt thú rừng thế này mỗi ngày? Đây là thịt nha, ta phải rất lâu mới có tiền mua một ít mà ăn."
Nguyễn Long Duy bất ngờ, nói: "Chỉ là thịt thôi mà, ta tiện tay săn bắt vài con thú là có thể ăn."
Nguyễn Long Duy nói sự thật. Lúc hắn mới xuyên qua, công tử bột trói gà còn không chặt như hắn, ngoài ăn ngủ ra thì chả biết làm gì, có thể gọi là vô dụng. Tuy nhiên thời gian trôi qua, Nguyễn Long Duy bắt đầu tự mò mẫm, học tập cách săn bắt từ ký ức trong đầu Chử Sen. Dần dần hắn cũng thuần thục, trở thành một thợ săn thực thụ.
Trần Tam khen ngợi nói: "Tiên sinh, ngài thật giỏi. Ta cũng muốn học săn bắt, ngài có thể dạy ta không? À mà khi nãy tiên sinh nói diệt khuẩn là gì?"
"Dạy ngươi săn bắt ư? Không cần thiết, bây giờ ngươi đã có công việc mới, không cần phải chịu khổ vào rừng săn thú.
Còn về diệt khuẩn, để ta giải thích. Ngươi phải biết là trong thế giới của chúng ta có rất nhiều sinh vật, trong đó có những loài vô cùng nhỏ bé, chúng ta không thấy được..." Nguyễn Long Duy bắt đầu giảng dạy.
Trần Tam nghe được cái hiểu cái không, lại hỏi: "Tiên sinh, nếu vi khuẩn thật sự nhỏ bé đến mức chúng ta không thấy được, vì sao ngài lại biết chúng nó tồn tại, làm sao ngài biết nước sôi có thể g·iết chúng?"
Nghe thấy vấn đề này, Nguyễn Long Duy hơi bất ngờ, phun ra một đống lời khoác lác: "Ta nói các ngươi không thấy, không phải ta không thấy. Vấn đề này ta cũng cần bỏ thời gian nghiên cứu rất lâu mới biết được. Chờ khi ngươi đạt đến cảnh giới của ta ngươi sẽ biết."
Con trâu bên cạnh gặm cỏ, đã quá quen với tính cách này của chủ nhân nên không có quan tâm tới.
Trần Tam hỏi tiếp: "Tiên sinh, vậy cảnh giới của ngài là gì, làm thế nào mới đạt tới được?"
Nguyễn Long Duy trả lời qua loa: "Ta không biết."
Trần Tam ngơ ngác, không hiểu: "..."
Rục rịch. Rục rịch.
Đúng lúc Nguyễn Long Duy chuẩn bị nói tiếp, bên cạnh đoàn xe phát ra rất nhiều tiếng bước chân. Hắn giơ tay ra hiệu về phía Trần Tam, ý bảo hắn im lặng. Nhìn thấy Trần Tam gật đầu, Nguyễn Long Duy yên tâm hành động. Hai tay hắn lập tức rút ra dao đồng, phóng người rời khỏi tại chỗ.
Bịch. Bịch. Bịch. Bịch. Bịch. Bịch...
Rất nhiều tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất. Sau chưa tới năm phút, Nguyễn Long Duy trở lại vị trí của thương đội, báo cáo với mọi người việc có kẻ lén lút tập kích. Rất nhanh sau đó, sáu tên đeo mặt nạ đen, áo đen bị lôi đến trước mặt mọi người. Tất cả đều ngất xỉu, bị trói lại bởi dây thừng. Vết thương dù cho không nguy hiểm chí mạng nhưng lại khiến cho n·ạn n·hân rất khó cử động trong thời gian ngắn.
Thương đội trưởng hỏi Nguyễn Long Duy: "Tiên sinh, ngài cảm thấy việc này thế nào?"
Nguyễn Long Duy nhìn quanh bọn áo đen, lại nói ra phân tích của mình: "Ta cũng không rõ. Nhưng căn cứ theo suy đoán của ta, những người này di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, có khả năng cao đây là dân á·m s·át được huấn luyện kĩ lưỡng. Tin tốt là bọn chúng đến đây hẳn để lấy mạng của ta nên có lẽ sẽ không gây nguy hiểm đến mọi người. Tuy nhiên, ta cũng chưa tra hỏi bọn chúng nên vẫn chưa chắc chắn. Ta đề xuất mọi người tiếp tục hành trình, hiện tại trừ ta ra thương đội vẫn còn 6 vị bảo tiêu khác, vẫn có thể đối phó được với đạo tặc bình thường."
Nghe thấy lời này, sắc mặt của thương đội trưởng biến đổi liên tục từ bình tĩnh, kinh ngạc rồi đến lo lắng. Hắn nói ra:
"Không được, nếu như tiên sinh rời đi sẽ vô cùng nguy hiểm. Một mình ngài khó có thể đảm bảo an toàn trước bọn sát thủ này. Chúng ta cũng không biết ở tiếp theo sau có còn quân mai phục hay không."
Nguyễn Long Duy lắc tay, lắc đầu mà nói: "Đội trưởng không cần lo, ngài cũng đã biết võ nghệ của ta cao cường, gần đây còn vừa mới đột phá. Vừa nãy, ta dễ dàng hạ gục bọn sát thủ này vô cùng dễ dàng. Hi vọng mọi người cứ làm theo ta sắp xếp là được. Cũng làm phiền ngài chăm sóc Tiểu Tam thay ta."
Thương đội trưởng vẫn còn có chút do dự trong giọng nói: "Nhưng mà, nhưng mà tiên sinh ngài là thân phận cao quý nhường nào, không thể tùy tiện đặt mình vào mạo hiểm được. Tiên sinh, hay là ngài..."
Lời nói còn chưa dứt, Nguyễn Long Duy đã cắt ngang:
"Đội trưởng, tin tưởng ta." Trong lời nói của hắn mang theo một sự chắc chắn, không hề có chút e ngại nào.
"Vâng, tiên sinh. Ta sẽ trông nom Tiểu Tam, sẽ không làm ngài thất vọng. Mọi người, chúng ta thu xếp chuẩn bị lên đường."
Nói xong, hắn nhìn về phía Nguyễn Long Duy, bái thật sâu. Những người khác cũng lần lượt làm theo, Nguyễn Long Duy giơ tay đáp lễ, mỉm cười gật đầu.
Sau đó, hắn lại gần Trần Tam, đưa xoa đầu, dặn dò hắn, nhìn rất ra dáng một bậc cha chú: "Tiểu Tam, chúng ta về sau không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại. Ngươi phải biết cố gắng tự lo cho mình biết chưa? Ta rất ưa thích ngươi, không được để ta thất vọng đó."
Dặn dò hoàn tất, đội người cũng đã rời đi.
Nguyễn Long Duy đánh thức mấy tên sát thủ. Trải qua thẩm vấn không thành công, Nguyễn Long Duy đành phải xuống tay g·iết c·hết sáu người.
"Xin lỗi mấy vị, các ngươi không chịu khai báo. Ta thật sự không thể giữ các ngươi lại. Nếu như không biết được mình đang phải đối mặt với cái gì, ta còn có thể tha mạng. Đáng tiếc."
Sau đó, Nguyễn Long Duy đứng trên vách núi nhìn về phía đội người. Những người này vẫn còn đang cúi người bái tạ hắn, còn chưa chịu rời đi. Bất đắc dĩ, Nguyễn Long Duy đành phải quay người leo lên lưng trâu rời đi.
"Lễ nghi cổ đại khá hay, nhưng cũng quá phiền phức. Ở thời hiện đại là thích nhất, cảm ơn hay tạm biệt người khác chỉ việc nói vài câu xã giao là xong."
"Thôi, không nói nhảm nữa. Tới lúc hành động rồi. Cũng may là lỗ tai gần đây thính hơn trước nên có thể bắt được sáu tên sát thủ trước khi chúng ra tay. Có vẻ như chân khí làm việc rất chăm chỉ nha."
"Việc tiếp theo là săn thôi. Con mồi còn có vẻ không ít. Lẽ nào lại có người mở đại tiệc cho ta?"
"Nếu như vậy thì không cần khách sáo nữa."
Hoàn thành độc thoại nội tâm, Nguyễn Long Duy bắt đầu hô hấp tu luyện Chân khí.
Một người ngồi trên lưng một trâu đang trèo rừng lội suối tiến về Hàm Cốc. Cảnh tượng này nếu như có người nào nhìn thấy hẳn sẽ cảm thấy quái dị.