Sau khi Nguyễn Long Duy nhận được lời cam đoan từ Lỗ Thâm, trong lòng không hề an tâm thêm phần nào, ngược lại còn cảm thấy bản thân càng phải thận trọng.
"Như thế còn Mục tiểu muội thì sao? Ngài có thông tin gì về con bé không?"
Lỗ Thâm lắc đầu nói:
"Ta cũng mới được tự do không lâu, tin tức cũng không rộng. Trong số thông tin ta đọc được gần đây, không có tin tức gì về nàng. Thương minh hẳn cũng không có. Dù sao nhân vật cấp bậc nhỏ như nàng rời đi cũng không đáng để chúng ta phải một mực chú ý. Nhưng ngươi chớ lo lắng quá, nàng rời đi sau khi thương minh thông báo cho nàng việc Mục Niên phản bội. Có lẽ là nàng không chịu đựng được sự thật này nên muốn đi nơi khác trốn tránh mà thôi."
Nguyễn Long Duy không từ bỏ, tiếp tục truy hỏi:
"Thế nhưng nàng đi đâu được? Gần đó chỉ có Vĩnh An Tông, chẳng lẽ lại bái nhập vào Vĩnh An Tông?"
- "Cái này ta không biết. Đợi một thời gian sau ta cho người đi tìm hiểu tin tức rồi nói cho ngươi, thấy thế nào?"
"Đa tạ chấp sự."
Trải qua sự việc này, Nguyễn Long Duy càng dốc lòng tu luyện. Hắn trốn trong động phủ, bắt đầu học tập [Ẩn Tức Thuật] cùng [Mộc Linh Dung].
[Ẩn Tức Thuật] không giới hạn về phẩm cấp của linh căn, chỉ yêu cầu người dùng phải có khả năng cảm nhận linh lực n·hạy c·ảm.
Đầu tiên, tu sĩ phải nắm rõ được dòng chảy linh lực trong cơ thể mình.
Bước này Nguyễn Long Duy đã luyện tập từ lâu. Trước đây hắn thường xuyên giám thị bản thân, kiểm tra dòng chảy của từng loại năng lượng, từ đó rút ra kết luận.
Tiếp đến là khả năng sử dụng linh lực.
Tu sĩ cần phải đạt đến mức độ điều khiển tỉ mỉ từng dòng linh lực trong cơ thể, không thừa không thiếu.
Bước này Nguyễn Long Duy cũng làm được. Bởi vì hắn thường xuyên luyện tập Thừa Phong Chỉ nên khả năng kiểm soát linh lực vô cùng tốt.
Yêu cầu thứ ba là tu sĩ phải có khả năng liên tục sử dụng nhiều dòng linh lực cùng một lúc mà không để lộ ra sơ hở.
Tu luyện không đếm năm tháng, thoáng cái đã qua hai tuần.
Nguyễn Long Duy ngồi xếp bằng trên bố đoàn, hai mắt nhắm lại.
Giờ phút này, [Ẩn Tức Thuật] bắt đầu vận chuyển trong cơ thể hắn.
Dòng linh lực trong cơ thể vốn dĩ lớn mạnh bỗng bị chia ra thành hai. Một dày, một mỏng. Dày nằm dưới, mỏng nằm trên.
Hai dòng linh lực vận hành vô cùng trôi chảy, không hề chạm vào nhau.
Nguyễn Long Duy cảm giác được, hai dòng linh lực bị chia ra này phát ra hai loại khí tức không đồng đều, một lớn một nhỏ. Sau đó, khí tức của dòng linh lực dày bị dòng linh lực mỏng nằm ở phía trên che đậy lại hoàn toàn.
Hắn lẩm bẩm:
"Khí tức trên người bị che đậy lại, chỉ còn có phần linh lực nằm ở trên. Như vậy, dù cho có tu sĩ Ngưng Đan viên mãn dò xét tu vi của ta thì cũng chỉ nhìn được đến khí tức của lớp linh lực phía trên."
"Tuy nhiên, khả năng khống chế khá khó, cần tiêu hao không ít tâm trí để dùng. Tâm thần sẽ phải làm việc tối đa."
"So với [Liễm Tức Thuật] mà ta c·ướp được của bọn người áo đen thì kém xa về độ hiệu quả."
Trước đây, Nguyễn Long Duy thu được không ít túi trữ vật từ mấy tên áo đen, trong đó có không ít ngọc giản nói về môn công pháp [Liễm Tức Thuật].
Hắn đã thử tu luyện qua. Thuật pháp này rất dễ sử dụng, không yêu cầu người dùng phải tập trung hay tiêu hao nhiều linh lực.
Cách thức [Liễm Tức Thuật] cũng rất đơn giản. Tu sĩ sử dụng công pháp này có thể đem toàn bộ khí tức trên người ẩn vào trong cơ thể.
Tuy nhiên, nó có một điểm yếu. Cũng vì điểm yếu này nên Nguyễn Long Duy mới phải xin đến [Ẩn Tức Thuật].
Điểm yếu chí mạng là độ hiệu quả của [Liễm Tức Thuật] quá thấp. Bởi vì khí tức được thu vào cơ thể nên khi bị tu sĩ có thần thức mạnh quét vào sẽ dễ dàng bị phát hiện. Vì thế, thuật này chỉ có thể che đậy khí tức tối đa đối với tu sĩ hơn bản thân hai tiểu cảnh giới.
"Cũng được. Xem như có hai lựa chọn để thay phiên sử dụng."
Luyện tập xong [Ẩn Tức Thuật] Nguyễn Long Duy bắt đầu chuyển sang dưỡng pháp.
[Mộc Linh Dung] yêu cầu tu sĩ sử dụng phải có Mộc linh lực trong người.
Bằng cách đem Mộc linh lực bồi dưỡng cho thực vật mà mình chọn, tu sĩ có thể tùy chỉnh hình dáng của đối phương. Thực vật có phẩm cấp càng cao, tuổi đời càng lâu càng hiệu quả. Đặc biệt là loại thực vật có đặc tính mềm dẻo, dễ uốn là thích hợp nhất.
Nguyễn Long Duy vỗ mai rùa trữ vật, lấy ra mười mấy nhánh linh dược. Đều là linh dược mấy ngàn năm hái được ở trong Bãi Vỹ Liên Sơn.
Hắn vận chuyển linh lực trong cơ thể dựa theo như ghi chép, sau đó chầm chậm rót Mộc linh lực của chính mình vào trong từng cây linh dược.
Mỗi ngày rót 3 lần sáng, trưa, tối, đều đặn làm như vậy 7 ngày liên tục.
Sang ngày thứ 8, Nguyễn Long Duy kiểm tra thì kinh ngạc phát hiện được vấn đề.
"Ồ, cây đã bắt đầu có dấu hiệu rồi?"
Dựa vào việc sử dụng [Mộc Linh Dung] Mộc linh lực của Nguyễn Long Duy đã được những cây linh dược này thích nghi. Nhờ đó, hắn có thể sử dụng linh lực để bắt đầu biến đổi hình dạng của chúng.
Trải qua thêm 1 tuần học làm vườn, Nguyễn Long Duy rốt cuộc cũng điều chỉnh thành công hình dáng của cây linh dược.
Trên tay hắn cầm một vật giống như tờ giấy mỏng màu trắng, có nhiều đường nét gồ ghề, sần sùi.
"Ừm, sao lại trông giống bánh tráng?"
"Ta dựa theo ghi chép bên trong [Mộc Linh Dung] để biến nó thành mặt nạ, vì sao lại thành như thế này?"
Nguyễn Long Duy thử dán "mặt nạ" lên mặt, sau đó tự quét thần thức nhìn xem chính mình.
"Ọe." Hắn nhìn thấy xong lập tức liền muốn n·ôn ó·i.
"Quá kinh tởm."
"Đây mà là dịch dung? Đây là quái dung thì có."
Đúng lúc này, bên ngoài động phủ truyền đến tiếng phi kiếm bay đến.
Nguyễn Long Duy tháo bỏ mặt nạ, tắt cấm chế trong động phủ, đưa tay cách không thu lấy phi kiếm.
Đây là phi kiếm truyền tin, bên trong có truyền đến thanh âm.
"Chử Sen, mau đến sảnh nghị sự. Thịnh Đà chủ sắp đến."
Suy nghĩ vừa thông suốt, hắn lập tức cưỡi kiếm mà bay, phóng thẳng đến sảnh nghị sự. Mười mấy cây linh dược cũng được cuốn gọn vào bên trong mai rùa trữ vật.
Thông báo đến vào sáng sớm, người đến vào sáng sớm ngày hôm sau.
Nguyễn Long Duy túc trực 1 ngày 1 đêm ở sảnh nghị sự, không dám đi về. Dù sao thân phận của đối phương lớn, hắn đương nhiên không dám lơ là.
Lần trước là Cửu Dạ đột ngột đến, sơn trang không kịp chuẩn bị chu đáo để đón tiếp.
Lần này, Thịnh Đà chủ đến đã có thông báo trước 1 tháng. Sơn trang đương nhiên không thể xem nhẹ.
Thẩm Bình An đứng ở bên cạnh Nguyễn Long Duy, ngước đầu nhìn bầu trời bị chuyển thành màu đen, nói:
"Chử Sen, thương minh các ngươi luôn dùng loại phi chu to thấy này để di chuyển?"
Giờ khắc này, Nguyễn Long Duy cũng bị cảnh tượng này làm cho ngây ngốc.
Trên đầu bọn họ xuất hiện một con tàu bay khổng lồ, che phủ một vùng trời của Thiên Sơn.
Tàu dài hơn chục vạn trượng, rộng hơn vạn trượng, trận văn trải dài. Tựa như một pháo đài bay khổng lồ.
Ở trên đỉnh của nó cắm một cây cờ ngũ sắc, ghi hai chữ Tiêu Thủy.
Hắn thầm nghĩ, nếu như tàu này rơi xuống thì hộ sơn đại trận có chịu nổi không?
Nguyễn Long Duy đưa tay ra ước lượng, tự nói: "Hẳn là ngang bằng Nostroto?"
- "Sư đệ, ngươi nói cái gì?"
"Không có gì. Thứ này làm ta liên tưởng đến một vật từng xem qua thôi."