Ban ngày vốn dĩ là thời điểm thích hợp để ngắm trời xanh mây trắng. Nhưng hiện tại lại khác, trước mắt các đệ tử của Thiên Kiếm Sơn Trang có một khoảng trời bị che kín.
Người đến lần này là đà chủ của Tiêu Thủy Thương Minh tại Tây Vực, tên gọi Nhậm Thanh Bình.
Thiên Kiếm Sơn Trang cử hành một lễ đón tiếp trang trọng, sau đó mời đối phương vào phòng nghị sự.
Nhậm Thanh Bình mang bộ dạng lục tuần, khoảng chừng hơn 60 tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc sảo, trên đầu lộ ra lấm tấm tóc hoa râm. Người hắn khoác lên một bộ y phục may bằng lụa gấm màu xanh, xen chút chỉ vàng.
Lần này, Nhậm Thanh Bình đến đây để đại diện cho thương minh, cũng như chính thức xác lập quan hệ đối tác cùng Thiên Kiếm Sơn Trang.
Nguyễn Long Duy cùng Thẩm Bình An đứng ở ngoài cửa làm gác cổng, nếu có người ngoài nhìn thấy hẳn sẽ lầm tưởng bọn hắn là hai cái đồng tử canh cổng
"Sư đệ, ngươi đoán xem bọn họ làm gì ở bên trong lâu như vậy?"
- "Chuyện của các trưởng bối làm sao ta có thể biết?"
"Thế ngươi dự tính tiếp đến sẽ làm gì chưa?"
- "Đã xác định. Ta muốn bế quan ít nhất mười năm, sớm ngày ngưng tụ Linh Đan."
"Bế quan?"
-"Ừm, bế quan. Dù sao tình hình hiện tại cũng đã an toàn, ta muốn tận dụng thời điểm này để tu luyện. Sư huynh ngươi cũng thế, nên tranh thủ thời gian tu luyện đi. Tu vi của ngươi đã hơn 12 năm rồi vẫn chỉ dừng lại ở Trúc Cơ sơ kỳ."
"Được rồi. Sư đệ nói luôn đúng. Ta là sư huynh cũng không thể thua kém ngươi được."
Việc Nguyễn Long Duy dự định ra ngoài lịch luyện là bí mật, càng ít người biết được càng an toàn.
Mấy ngày gần đây hắn tranh thủ khi đang gác cửa vừa tiếp tục nghiên cứu [Mộc Linh Dung]. Quả thật thu được không ít tiến bộ nhưng tổng quan vẫn chưa đạt yêu cầu. Chất lượng mặt nạ không khác gì đồ giả kém chất lượng.
Lúc này, ở bên trong truyền đến tiếng gọi.
"Chử Sen, ngươi vào đi."
Nghe được lời này, hắn thu lại cây gỗ trên tay, tiến vào trong điện.
"Đệ tử Chử Sen, tham kiến Đà chủ."
Người đối diện nhẹ gật đầu, nâng tay lên. Nương theo hành động này, một luồng pháp lực nhẹ nhàng chạm vào cơ thể Nguyễn Long Duy, nâng hắn đứng dậy.
"Không cần đa lễ."
"Ta có nghe Lỗ Thâm nói đến yêu cầu của ngươi. Đây cũng không là chuyện gì quá khó khăn, khi nào chúng ta khởi hành sẽ cho ngươi đi theo cùng."
"Ừm, ngươi tu luyện [Mộc Linh Dung] đến đâu rồi? Nên sớm hoàn thành, để còn kịp rời đi."
Nguyễn Long Duy đành phải bất đắc dĩ lấy ra thành quả của mình, ngượng ngùng nói:
"Đệ tử thiên tư ngu dốt, đến bây giờ vẫn chưa thể dưỡng ra được."
Nhậm Thanh Bình nhìn thấy mặt nạ trên tay của Nguyễn Long Duy, thoáng một cái đã biết được chất lượng linh dược, bèn hỏi:
"Linh dược tam phẩm, Mậu Hồ Lan? Còn là loại linh dược đã sống 4000 năm? Xem ra mười năm m·ất t·ích này, cơ duyên của ngươi đạt được không hề kém."
"Đáng tiếc, bị ngươi làm hư thành dạng này."
Nguyễn Long Duy nghe xong liền xấu hổ, chỉ muốn kiếm cái lỗ chui. Thế nhưng ở mặt ngoài hắn bình thản đáp:
"Mong đà chủ chỉ điểm sai sót."
Nhậm Thanh Bình gật đầu đồng ý, sau đó lấy ra bốn gốc linh dược cấp thấp.
"Vậy để ta làm mẫu cho ngươi xem. Đây là bốn gốc Linh Hoàng Lan, tầm hơn 500 năm. Dù cho phẩm cấp không quá tốt nhưng quá trình cùng với Mậu Hồ Lan đều như nhau, ngươi nhớ chú ý quan sát đấy."
Nguyễn Long Duy nói câu tạ ơn, sau đó đem toàn bộ tinh thần tập trung nhìn về trước.
Hắn nhìn thấy được Mộc linh lực bắt đầu truyền ra từ tay phải của Nhậm Thanh Bình, đi vào bên trong gốc linh dược. Nhánh lan tiếp nhận linh lực như được cung cấp sức sống, bắt đầu muốn mọc lá, đâm chồi.
Nhưng kết quả lại khác.
Nhánh lan chậm rãi thay đổi hình dáng, tự loại bỏ lớp vỏ ngoài khô cứng, đem bản thân hóa dẹt, sau cùng là biến thành hình dạng một lớp mặt nạ.
Không ngừng ở đó, Mộc linh lực tiếp tục được truyền vào từng nơi trên mặt nạ, đem kích thích từng vị trí trên nó để tùy chỉnh hình dạng. Nhìn qua rất giống như đang nhào nặn đất sét.
Khi vị trí cuối cùng trên mặt nạ được nhào nặn xong, trên tay của vị đà chủ chỉ còn lại một tấm da người màu trắng.
Tương tự như vậy, Nhậm Thanh Bình lần lượt làm vậy với ba nhánh lan còn lại.
Rất nhanh, cũng đã xong.
Nhậm Thanh Bình chậm rãi đem tấm "da mặt" dán vào gương mặt của chính mình, hóa thành bộ dáng của một vị mỹ nam tử ba mươi tuổi, hình dáng khác hoàn toàn so với gương mặt trước kia, không thể tìm ra được điểm giống nhau.
Sau đó, thân thể của hắn cũng lần lượt thay đổi. Đầu tiên là chân, tay, cùng bụng.
Khi mà Nguyễn Long Duy còn đang chú ý tham ngộ quá trình này, phía đối diện truyền đến một giọng nói thiếu niên: "Ngươi học được chưa?"
Hắn bừng tỉnh, vội vã gật gật đầu, đa tạ.
"Đệ tử hiểu rõ."
Nhậm Thanh Bình tiếp tục nói:
"Được, việc này coi như xong. Tiếp đến ngươi cố gắng tu luyện thành thục trong một tháng đi. Một tháng sau cùng ta khởi hành."
"Còn nữa, nghe nói ngươi muốn học tập luyện đan? Vì sao không cố gắng tích cực tu luyện cùng làm việc để thu thập điểm cống hiến? Đợi ngươi đạt đến Ngưng Đan cảnh là có thể đảm đương chức vụ chấp sự. Ta nghĩ với người như ngươi thì chưa cần đến hai trăm năm đã có thể đủ tư cách học tập Ngũ Hành Dung Linh."
Ngũ Hành Dung Linh là một loại thuật pháp luyện đan. Bởi vì trước đó Nguyễn Long Duy có hỏi qua Lỗ Thâm nên cũng được đối phương nhắc đến với Nhậm Thanh Bình.
"Hai trăm năm?"
Nguyễn Long Duy nghe đến đây, vội vàng từ chối. Hắn còn có nhiều việc, không thể vì một cái truyền thừa mà đổi nhiều thời gian như vậy. Dù cho có tốt cỡ nào nhưng không có thực lực thì xem như bỏ.
"Đa tạ Đà chủ quan tâm nhắc nhở nhưng mục tiêu của đệ tử không đặt ở đây."
Hắn không có nhiều thời gian để làm công như vậy. Mục đích ban đầu khi hắn chọn lựa gia nhập thương minh là vì nơi này không có quá nhiều ràng buộc, có thể lựa chọn nghỉ việc bất kỳ lúc nào, cũng như có thể lựa chọn công việc mình muốn làm. Chia làm nhân viên thời vụ và nhân viên chính thức.
Nhậm Thanh Bình không có ép buộc, nghe xong liền vẫy tay ném ra một cái ngọc giản, nói:
"Được. Ta cũng không ép buộc. Từ công lao lần này của ngươi, cấp bậc của ngươi ở trong thương minh cũng theo đó được tăng lên. Đây là ngọc giản thân phận của ngươi, danh sách nhiệm vụ của thương minh cũng ở bên trong. Ngươi giữ lấy từ từ nghiên cứu rồi chọn lựa sau."
"Ừm, ta quên mất. Còn có một vật này nữa. Có người nhờ ta đưa lại cho ngươi, nói là ngươi đi vội nên để quên dưới đất. Hắn tiện tay nhặt lên giúp ngươi."
Nguyễn Long Duy đón lấy ngọc giản, trong lòng có chút thất lạc. Vốn dĩ hắn còn mơ tưởng chính mình có thể được ban thưởng một viên Tiêu Thủy Tử Châu.
Nhưng khi nghe đến câu sau thì đã biến thành ngơ ngác.
Đồ vật gì? Ta để rơi từ khi nào?
Lúc này, Duy thấy được một chiếc nhẫn trữ vật lơ lửng trước mặt của mình, chất liệu thô sơ, phẩm cấp cực thấp.
"Có hơi quen mắt. Chẳng lẽ đây là nhẫn trữ vật của ta?"
Nhậm Thanh Bình lên tiếng nói, đuổi hắn đi: "Được rồi, ngươi lui ra đi."
- "Đệ tử cáo lui."
Từ đầu đến cuối hắn đều xưng hô chính mình là "đệ tử" chứ không phải "vãn bối" hay "thuộc hạ" nhằm biểu thị rõ ràng thân phận của chính mình. Hắn là đệ tử của Thiên Kiếm Sơn Trang.
Mặc dù Tiêu Thủy Thương Minh đối với hắn rất tốt nhưng chung quy là vì lợi ích mà thôi.
Lúc mới tham gia vào thương minh, hắn nhận được công pháp hệ Phong. Nếu như chỉ nhìn sơ qua thì sẽ cảm thấy thương minh rất hào phóng nhưng thực chất bọn hắn chỉ đang đầu tư vào thiên phú của Nguyễn Long Duy.
Hoặc như lần hắn tìm được nhân sâm 600 năm ở Ngụy quốc, thương minh ban thưởng cho hắn vì hắn lập được công.
Hiện tại cũng giống vậy. Hắn được ban thưởng vì hắn là đệ tử quan trọng của Thiên Kiếm Sơn Trang.
Cho nên vị trí của thương minh trong lòng của Nguyễn Long Duy chỉ như một nơi để hắn tạm thời làm việc, nương tựa vào, còn Thiên Kiếm Sơn Trang mới là nhà thật sự.