Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 202: Tán tu Nguyễn Long Duy



Chương 201: Tán tu Nguyễn Long Duy

"Móa nó. Hắn chào hỏi ta làm gì? Lại còn dám chơi trội." Nhìn thấy dòng chữ này, Nguyễn Long Duy liền tức giận. Hắn thậm chí muốn vung tay đánh mấy chưởng vào tường cho đỡ tức.

"Không được. Ta làm vậy nghĩa là thua hắn rồi. Nhịn. Nhịn."

Mũi hít một hơi thật sâu, tay trái xoa xoa lồng ngực giúp chính mình bình tĩnh.

Trạng thái trở về bình thường, hắn bắt đầu lẩm bẩm: "Ngày đưa ra nhiệm vụ cách đây một tháng. Tin tức của tên này có vẻ khá linh thông. Thân phận hẳn không bình thường rồi."

Nguyễn Long Duy nhận biết Hạo Khánh, còn không phải là mức độ nhận biết bình thường.

Bề ngoài người này nhìn có vẻ tốt bụng nhưng khiến cho hắn sinh ra cảm giác chán ghét, mà lại còn nhiều lần chú ý đến hắn. Hơn nữa, đối phương còn chủ động hướng dẫn hắn sử dụng Hạo Nhiên Chính Khí, xưng đệ gọi huynh cùng chính mình.

"Quả nhiên linh cảm không sai. Tên này có độc, cần lưu ý tránh xa như bitcoin số 1."

"Cũng may, cái này không có chức năng kết bạn, đăng story hay nhắn tin. Tốt nhất xem như không thấy là được."

Bỏ qua việc này một bên, hắn lại tiếp tục đọc các nhiệm vụ còn lại.

Sau khi lướt hết toàn bộ, Nguyễn Long Duy chọn ghi nhớ vào đầu hơn 70 cái nhiệm vụ.

"Xem ra Lỗ chấp sự đoán không sai, thương minh công bố hơn ngàn cái nhiệm vụ tìm kiếm nhân viên tiến về biên giới làm việc."

"Ừm, mà lại còn ghi rõ thông tin từng tòa thành."

"Nhanh như vậy đã xây xong cùng hoàn tất đặt tên. Không hổ tài lực của thế lực đỉnh cấp đổ vào."

Mặt trời lên, mặt trăng xuống. Ngày đêm luân chuyển. Khuyết nguyệt đi rồi lại đến. Thoáng chốc một tháng lại qua.

Một thân cao ốm, áo vải màu xanh chắp tay trước gió, ngắm nhìn nơi xa.

"So với lần đầu tiên đi đến, Thiên Kiếm Sơn Trang trong mắt ta cũng không còn lớn như trước kia. Xem ra Phí phó chấp sự nói đúng, tầm mắt của ta khi đó còn quá thấp."

"Sao thế? Ngươi không nỡ rời đi rồi?" Thanh âm truyền đến bên tai, là giọng nói của Nhậm Thanh Bình.



Thân ảnh áo xanh khẽ lắc đầu, tự nói nhỏ:

"Vãn bối chỉ có chút hoài niệm chuyện xưa."

Truyền âm tiếp tục vang lên: "Vậy thì tốt. Ngươi nhớ kỹ thời gian, tự mình rời thuyền."

"Vãn bối nhớ rõ."

Năm ngày sau, ban đêm không có trăng sáng, không gian lặng ngắt như tờ. Một bóng người lẳng lặng rời khỏi phi chu, đem chính mình ẩn vào màn đêm u tối.

Lại qua năm ngày, thân ảnh này rốt cuộc động đậy. Hắn gọi ra phi kiếm, bắt đầu phi hành.

"Dựa theo bản đồ, nơi này rất gần thành Nam Kiếm. Có lẽ lựa chọn nơi đó là thích hợp nhất."

"Ừm, người khác hẳn đều sẽ suy nghĩ như vậy."

Nam Kiếm là một trong 10 tòa thành mới được xây dựng ven biên giới của Thiên Kiếm Sơn Trang cùng Nam Bộ. Chín cái tên còn lại lần lượt là Tây Kiếm, Bắc Kiếm, Đông Kiếm, Hỏa Kiếm, Kim Kiếm, Mộc Kiếm, Thủy Kiếm, Thổ Kiếm, Phong Kiếm.

Thời gian lại tiếp tục thoi đưa, thấm thoát đã lại trôi qua thêm tám tháng.

Một tòa thành to lớn sừng sững được một dãy núi ôm lấy sau lưng. Phía trước mặt của nó là biển rộng mênh mông.

Một tu sĩ áo vàng cởi xuống nón lá của mình, đưa mắt ngước nhìn xung quanh tự nói:

"Thành tên hai chữ Bắc Kiếm. Lưng tựa núi, mặt đối biển. Tuy không lớn lắm nhưng linh khí xem ra không tệ. Như vậy nói tới vấn đề về nhân khí, hẳn sẽ không quá quạnh quẽ, thích hợp ta trộn lẫn vào. Xem ra, ta và nơi này hữu duyên rồi."

Người này không phải ai khác, chính là Nguyễn Long Duy.

Hiện tại hắn đang dùng "Mộc Linh Dung" để cải trang, tên hiệu cũng đã đổi về lại Nguyễn Long Duy.

Hắn nhảy xuống phi kiếm, chạm chân vào mặt đất.



Về phần phi kiếm, là một trong mấy cái phi kiếm hắn "nhặt được" trong túi trữ vật trước đó. Đương nhiên toàn bộ đều đã được Lỗ Thâm dùng Tiêu Thủy Tử Châu kiểm tra rồi mới sử dụng.

Qua mấy canh giờ sau, Nguyễn Long Duy nhàn nhã đi bộ đến cổng thành.

"Đạo hữu, mời ngươi dừng lại. Cần phải xuất trình thân phận trước khi vào thành. Xin hỏi ngươi mới đến đây lần đầu chăng?" Một tu sĩ chặn đường hắn lại, tu vi không cao, vẻn vẹn chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ.

Nguyễn Long Duy vui vẻ chấp hành, khai báo ra thân phận mà mình đã chuẩn bị trước đó:

"Tại hạ Nguyễn Long Duy, trước đây là một cái tán tu vô danh ở châu Bắc Giang này. Trước đây không lâu vừa mới may mắn đột phá đến Luyện khí viên mãn. Hôm nay đến đây vì biết được đãi ngộ của thượng cung, mong muốn cống hiến một phần sức lực cho thành Bắc Kiếm."

Khí tức Luyện khí viên mãn cũng theo đó khuếch tán ra xung quanh.

Vị tu sĩ này không tỏ ra thái độ gì, bình thản tiếp tục hỏi:

"Ngươi đến vì Trúc Cơ đan sao?"

Nguyễn Long Duy gật đầu, sau đó vụng trộm lấy ra mười viên hạ phẩm linh thạch trong nhẫn trữ vật, đẩy đẩy về phía trước.

Tu sĩ này thấy vậy, khóe miệng mỉm cười, nhanh tay thu vào, hài lòng nói:

"Được. Vậy thì điền vào ngọc giản đi."

Nguyễn Long Duy nhận lấy ngọc giản, bắt đầu điền vào một số thông tin cơ bản, mục đích cùng với sở trường. Sau đó, hắn trả lại cho tu sĩ kia, cũng khách khí nói:

"Tiền bối, như vậy đã xong sao?"

"Ồ, ngươi là trận pháp sư? Ở đây còn thiếu không ít trận pháp sư. Ngươi tới liền tốt." Tu sĩ này nói xong, lấy ra một cái lệnh bài. "Đây là lệnh bài thân phận của ngươi, dùng nó có thể ra vào thành tự do. Ừm đúng rồi. Ngươi là trận pháp sư thì nên đi qua Trận Pháp Đường trước một chuyến. Ta nghe nói bên đó đang tuyển quân, ngươi đi sớm biết đâu ngươi lại được công việc tốt. Còn nữa, cũng không cần gọi ta là tiền bối. Cảnh giới của chúng ta cách nhau gần như vậy thì gọi ta một tiếng đạo hữu là được. Ngươi nhớ kỹ, ta tên Quách Cung."

Nguyễn Long Duy vui vẻ đưa tay nhận lấy lệnh bài, trả lời: "Đa tạ Quách huynh."

Trải qua tám tháng ngự kiếm đến thành Bắc Kiếm, phương diện trận pháp của Nguyễn Long Duy đạt được không ít tiến bộ.

Hiện tại hắn tự tin trận pháp do chính mình bày ra có thể ngăn được tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ trở xuống. Về phần công kích của Trúc Cơ trung kỳ thì còn tùy thuộc vào đối thủ.

Hắn lấy thân phận tán tu chuyên về trận pháp, thuận lợi tiến vào thành. Dù sao, thành mới xây xong chưa lâu, còn chưa có đủ nhà ở cho toàn bộ tu sĩ, nhu cầu về trận pháp hẳn sẽ không nhỏ.



Nam Bộ chia làm 20 châu, Thánh Cung chiếm hết 8 châu.

Bắc Giang là một trong số đó, cũng là châu duy nhất có vị trí tiếp giáp cùng Tây Vực nằm sát biển.

Theo Nguyễn Long Duy dự đoán, Bắc Kiếm sẽ là thành trì có giao thương tất bật nhất. Từ đó, hắn sẽ thu được nhiều cơ hội học tập luyện đan thuật.

Dù sao, phải có nhiều nhu cầu luyện đan thì mới có nhiều cơ hội quan sát cho tu sĩ thực tập.

Vừa đi vào bên trong thành, Nguyễn Long Duy đã bị không ít người tiến lại chèo kéo.

"Đạo hữu, ta nhìn ngươi rất lạ mắt, hẳn là người mới đúng không? Ngươi có nhu cầu tìm động phủ tu luyện không? Chỗ ta có không ít động phủ cho thuê, giá cả vô cùng phải chăng."

- "Đạo hữu, ngươi đừng nghe hắn. Động phủ bên ta mới là loại ngon, bổ, rẻ. Ngươi nhìn thử những ngọc giản này liền biết."

- "Đạo hữu, ngươi xem thử những thứ này..."

Hắn không quan tâm những thứ này, chỉ tiếp tục đi, giả vờ thành tai điếc mắt ngơ.

Thành Bắc Kiếm có diện tích không nhỏ nhưng tu sĩ bình thường không thể ngự kiếm phi hành. Tuy nhiên, Nguyễn Long Duy đang đóng giả tu sĩ Luyện khí kỳ nên không quá quan tâm, chỉ bình thản dạo bộ.

Dạo bộ cũng tốt, vừa vặn thích hợp tìm hiểu thông tin.

Thông qua một chút tìm hiểu, hắn biết được tòa thành này chia làm nhiều khu vực, được phân chia cấp bậc thấp đến cao theo vị trí từ ngoài cổng thành vào trong, càng vào sâu bên trong thì linh khí sẽ càng nồng đậm.

Thỉnh thoảng, hắn sẽ dừng lại một vài chỗ để tiến hành quan sát, nghiên cứu tỉ mỉ cách các trận pháp được bố trí, tiến hành đưa ra phân tích. Mà lại, trong thành còn mới được xây dựng nên có không ít trận pháp còn chưa hoàn thành xong.

"Trận pháp này không đơn giản, vừa có thể phân chia linh khí ra từng nơi, vừa có thể giá·m s·át được xung quanh."

"Cái này vừa có thể chặn tầm nhìn vừa có thể phát hiện được thần thức xâm nhập."

"Mặt đất dưới chân được gia cố, không cho phép tu sĩ tác động đến kết cấu của thành sao?"

Cứ như vậy, mỗi một chỗ mà hắn đi qua đều sẽ gây nên sự chú ý của người khác. Nhìn qua không khác gì một kẻ lập dị.

Thế nhưng không thể trách hắn được. Tám tháng qua, hắn chỉ một mực học tập trận pháp khiến cho tâm trạng vô cùng buồn chán tẻ nhạt. Bây giờ, mẫu vật xuất hiện trước mặt sao có thể kiềm được hứng thú chứ?