"Đạo hữu, ngươi có hứng thú với trận pháp này à? Lẽ nào cũng là người trong nghề?"
Cạnh bên Nguyễn Long Duy xuất hiện một người. Khuôn mặt người này bầu bĩnh, nước da ngăm đen, thoạt nhìn có chút chất phác.
"Trúc Cơ hậu kỳ? Không đúng, là viên mãn."
Hai vai của Nguyễn Long Duy run lên, biểu lộ dáng vẻ giật mình. Sau đó, hắn ngước mắt nhìn về phía đối phương, hơi cúi đầu một chút rồi đáp lời.
"Vãn bối là tu sĩ mới vào thành, trong người có một chút kiến thức về trận pháp, vừa hay đi đang di dạo xung quanh lại gặp được mấy trận pháp này nên muốn dừng lại nghiên cứu một phen. Phải chăng việc làm của vãn bối ảnh hưởng đến tiền bối? Nếu có thì mong tiền bối thông cảm."
Tu sĩ này nghe vậy thì hứng thú hỏi:
"Ồ, ra là mới tới. Vậy ngươi đến đây để làm gì?"
Nguyễn Long Duy cảm nhận được trên thân đối phương không hề phóng ra uy áp khi nói chuyện, ngữ điệu cũng vô cùng tốt. Biết được ý tốt của đối phương, hắn trả lời:
"Vãn bối họ Nguyễn tên Long Duy. Không giấu giếm gì tiền bối, tu vi của vãn bối đã là Luyện khí viên mãn, thân phận chỉ là một giới tán tu. Hiện tại, vãn bối đến đây vì muốn tham gia vào Trận Pháp Đường, tìm kiếm cơ hội nhận được Trúc Cơ Đan."
Phía đối diện nhẹ gật đầu, sau đó mỉm cười nói:
"Ta cũng thuận đường đi đến nơi đó, tiểu hữu muốn bồi ta đi chứ?"
- "Cái đó vãn bối đương nhiên đồng ý. Xin mời tiền bối."
Hóa ra vị tu sĩ này tên là Vân Huỳnh, đảm nhiệm chức vụ quản lý của Trận Pháp Đường, tu vi Trúc Cơ viên mãn.
Khi nãy, Nguyễn Long Duy một mực nghiên cứu trận pháp đã bị Vân Huỳnh ở nơi xa chú ý đến.
Trên đường đi, người này cùng Nguyễn Long Duy bàn luận không ít về trận pháp, đồng thời cũng ngạc nhiên về hiểu biết của đối phương.
"Thiên phú trận pháp của tiểu hữu không tệ. Không biết sư thừa ở đâu?"
- "Tiền bối quá khen. Vãn bối vốn là tán tu, không có sư thừa. Chẳng qua khi trước có cơ duyên học được chút kinh nghiệm nhỏ thôi."
Lời này là nói dối. Nguyễn Long Duy biết, Vân Huỳnh cũng biết. Nhưng tu tiên giả sẽ không bới móc bí mật của nhau.
"Thiên phú của tiểu hữu không tệ, ta hi vọng ngươi có thể thông qua được khảo hạch sắp tới."
- "Đa tạ tiền bối đã chúc."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã đến Trận Pháp Đường.
Đây là kiến trúc dạng hình vuông, chia ra thành từng khu vực nhỏ.
Vừa đi đến, đã có hai tu sĩ Trúc Cơ chào hỏi.
"Vân quản sự."
Vân Huỳnh chào lại: "Hai vị đạo hữu."
Hai tên Tôn Kiên cùng Quan Bình, đều là trận pháp sư của Trận Pháp Đường.
Tôn Kiên nhìn về phía Nguyễn Long Duy hỏi: "Không biết vị tiểu hữu là ai?"
Vân Huỳnh giới thiệu đơn giản qua một lượt, sau đó lại nói:
"Không biết hai vị có hứng thú xem Nguyễn tiểu hữu thi khảo hạch không?"
- "Được, ta cũng muốn nhìn xem người mà Vân quản sự dẫn tiến có thực lực ra sao."
- "Quan mỗ cũng vậy."
Trận Pháp Đường là cơ quan chuyên về trận pháp của thành Bắc Kiếm. Bọn họ đảm nhiệm lắp đặt và sửa chữa phần lớn trận pháp phòng thủ của thành, cũng như nhận yêu cầu từ các tu sĩ trong thành.
Nguyễn Long Duy muốn đăng ký tham gia vào đây thì trước tiên cần phải thông qua được khảo nghiệm.
Phòng thi được bố trí trận pháp cấm chế nghiêm ngặt, không cho phép thí sinh g·ian l·ận hoặc giao tiếp cùng với bên ngoài.
Bài khảo nghiệm này do Đường chủ của Trận Pháp Đường tự tay biên soạn.
Bài thi chia làm hai phần: lý thuyết và thực hành.
Phần lý thuyết sẽ được soạn thảo bên trong ngọc giản, bao gồm 1000 câu hỏi về trận pháp, sau đó tu sĩ tham gia sẽ phải trả lời từng câu hỏi ở bên trong trong thời gian 20 hơi thở. Nếu quá thời gian vẫn không đưa ra được đáp án thì sẽ tính sai.
Phần thực hành yêu cầu thí sinh phải đối mặt ngẫu nhiên ba trong số mười trận pháp được chỉ định trước lần lượt trong thời gian một canh giờ.
Phần thi lý thuyết bắt đầu, trận pháp trong phòng được kích hoạt. Một cái ngọc giản xuất hiện từ trong hư vô, lơ lửng trôi nổi trên không.
Nguyễn Long Duy giơ tay túm lấy nó, truyền linh lực rồi bắt đầu đọc.
Ngọc giản lập tức phát sáng, dần hiện ra từng câu hỏi trước mặt hắn. Lần lượt như vậy, ngọc giản liên tục thay đổi nội dung vừa đủ 1000 lần.
"Trận pháp phòng hộ được bố trí bằng tài liệu Hỏa thuộc tính khi bị thiếu có thể thay thế bằng tài liệu của Mộc thuộc tính, chỉ cần ứng biến thêm vào trận pháp diễn sinh từ Mộc thành Hỏa là được."
"Trận pháp tụ linh khí cơ bản có thể dùng linh thạch để khởi động, sau đó mượn nhờ Tụ Linh chi thế để tạo thành năng lượng bù."
"Câu này khó xơi đây. Theo ta nghĩ thì abc, xyz..."
Nguyễn Long Duy không biết cách thức tính điểm, nhưng hắn biết mình nên biểu hiện vừa phải, không cần lộ ra quá tài năng. Cho nên khi gặp phải những câu hỏi vượt ngoài tầm hiểu biết của tu sĩ Luyện Khí kỳ thì hắn sẽ không hề do dự, lập tức bắt đầu phán bừa.
Thế nhưng, kết quả lại ngoài dự tính của hắn. Ở phía ngoài, ba người bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
"351 câu đúng trên 1000 câu. Nguyễn tiểu hữu thật là tài giỏi."
"Đúng vậy. Kiến thức người này quá rộng. Ngay cả một số câu ta không biết nhưng hắn lại biết. Người này hẳn phải rất nhạy bén với trận pháp chi đạo, nếu không sẽ không dễ dàng nắm giữ được nhiều kiến thức như vậy."
"Quả thật là vậy. Ta rất chờ mong phần thi tiếp theo."
Nguyễn Long Duy ở bên trong lại không hề hay biết. Ngược lại, nụ cười trên mặt hắn sau khi thấy được kết quả vô cùng tươi tắn.
"Điểm thấp như vậy, hẳn sẽ không có vấn đề. Được rồi, tiếp đến là thực hành."
Ngọc giản biến mất, trận pháp trong phòng thi bắt đầu thay đổi.
Không gian trong phòng bắt đầu phình to, để lộ ra một khoảng sân nhỏ trước mặt Nguyễn Long Duy.
Trên phần sân này được bố trí mấy lá cờ phướn đủ loại màu sắc, lại được sắp xếp vị trí loạn xạ.
[Yêu cầu thứ nhất: bày ra Ngũ Hành Tụ Linh Trận.]
Ở bên ngoài, ba người tiếp tục bàn luận.
Vân Huỳnh nhìn thấy đề bài này, cảm thán nói: "Ồ, ngay câu đầu tiên đã là trận này? Có phải quá khó rồi hay không? Thật xui xẻo cho Nguyễn tiểu hữu."
Quang Bình tán đồng: "Đúng là có hơi khó thật. Dù sao tu sĩ bình thường sẽ chỉ am hiểu bày trí trận pháp thuộc phù hợp với công pháp mà bản thân mình tu luyện thôi. Ngay cả mấy tiểu thế lực kia cũng chỉ có thể chọn cách bày ra năm loại trận pháp Tụ linh chứ không dám dùng hợp trận như vậy."
Tôn Kiên khịt mũi, nói: "Hừ. Không chỉ mỗi khó thôi đâu. Lúc mà ta còn ở Luyện Khí kỳ còn không chưa từng thấy qua trận này, chứ đừng nói đến bày ra được."
Nguyễn Long Duy híp mắt lại, tự lẩm bẩm:
"Trận cơ bản ư? Cái này ta có nghe Thẩm sư huynh nói hắn biết bày trận này khi còn là Luyện khí trung kỳ. Như vậy thì chọn cái này đi."
Hắn bình thản xếp trận, chậm rãi cầm lên từng lá cờ cắm vào đất, mãi đến khi chỉ lại mấy phút thời gian mới hoàn thành. Đây rõ ràng là vì cố tình.
Phía bên ngoài.
Quang Bình bị kết quả làm cho bất ngờ: "Hắn làm được rồi? Xem ra chúng ta đánh giá thấp người này rồi."
Tôn Kiên đồng ý: "Ngay câu đầu tiên đã làm đúng, như vậy hắn đã thông qua khảo hạch."
Vẫn Huỳnh nói: "Tiếp tục quan sát đi, vẫn còn chưa xong."
Thời hạn 1 canh giờ kết thúc, trận pháp được bố trí trên sân nhỏ cũng biến mất. Sau đó, trên sân lại xuất hiện trận kỳ cùng tài liệu bày trận mới.
[Yêu cầu thứ hai: Bày ra trận pháp ngăn cách âm thanh]
Nguyễn Long Duy nhìn xong đề bài lại lâm vào trầm mặc.
"Câu này có vấn đề? Sao độ khó lại giảm xuống? Chẳng lẽ vì câu đầu sai nên giảm lại độ khó? Không đúng nha, ta rõ ràng đã bố trí đúng."
Bởi vì khi hết thời gian trận pháp sẽ lập tức biến mất, không hề có thông báo đúng sai cho thí sinh. Đây cũng là ngụ ý của Đường chủ giúp cho các thí sinh có tâm lý thoải mái khi thi, không cần phải vì câu đầu sai liền gặp phải áp lực tâm lý.
Nhưng hiện tại việc này phản tác dụng. Nguyễn Long Duy không hiểu chuyện gì đang xảy ra.