Nhận Ra Tình Yêu Muộn Màng

Chương 14: Chúng ta là bạn bè



Sau kì nghỉ Linh Châu và Minh Nguyệt đi họ trở lại. Vì hai người học khác chuyên ngành nên không học cùng lớp với nhau,chỉ có một số môn hai người mới học chung.

Vẫn như mọi khi Linh Châu vào lớp để học.Khi cô bước vào chỗ ngồi đang chật kín chỉ còn chỗ bên cạnh Trịnh Đình Quân là còn trống. Linh Châu đến bên cạnh chỗ của Trịnh Đình Quân.

"Mình có thể ngồi đây được không."

"Được cậu ngồi đi."Trịnh Đình Quân thu dọn đồ đạc của mình gọn lại chừa chỗ cho Linh Châu ngồi.

Linh Châu thấy trên mặt của Đình Quân có vết thương thì lo lắng.

"Mặt cậu bị làm sao vậy.Cậu có đau lắm không."

"Mình không sao đâu.Chỉ là vết thương nhỏ thôi."Trước giờ Linh Châu vẫn luôn như thế,vẫn luôn lo lắng cho người khác từng cái nhỏ nhặt nhất.

Đình Quân đã biết Linh Châu thích mình từ rất lâu rồi và anh cũng thích cô nhưng anh biết hoàn cảnh của mình không xứng với cô.

Và vết thương của anh là do những tên đòi nợ đến nhà anh gây ra. Bố của Đình Quân là một người nghiện rượu chè cờ bạc để lại cho gia đình một đống nợ rồi bỏ trốn.

Hôm qua những tên đòi nợ đã đến nhà của Đình Quân để đòi nợ chúng đập phá đồ đạc,bắt mẹ của Đình Quân phải trả nợ vì để bảo vệ mẹ Đình Quân đã bị chúng đánh.Bọn chúng ra tay rất mạnh Đình Quân bị đánh nằm sõng soài xuống đất,chỉ khi mẹ Đình Quân cầu xin bọn chúng và hứa sẽ trả tiền thì bọn chúng mới dừng tay."



Bọn chúng đánh xong còn nói giọng thách thức với Đình Quân.

"Chẳng phải mày có bạn gái giàu lắm hay sao.Hay nói với cô ta thay mày trả nợ."

"Cô ấy không phải là bạn gái của tôi.Nếu các anh động tới cô ấy các anh sẽ không nhận được bất kì số tiền nào từ tôi."

"Mày cũng mạnh miệng lắm nhỉ" nói xong hắn dùng chân đá vào bụng Đình Quân rồi hắn mới ra lệnh cho đám người dời đi.

Đình Quân cũng rất thích Linh Châu nhưng anh không muốn vì yêu anh mà cô phải gặp nguy hiểm từ đám người đòi nợ nên anh đã từ chối lời tỏ tình của Linh Châu.

Còn về phía Linh Châu cô vẫn đang ngập ngừng không biết có nên nói ra hay không.Nhưng sự ngập ngừng đấy đã được Đình Quân nhìn thấu.

"Cậu có chuyện gì muốn nói với mình à."Linh Châu hơi ngơ ngác một lúc rồi mới trả lời.

"Chuyện lần trước cậu còn để bụng không.Nếu cậu không để bụng thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn chứ."

"Trước giờ chúng ta vẫn là bạn mà."

"Nghĩa là cậu không để bụng nữa à."



"Mình chưa từng để bụng chuyện đó."

"Thật chứ."Linh Châu nhìn thẳng vào mắt Trịnh Đình Quân, đôi mắt long lanh hút hồn người đối diện.

"Thật mà."Đình Quân trả lời thật nhanh rồi cúi xuống nhìn vào cuốn sách mà anh để trước mặt, nếu tiếp tục nhìn vào mắt của Linh Châu anh không biết bản thân mình sẽ chìm đắm vào sự dễ thương của Linh Châu không thể dứt ra được mất.

Sau giờ học, Linh Châu lại đến tìm Minh Nguyệt, hai người đã hẹn nhau để cùng ăn trưa.

Trên đường đi bộ đến căn tin của trường hai Linh Châu đã nói với Minh Nguyệt:

"Mình và Đình Quân đã quay lại trở thành bạn bè của nhau rồi."

"Cậu đừng nói với mình là lại đơn phương tên đó thêm một lần nữa nhá."

"Bây giờ mình không còn suy nghĩ về việc muốn làm bạn gái của cậu ấy nữa.Dần dần thì chúng mình sẽ trở thành bạn tốt như mình và cậu thôi.".'Linh Châu quay sang ôm Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt nói với giọng dỗi hờn."Cậu đi mà ôm bạn thân của cậu ý."

Linh Châu ôm Minh Nguyệt chặt hơn."Bạn thân của mình ở đây mà."
— QUẢNG CÁO —