Trung giật mình nhìn lên chiếc điện thoại ở trước mặt, đây là chiếc điện thoại thuỳ mới được ông Thông mua cho. Điện thoại sịn nên hình ảnh cũng nét lắm, từng dòng, từng chữ trước mắt làm Trung bất giác nổi da gà.
Nhưng rất nhanh sau đó Trung nghĩ xem bản thân cần phải nói gì. Khi mà 6 con mắt đang đổ dồn về phiá Trung chờ đợi. Ánh mắt ngùn ngùn lửa hận của Thuỳ với Trung không đáng sợ bằng ánh mắt của ông thông. Ánh mắt của ông bố vợ nhìn mình, khiến Trung có cảm giác như ông đang cố gắng nhìn thấu tim gan xem Trung nghĩ gì. Nó uy quyền và đáng sợ ghê lắm.
- Sao không biết phải nói gì sao?
Tiếng Thuỳ làm trung vội vã trả lời:
- Nói cái gì, tự nhiên đưa mấy cái ảnh bánh kem bảo người ta nói. Em mới ở viện về, đã ăn được bánh kem đâu.
- Anh đừng có mà giải ngu với tôi, anh nhìn đi, có nhìn thấy cái nick này tên là Phạm thị cúc không?
Trung vẫn cố chấp mà cãi:
- Thì sao, bạn của em thì sao anh biết được, còn nếu em thích ăn thì đợi khoẻ hẳn anh mua cho hẳn cái hai tầng mà ăn cho đã. Giờ mẹ bảo em vẫn phải kiêng mấy đồ này.
Bà Thu không hiểu chuyện lắm, thấy con rể nói thế thì cũng bảo:
- Nó nói đúng đấy, thôi vào nhà mà nghỉ đi, chạy chân đất ra đây thế này à.
Chỉ có ông Thông là vẫn chưa nói gì, ông đang đứng lặng yên quan sát từng biểu hiện của Trung. Ông thừa khả năng để nhận ra Trung có vẫn đề gì đó, nhưng mà chỉ dựa vào mấy cái ảnh kia, làm sao mà bắt lỗi được.
Thế mà thuỳ không hiểu, vẫn bị cơn ghen che mờ mắt mà gào lên:
- Nó mà có cửa làm bạn với tôi á, nó là cái con đ.ĩ ch.ó người yêu cũ của anh. Chứ tôi thèm vào làm bạn với nó. Ngày sinh nhật nó, cũng là cái ngày tôi bị đau bụng phải đi khám mà gọi anh không thèm về. Là anh đi với nó đúng không, những thứ này cũng là anh mua cho nó có đúng không?
Trung không nao núng mà trả lời:
- ANh không cần biết nó là ai, mà cứ cho là người yêu cũ của anh. Thì liên quan gì đến anh, giả sử bây giờ nó chụp hình cái nhà nghỉ em cũng đổ cho là anh đi vào đó ngủ với nó à. Em vô lý thì nó cũng phải vừa vừa thôi chứ, em nhìn đi, nó có chụp anh, hay nhắc đến tên anh không mà em cứ một hai đổ lỗi cho anh. Hay em muốn anh phải thừa nhận điều mà anh không làm thì em mới vừa lòng em.
Thấy tình hình căng thẳng, mà nếu cứ im l;ặng người thiệt thòi sẽ là con gái mình nên ông Thông lên tiếng:
- Hai đứa mày có thôi ngay không, bố mẹ đứng đây mà còn cãi nhau thế à, không ra cái thể thống gì nữa.
Thuỳ tiến đến bố mà nũng nịu:
- Bố xem, anh ấy sai mà còn lớn tiếng với con.
Ông Thông nhìn con gái, nó từ nhỏ tới lớn là báu vật với ông, nhưng mà chuyện lần này ông không thể ra mặt bênh nó được. Thứ nhất là vì không có chứng cứ, thứ 2 nó mới nạo thai xong, cơ thể còn yếu ông không muốn nó nghĩ ngợi nhiều nên bảo:
- Con đấy, tại sao con cứ phải quan tâm mấy cái dòng đấy để mang bực vào thân. Con đã từng nghĩ rằng cô ta cố tình đăng lên để chọc tức con. Con mà mất bình tĩnh rồi cãi nhau với chồng là cô ta hả hê lắm. Con nghĩ xem, con với chồng xích mích lâu dần sẽ càng trở nên xa cách. Con đau khổ, chồng con buồn còn cô ta lại là người được lợi thì có đáng hay không? Vậy nên sống thì cứ nhìn thẳng mà sống con gái à, đứng phí thời gian đi soi mói những kẻ không đáng, để rồi người tổn thương lại là chính bản thân mình.
Nghe bố nói, thuỳ cũng dịu lại đôi chút, nhưng mà thuỳ vẫn khắng định những thứ kia là chính Trung mua cho cô ta chứ không phải ai khác. Nhưng mà, không có bằng chứng nên Thuỳ đành nuốt cơn giận vào trong mà bỏ vào phòng.
Lúc này ông Thông mới lạnh lùng bảo:
- Trung này, ngày hôm nay tôi lên tiếng nói đỡ cho anh, không phải vì anh mà vì chính con gái tôi. Nếu một ngày anh để tôi biết những nghi ngờ của con gái tôi là thật. Tôi dám thề với trời, dù phải đánh đổi điều gì, nhất định tôi cũng sẽ đòi lại công bằng cho nó. Anh có ngày hôm nay là nhờ ai anh phải ghi nhớ cho kỹ, đừng có mà ăn cháo đá bát là không xong với tôi đâu.
Trung khẽ cuộn tay thành nắm đấm, rồi lễ phép nói: - Con biết rồi, con cảm ơn bố. Thôi bây giờ con xin phép về qua nhà để thông báo tình hình cho bố mẹ con yên tâm. Sau đó còn lên thành phố luôn chứ mấy nay bỏ bê xưởng cho nhân viên con cũng lo lắm.
Ông Thông không trả lời mà xua xua tay ra điều cứ đi đi, không cần trình bày. CÒn bà Thu thì nhẹ nhàng bảo:
- Thế đi đường cẩn thận con nhé, về bên đó cho mẹ gửi lời hỏi thăm bố mẹ con. Và thay mẹ xin phép cho con bé ở bên này ít bữa con nhé.
Trung gật đầu, chào mẹ vợ rồi nghiến răng bước ra cổng, bàn tay ban này vô thức cuộn thành nắm đấm bây giờ vẫn chưa buông. Nỗi uất hận này, nhất định sẽ có ngày Trung trả đủ cả vốn lẫn lãi.
Trung không về qua nhà như đã nói mà bắt xe lên thẳng Hà Nội, Trung muốn gặp cúc, muốn nói chuyện với cúc. Chỉ có gối đầu lên đùi cúc, để cho cúc vừa nhẹ nhàng bóp đầu, vừa thủ thỉ nói chuyện thì có lẽ Trung mới nguôi được cái cơn giận lúc này.
Thuỳ, cô ta nghĩ cô ta là ai chứ, dù gia đình cô ta có giàu có cỡ nào, bố mẹ cô ta có làm to đến đâu. Thì trong gia đình cô ta vẫn là một người vợ, cô ta ghen thì thôi đi, cô ta không khéo léo, nói đỡ cho chồng để bố mẹ vợ tin tường yêu quý thì thôi. Đằng này cô ta lại chính là người châm ngòi cho cãi vã mỗi lần về nhà vợ, cô ta luốn khiên hình ảnh của Trung trong mắt bố vợ ngày một xấu đi. Tại sao hết lần này đến lần khác cô ta không biết nghĩ đến cái sĩ diện của chồng. Cô ta luôn khiến Trung bị bố vợ nói mỉa mai bóng gió, khiến trung phải ấm ức ra về trong nhục nhã cô ta mới hả dạ hay sao.
Cô ta không giữ nổi con, Trung đã không trách cứ nửa lời, bỏ cả công việc để ở bên cạnh chạy qua chạy lại lo cho cô ta. Thế mà cô ta vẫn không biết điều, hết coi thường chồng, lại coi thường cả bố mẹ chồng.
Càng nghĩ càng không sao nuốt trôi cơn giận. Tại sao cô ta không bằng một phần nhỏ của cúc kia chứ. Về việc cũng đăng lên Facebook Trung không hề giận. Vì Trung nghĩ là do cúc cảm động, cúc hạnh phúc quá nên thế. Vậy nên Trung chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng:
- Lần sau, em nên chú ý hơn một chút, cô ta mà nổi máu ch.ó lên là anh mệt lắm.
Cúc ngoan ngoãn gật đầu, còn tỏ vẻ hối lỗi mà nói:
- Em xin lỗi, em không nghĩ em lại gây cho anh nhiều rắc rồi đến vậy. Hôm đó, thật sự vui vui quá nên em mới muốn khoe với cả thế giới, không ngờ…
- Được rồi, em không sai, anh chỉ nói thế chứ không có ý trách em đâu. Anh mệt mỏi quá.
Cúc vẫn đều tay xoa đầu cho Trung mà bảo:
- Hay chiều nay em xin nghỉ để ở nhà với anh nhé.
- Vẫn luôn là em quan tâm anh nhất.
Cúi thấp người, hôn phớt lên má Trung mà nịnh:
- Ai bảo anh là người mà em yêu nhất trên đời cơ. Mà anh cũng tốt với em chứ bộ.
Trung nghe cúc nói thì cũng cảm thấy vui vẻ hơn một chút mà nở nụ cười với cúc. Cúc cũng giả lả mà cười lại, nhưng thật chất trong lòng đang cảm thấy vô cùng ghê tởm. Càng trả thù, càng tiếp xúc với Trung cúc cảng cảm thấy coi thường anh ta. Cũng may mà anh ta đã bỏ cúc mà đi lấy vợ, chứ đời cúc mà cưới phải một thằng đàn ông như anh ta thì quả là bất hạnh mà.
ANh ta mang tiếng về chăm vợ ốm, nhưng đầu óc lại tơ tưởng đến cúc, gọi diện nhắn tin với cúc còn nhiều hơn ngày thường. Một câu chê thuỳ không khéo, hai câu cũng là đổ lỗi cho thuỳ không biết cách giữ con.
Hình như Trung không hề cảm thấy bản thân mình cũng có lỗi trong việc này. Nếu không phải Trung ngoại tình thì làm sao mà Thuỳ đêm nào cũng khóc ướt gối. Nếu không phải vì Trung không quan tâm đến vợ bầu thì thuỳ cũng chẳng suy nghĩ đến mức thai lưu.
Trung thì cho rằng cái thai kia bị thế là do thuỳ, còn thuỳ lại một mực nghĩ rằng vì Trung khiến thuỳ buồn nhiều mới ra cơ sự hôm nay. Không ai nói ra suy nghĩ ấy của mình cho đối phương, nhưng trong lòng cả hai đều thêm ghét bỏ đối phương. Chính vì thế mà mối quan hệ giữa vợ chồng Trung vốn đã không tốt đẹp nay lại càng rạn nứt hơn.
Cúc vẫn đóng trọn vai cô nhân tình nhỏ bé biết điều khi hết lòng quan tâm vợ của Trung.
- CHị Thuỳ thế nào rồi anh, sức khoẻ đã ổn hơn chưa.
- ANh không biết, đã có bố mẹ cô ta lo rồi, em không phải lo.
timviec taitro
- Anh, bố mẹ là bố mẹ chứ, anh vẫn nên điện thoại hỏi thăm chị ấy một câu cho chị ấy bớt tủi thân. Anh là chồng mà 2 ngày nay không chịu điện hỏi thăm vợ chị ấy sẽ buồn lắm đấy.
Trung nghe xong thì gắt nhẹ:
- Cô ta có xem anh là chồng đâu, cô ta luôn coi thường anh, thế thì anh cũng chẳng cần phải quan tâm cô ta làm gì cho mệt.
Cúc nghiêm mặt nhìn Trung mà nói:
- Anh không được như thế, không giữ được em bé, chị ấy là mẹ, em chắc chắn chị ấy mới là người đau buồn nhiều nhất. Giờ đang là khoảng thời gian nhạy cảm, thôi anh xuống nước gọi cho chị ấy một cuộc hỏi thăm. Vừa để làm lành, mà bố mẹ vợ anh cũng bớt ghét anh hơn.
Nhắc đến bố mẹ vợ Trung càng tức, cục tức ngày hôm trước Trung vẫn chẳng thể nào nuốt trôi được. Ông già đó, dám dằn mặt Trung, thì Trung cũng sẽ khiến cho con gái ông ta đau khổ.
- Kệ xác nhà nó, có đứa con cũng không giữ nổi. Đến làm mẹ mà cô ta còn không nên hồn thì làm được cái gì cho anh nữa.
Cúc cười thầm, hoá ra Trung vẫn luôn nghĩ lỗi đó là của Thuỳ, chẳng trách anh ta lạnh nhạt như thế. Nhưng thôi, đã diễn phải diễn cho đạt, cúc vẫn thủ thì mà bảo:
- Cái này không ai muốn cả, anh cũng không thể đổ hết lỗi cho chị ấy. Tuy em chưa làm mẹ, nhưng em biết trong việc này người đau khổ nhất vẫn là chị ấy. Anh nghe em, gọi cho chị ấy đi, anh cứ căng thẳng thế em cũng cảm thấy có lỗi nhiều lắm. Mà bố mẹ thấy vợ chồng anh bất hoà cũng sẽ đau lòng. Còn tính chị ấy ngang ngạnh thì từ từ nói để chị ấy thay đổi, anh càng làm căng chị ấy cũng sẽ như thế. Cuối cùng người mệt mỏi lại là anh thôi mà.
Trung nhìn cúc, tại sao bên cạnh Trung lại có thể có một người, vừa yêu Trung hết lòng, lại vừa biết lý lẽ như thế. Phàm những cô nhân tình khác sẽ đổ thêm dầu vào lửa để cho vợ chồng cãi nhau thêm. Nhưng Cúc của trung lại khác, cô ấy cam chịu và biết điều một cách khó tin. Quả đúng là ông trời đã mang cúc đến bên đời trung để bù đắp cho cái cô vợ ngang ngạnh kia của Trung.
Véo má nhân tình trung cưng nựng mà nói:
- Em đấy, tại sao em lại biết điều đến thế này hả, nếu không có em, chắc anh phát điên lên vì áp lực với cô ta mất thôi. Nhưng mà, sao em luôn nói tốt cho cô ta vậy, là em yêu anh nhiều đến mức ấy, hay còn lý do nào khác không? Sao anh thấy khó tin quá.
Cúc buồn buồn mà đáp lại:
- Anh đừng nghĩ như thế mà tội nghiệp em, em bên cạnh anh chưa từng đòi danh phận hay bất cứ điều gì cả. Em chẳng phải kể lể gì đâu, nhưng anh nghĩ xem, việc em ở bên anh, và việc em rời xa anh để có một tương lai tốt đẹp hơn thì cái nào lợi cho em hơn. Em ở bên anh đã chẳng có gì, thế mà anh vẫn hỏi câu đó được sao?
Trung thấy cúc có vẻ buồn thì lại vội vã xin lỗi, gì chứ, vợ ở nhà có nổi điên Trung cũng không thấy lo bằng nhân tình nhỏ 1 giọt nước mắt. Cúc của Trung từ trước đến nay mỏng manh lại luôn lo nghĩ cho trung nhiều như thế. Trung bị điên rồi mới đi hỏi cái câu đó.
Trung vội vàng ôm lấy cúc mà nói:
- ANh xin lỗi, anh không có ý gì đâu, chỉ là thấy em khác với những kiểu nhân tình khác quá nên anh tiện miệng hỏi thế thôi. Đừng buồn anh nhé.
Cúc đẩy Trung ra, nhìn thẳng vào mắt Trung mà nói:
- Em nói rồi, tất cả mọi thứ em là là vì anh, đánh đổi cả tương lai và đứa bạn thân vì anh em còn làm được. Thì một chút thiệt thòi này có là gì.
Trung thoáng suy nghĩ, cúc nói đúng, vì Trung nên cúc mới về đây thực tập, chẳng biết cúc sẽ bên Trung đến khi nào. Liệu có thật sự là bỏ cả tương lai để cả đời bên trung hay không thì Trung chưa biết. Nhưng việc cúc vì muốn được ở bên Trung mà đánh mất tình bạn với Phượng thì là có thật. Nghĩ đến đây trung bỗng dưng thấy có lỗi với cúc vô cùng. Trung áy náy nói:
- Anh sai rồi, anh xin lỗi, anh hiểu lòng em mà. Thôi đừng buồn nữa, anh hứa sẽ bù đắp cho em mà. Ngoan thì lúc nào anh cũng thương.
- Vậy anh nghe lời em, gọi điện hỏi thăm chị Thuỳ đi nhé.
Với lời đề nghị không thể nào từ chối được của cúc, Trung đành miễn cưỡng mà gật đầu.Trung vừa đi ra ngoài gọi điện, cũng là lúc cúc nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống sàn nhà mà mỉa mai nói nhỏ:
- Trung à, anh nghĩ gì tôi đều biết cả, anh đang cảm động vì tôi biết điều quá đúng không. Cứ cho vợ chồng anh có thể làm lành sau cuộc điện thoại này đi. Thì lòng anh, trái tim anh sẽ vì cảm động mà yêu tôi nhiều thêm nữa. Kết quả, tôi vẫn là kẻ có lợi kia mà. Những con đàn bà mà thấy vợ chồng nhân tình cãi nhau lại hả hê mà thêm dăm ba câu nói xấu vợ người ta là con đàn bà ngu. Tôi sẽ dùng cách, không níu kéo nhưng anh vẫn tự nguyện mà si mê tôi đến mức bỏ bê vợ con. Tôi biết, cô ta có tiền nên anh sẽ không đời nào ly hôn đâu, nhưng tôi sẽ khiến chính cô ta phải đập tờ đơn ly hôn vào mặt anh. Đến khi đó anh có quay lại tìm tôi, thì tôi cũng sẽ nhổ toẹt bãi nước bọt vào mặt anh rồi cao ngạo bước đi. Hạng đàn ông như anh, không xứng đáng của được bất kỳ thứ gì cả.
Cúc không ngờ rằng, Trung gọi cho Thuỳ không được nên quay trở lại, tình cờ một vài lời cúc vừa nói đã lọt được vào tai Trung.