Nhân Tổ

Chương 156: Trộm Tạo Hóa Mẫu Thổ



Đã mười ngày trôi qua kể từ sự kiện Trần gia bị hỏa hoạn. Trần gia khắp nơi cảnh giác nghi ngờ, ai cũng bị qua thẩm vấn. Tôn Kỳ cũng bị tra hỏi hai lần nhưng tất nhiên là hắn không để lộ sơ hở gì.

Tôn Kỳ lúc này đang đi tuần cùng mấy tên lính, khi đi tuần tới chỗ từ đường Trần gia, hắn ầm thầm tách ra khỏi đội.

Tôn Kỳ đi đến trước từ đường, nói với một tên canh gác:

“Trưởng lão cho gọi ngươi.”

“Haizzz... lại nữa sao? Đây đã là lần thứ tư rồi.” Tên lính bị gọi thở dài.

“Hắc... hắc... như vậy thì nhằm nhò gì? Ta bị gọi tới năm lần.” Tên lính bên cạnh cười nói.

Tên lính bị gọi nhanh chóng đi ra khỏi vị trí, Tôn Kỳ lập tức đứng thế vào.

Hỏa Hỏa lúc này lên tiếng:

“Ngươi chọn hiện tại ra tay sao?”

“Phải!” Tôn Kỳ trả lời.

“Hình như lúc này không thích hợp cho lắm. Bọn hắn vẫn đang tăng cường điều tra.” Hỏa Hỏa nói.

“Chính là thời điểm này. Mấy ngày điều tra liên tục làm cho đa phần Trần gia cảm thấy mệt mỏi. Tất cả đều có giới hạn chịu đựng, bọn họ không thể mãi duy trì sự cảnh giác cao độ. Quả bóng bơm căng thì cũng đến lúc xì hơi, không thể bơm căng mãi.” Tôn Kỳ trả lời.

“Vậy còn đám trưởng lão thì sao?” Hỏa Hỏa hỏi lại.

“Gia chủ Trần gia hiện tại đang ở bên ngoài, không phải đang bế quan như bọn hắn nói. Ta đã dùng thần thức dò xét qua phòng bế quan của gia chủ Trần gia, không hề có ai trong đó.

Lại nói đại trưởng lão thường sẽ ở bên ngoài, cứ đến thời gian định kỳ thì trở lại thư phòng. Ta đã vào thư phòng của đại trưởng lão quét dọn, biết được sau tủ sách có một ngăn đặc biệt, bên trong là một số giấy tờ mua bán khoáng sản.

Nếu ta đoán không lầm thì Trần gia vốn làm việc cho một thế lực Hợp Nhất cảnh, là nơi trung gian vận chuyển khoáng thạch từ Sơn Nguyên Khu vào Hắc Liên Khu nhưng mà Trần gia gần đây cấu kết với thế lực khác, gian lận khoáng thạch. Gia chủ tại bên ngoài và đại trưởng lão thường ra ngoài chính là vì chuyện này.

Vậy nên đây là lúc thích hợp hành động nhất khi cả gia chủ và đại trưởng lão Trần gia đều không tại.” Tôn Kỳ từ từ giải thích.

Trong lúc Tôn Kỳ cùng Hỏa Hỏa đang nói chuyện thì tên lính canh bên cạnh bỗng ngã vật xuống đất bất tỉnh. Tôn Kỳ nhanh chóng đỡ hắn lên, để hắn dựa vào tường giống như đang ngủ.

Tôn Kỳ lúc này bước vào trong từ đường Trần gia. Hắn phóng thần thức tỏa ra xung quanh.

Một trận pháp dưới chân hiện lên trong đầu Tôn Kỳ, hắn nhếch mép cười, cẩn từng bước chân tiến lên, tránh cho kích hoạt trận pháp.

Từ đường Trần gia không lớn, chỉ ba mươi bước chân là Tôn Kỳ đến được trước nơi để bài vị tổ tông Trần gia, có hơn năm mươi tấm bài vị. Phía trước mỗi bài vị sẽ đặt một lư hương nhỏ.

Tôn Kỳ dùng thần thức quét tất cả khu để bài vị, sau đó dừng lại tại một tấm bài vị. Tôn Kỳ nhấc lên tấm bài vị này, ở dưới có một cái hộp nhỏ. Tôn Kỳ thân thức đâm xuyên vào trong hộp nhỏ, thấy bên trong là một khối bùn nhão màu nâu.

“Hỏa Hỏa, ngươi cảm thấy thứ bên trong có phải thứ chúng ta cần.” Tôn Kỳ hỏi.

“Ừm... không sai. Ta cảm thấy có một cỗ khí tức khởi nguyên giống ta.” Hỏa Hỏa trả lời.

“Vậy thì được rồi.” Tôn Kỳ nhếch mép cười.

Tôn Kỳ nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc hộp truyền linh khí vào trong, lúc đầu không có chuyện gì nhưng đột nhiên giống như là có một lỗ xoáy tham lam hút lấy linh khí.

Tôn Kỳ mỉm cười nhấc lên chiếc hộp, bên dưới chiếc hộp là một viên gạch đỏ. Tôn Kỳ lấy đi viên gạch, sau đó để chiếc hộp lại chỗ cũ, rồi hắn đặt bài vị lại như bình thường.

Tôn Kỳ lui ra khỏi phòng từ đường, hắn lẩm bẩm: đã qua mười hai tức thời gian, chỉ tám tức nữa là sẽ có một đội tuần tra đi ngang qua đây. Ta phải nhanh chóng rời đi.

Hỏa Hỏa lúc này khó hiểu hỏi:

“Vì sao là viên gạch mà không phải là chiếc hộp?”

Tôn Kỳ vừa nhanh chân chạy vừa giải thích với Hỏa Hỏa:

“Vì lúc trước bọn Thần Chủ từng nói: Tạo Hóa Mẫu Thổ là lõi tế đàn triệu hoán, vô cùng quan trọng. Tạo Hóa Mẫu Thổ có thể tùy ý biến đổi hình dạng và đặc biệt nó có tính hấp thụ năng lượng.”

“Ta vốn không tin tưởng bọn Trần gia nên mới thử truyền linh khí kiểm tra, không ngờ viên gạch này lại hấp thụ hết linh khí còn chiếc hộp kia thì vẫn trơ ra. Ngươi thử cảm nhận xem có phải viên gạch có khí tức khởi nguyên giống ngươi?”

“Ta đã kiểm tra rồi. Chính xác là nó.” Hỏa Hỏa đạm mạc trả lời.

“Bọn Trần gia tạo giả tượng để chúng ta tập trung chú ý vào bảo khố. Tại từ đường bố trí không nhiều lính canh nhưng lại bố trí nhiều cơ quan bẫy rập, chiếc hộp kia hẳn cũng là một cái bẫy. Đáng tiếc không lừa được ta.” Tôn Kỳ cười nói.

“Xí! Ngươi lại tự khen mình rồi. Mà hình như người lạc đường rồi, cửa ra hướng bên kia mà?” Hỏa Hỏa nói.

“Ta không lạc đường, ta mục tiêu không phải là hướng cửa ra.” Tôn Kỳ cười nói.

Hỏa Hỏa: “...”

Một lúc sau, Tôn Kỳ hỏi:

“Này, ngươi không định hỏi vì sao à?”

“Xí! Ta không thèm hỏi, để cho ngươi nghẹn trong bụng tức chết.” Hỏa Hỏa lườm nguýt Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ cười khổ, nói:

“Ngươi còn nhớ lúc trước Tiểu U từng kể chuyện trưởng lão Nguyên gia léng phéng với thiếu phụ Trần gia nhưng khi Trần gia ùa vào phòng bắt quả tang thì lại chỉ thấy một mình thiếu phụ Trần gia.”

“Thì sao?” Hỏa Hỏa hỏi.

“Ta đoán trong phòng thiếu phụ Trần gia kia có một đường hầm bí mật thông ra ngoài. Vậy nên bọn Trần gia mới không thể bắt quả tang tên trưởng lão Nguyên gia kia. Ta cũng định lợi dụng đường hầm bí mật này ra ngoài.” Tôn Kỳ trả lời.

“Ngươi điên rồi. Ngươi không thể chỉ dựa vào một câu chuyện xó chợ mà suy đoán lung tung, lỡ đâu vị thiếu phụ kia thật sự là trong sạch thì sao?” Hỏa Hỏa gắt gỏng nói.

Cũng không thể trách được nó phản ứng mạnh như vậy vì dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến sinh tử không thể chỉ nghe câu chuyện nào đó rồi suy luận ra kết quả.

Trên đời này mọi thứ muôn hình vạn trạng, không thứ gì giống thứ gì, muốn nhìn rõ một vấn đề thì phải tiếp cận từ nhiều góc độ khác nhau. Rõ ràng chỉ dựa vào một vài lời kể mà có thể kết luận câu chuyện là việc làm ngu ngốc.

Tôn Kỳ nhìn Hỏa Hỏa cười nói:

“Ngươi yên tâm. Ngươi thấy ta giống kẻ võ đoán lắm sao? Khi ta giả dạng làm lính cứu hỏa, lúc xông vào khu nhà ở của thiếu phụ Trần gia dập lửa đã kiểm tra qua, quả thật phát hiện một thông đạo bí mật.”

“Nhưng như vậy thì sao? Nên biết thiếu phụ kia cũng là một cường giả Tạo Thể cảnh, ngươi làm sao có thể vào phòng của nàng?” Hỏa Hỏa nghi vấn.

“Ngươi quên ta đang làm binh lính sao?” Tôn Kỳ cười nói.

Năm mươi tức thời gian sau, Tôn Kỳ đến được chỗ ở thiếu phụ Trần gia. Hai tên lính chặn cầm thương chặn ngang lối đi, nói:

“Không phận sự miễn vào.”

Tôn Kỳ vội nói:

“Phát hiện lính canh từ đường Trần gia bị đánh ngất, Trần Mục trưởng lão cho gọi...”

Tôn Kỳ lúc này còn đang nói thì có một giọng nói lanh lảnh từ bên trong biệt viện truyền ra:

“Ngươi nói lính canh từ đường bị đánh ngất sao?”

“Đúng vậy.” Tôn Kỳ khẳng định.

Một thân hình thướt tha từ trong biệt viện bay ra, truyền lời lại phía sau:

“Các ngươi canh giữ cẩn thận! chú ý tất cả những ai khả nghi.”

Tôn Kỳ nhìn bóng hình kia đi xa mà thở ra một hơi nhẹ nhõm, quả nhiên chỉ có đám Tạo Thể cảnh cường giả mới biết trong từ đường cất giấu bảo vật.

Tôn Kỳ nhìn hai tên lính cười nói:

“Hai vị đại ca thật có diễm phúc, ngày nào cũng được ngắm mỹ nữ.”

“Diễm phúc gì chứ? Bọn ta nào dám nhìn vào bên trong.” Một tên lính nói.

“Đúng vậy a. Nghe nói trước đó có một tên lính ngó nhìn bên trong, bị đánh cho một trận nhừ tử rồi đuổi ra ngoài.” Một tên lính khác nói.

“Haizzz... thật đáng thương cho thân phận thấp kém của chúng ta. Bất cứ lúc nào cũng có thể đem ra làm hy sinh.” Tôn Kỳ thở dài nói.

Hai tên lính nghe Tôn Kỳ nói thì cũng thở dài thườn thượt nhưng rồi một tên lính bỗng nói:

“Ngươi ở đây nói nhảm nhiều như vậy không sợ bị ăn đòn sao?”

“Không sợ. Ta đang chờ.” Tôn Kỳ cười nói.

“Chờ cái gì?” Hai tên lính đồng loạt hỏi. Khi nói xong thì bọn hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng sau đó ngã vật xuống đất.

Tôn Kỳ mỉm cười nói:

“Chờ các ngươi ngấm thuốc.”

Tôn Kỳ kéo hai tên lính dựa vào tường. Hắn đi thẳng vào trong, đến trước cửa căn phòng thiếu phụ kia.

Tôn Kỳ nâng lên ổ khóa, trên đó còn một sợi tóc vắt ngang, nhìn như vô tình nhưng đây là một thủ thuật hết sức tinh vi nhằm phát hiện xem có ai vào phòng mình hay không. Sử dụng thủ thuật này có thể chứng minh một điều: thiếu phụ này có gian tình.

Tôn Kỳ mỉm cười nói:

“Hỏa Hỏa, phóng lửa!”

Hỏa Hỏa bay ra, nó chính là thích nhất chuyện phóng hỏa đốt nhà. Nó lướt nhẹ qua ổ khóa cùng cánh cửa, ổ khóa lập tức tan chảy, cánh cửa bùng cháy.

Tôn Kỳ đạp cửa đi vào, thần thức quét khắp phòng. Hắn lật lên tấm thảm dưới chân, một khe nắm cửa hiện ra. Tôn Kỳ nhấc lên cửa hầm, rồi chui xuống dưới.

Phía trên căn phòng bắt lửa bùng cháy dữ dội, Hỏa Hỏa ở trên bay lòng vòng không ngừng phun lửa. Một lúc sau, nó nhận được lệnh triệu hoán từ Tôn Kỳ, nó lập tức quay đầu biến mất trong thông đạo đường hầm.

Một trăm tức thời gian sau, có bốn bóng hình xuất hiện trên không đám cháy, một thiếu phụ nghiến răng két két tức giận:

“Oắt con! Đến cả ta cũng dám gạt.”

“Lâm Nguyệt! đây cũng là chuyện tốt do ngươi làm. Ngươi tưởng bọn ta không biết ngươi có thông đạo bí mất giấu giếm tên kia.” Trần Khu trách mắng.

“Tên trộm đã lợi dụng thông đạo này ra ngoài. Nếu như không bắt được hắn lấy lại bảo vật thì Lâm Nguyệt ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm chính.” Trần Mục nói.

“Lúc còn sống ngũ đệ đối xử với ngươi rất tốt. Không ngờ lúc ngũ đệ mất ngươi lại đối xử với ngũ đệ như vậy.” Trần Khu lại nói.

“Được rồi chuyện đấy tính sau? Nguyệt muội bây giờ ngươi nhanh dẫn bọn ta đến lối ra.” Trần Nghị nói.

Thiếu phụ tên Lâm Nguyệt bặm môi, cắn răng nói ra:

“Các ngươi theo ta.”

Nói xong nàng dẫn đầu bay ra khỏi Trần gia, ba trưởng lão Trần gia nối đuôi theo sau.

Lại qua trăm tức thời gian sau thì bốn bọn họ đến nơi.

Đây là chỗ khu dân nghèo. Nhà cửa lụp sụp, san sát, bẩn thỉu, hôi hám.

Trần gia khi đến đây, sắc mặt của bọn họ thật sự âm trầm vì lúc này cả khu dân nghèo đang chìm trong biển lửa.

Một đám dân nghèo chạy trốn rối loạn như ong vỡ tổ. Đám Trần gia nhìn nhau, bọn họ đã mất dấu tên trộm trong đám loạn dân này.

Lâm Nguyệt lúc này mở miệng nói:

“Ta đã từng tiếp xúc với khí tức của hắn, chỉ cần gặp hắn lần nữa ta chắc chắn sẽ nhận ra.”

Trần Khu nghe lời này thì hừ lạnh, nghĩ thầm: hồ ly muốn thoát trừng phạt sao? Không dễ đâu.