Nhân Tổ

Chương 157: Xóa dấu vết



Có hai trận hỏa hoạn đang đồng thời diễn ra: một tại Trần gia, một tại khu dân nghèo.

Trận hỏa hoạn tại Trần gia nhanh chóng bị dập tắt, kẻ bên ngoài không mấy ai biết được.

Còn trận hỏa hoạn tại khu dân cư nghèo đang bùng cháy dữ dội. Tất cả dân trong thành đang tập trung chú ý vào ngọn lửa này, tuy thế nhưng bọn hắn lại không có ý giúp đỡ. Dù sao thì bọn dân nghèo sống chết cũng không liên quan đến bọn hắn.

Mà công việc dập lửa vốn là chuyện của phủ thành chủ, bọn hắn nhúng tay vào làm gì?

Nhưng mà binh lính thuộc phủ thành chủ lại chậm chạp không đến, giống như là bọn hắn đang chờ lửa cháy xong thì mới tới dập lửa.

Đám dân nghèo thì vẫn đang than khóc dậy trời, cầu xin binh lính tới dập lửa nhưng bọn lính cứ nhùng nhằng kiếm đủ mọi lý do.

Đúng vào lúc này, Trần gia trưởng lão cùng Trần gia binh lính xuất hiện. Bọn họ như từ trên trời giáng xuống ra tay dập lửa, đồng thời cứu vớt nạn dân.

Đám dân nghèo đang lúc chơi vơi như gặp được cọng rơm cứu mạng, cố bám víu lấy.

Đám các thế lực khác nhìn cảnh này đôi mắt cũng giật giật khó hiểu, sao Trần gia lại tự nhiên tốt như vậy?

Lúc này tại trên một đài cao, có mấy vị trung niên đang ngồi đàm đạo, đưa mắt nhìn về phía đám cháy. Thình lình trong đó là thành chủ cùng mấy vị gia chủ thế lực lớn.

“Trần gia từ lúc nào lại tốt bụng như vậy?” Một vị gia chủ cười nói bằng giọng mỉa mai.

“Mấy ngày trước Trần gia cũng xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn.” Một vị gia chủ khác nói.

“Vừa rồi không phải Trần gia cũng có khói bốc lên sao?”

“Trần gia chẳng lẽ dập lửa bị nghiện rồi nên bây giờ lửa bên ngoài cũng muốn dập.”

“Trần gia hẳn là việc tốt không nhường ai. Muốn khuếch trương thanh thế đây mà.”

Bọn họ mỗi tên một câu, không biết đâu là lời thật lòng đâu là giả dối.

Đám Trần gia thì tất nhiên là không phải tự nhiên tốt bụng giúp đám dân nghèo, đây là bọn hắn muốn phong tỏa khu vực truy tìm tên trộm, đồng thời cũng muốn xóa dấu vết thông đạo bí mật vì chuyện thông đạo này cũng không phải chuyện vinh quang gì.

Trong lúc Trần gia đang vất vả dập lửa thì Tôn Kỳ đã trở lại nhà nghỉ của mình. Hắn đã trở lại hình dáng lúc mới vào thành. Lúc này hắn đang ngồi chờ đợi.

Một lúc sau, có một lão giả bước vào, lão tên là Hứa Thiệu, chính là chủ nhà nghỉ Tôn Kỳ đang thuê.

Hứa Thiệu lúc còn trẻ là một tên côn đồ cướp vặt, tích lũy cả đời mới mua được một khu đất nhỏ trong hẻm. Hắn dựng nhà rồi cho thuê, cũng coi như là một nguồn thu nhập ổn định giúp hắn sống đến hết phần đời còn lại.

Hứa Thiệu vừa vào đến cửa đã thấy Tôn Kỳ đang ngồi chờ sẵn. Lão cười hắc hắc nói:

“Có phải Sùng Chính tiểu đệ gọi ta đến đây?”

Tôn Kỳ cười gật đầu, nói:

“Ta có nhờ bọn trẻ nhắn với Hứa lão, ta muốn tăng thời gian thuê nhà. Hứa lão có cầm theo chứng từ thuê nhà?”

Chứng từ là một loại giấy đặc biệt, bên trên có trận pháp. Hai bên khi thực hiện mua bán, trao đổi, cho thuê... sẽ dùng loại giấy chứng từ này. Sau khi viết tất cả điều khoản lên giấy, bọn họ sẽ thả vào trong trận pháp một sợi hồn lực làm chứng. Mỗi bên sẽ giữ một phần chứng từ, nếu như có tranh chấp, phủ thành chủ sẽ dựa vào chứng từ này mà phán xử.

Tôn Kỳ khi mới vào thành đã thuê căn nhà nghỉ này, hắn cũng tỉ mỉ lựa chọn đối tượng để thuê. Hứa Thiệu là một lão giả sắp chết, tu vi là Luyện Linh ngũ trọng, hắn bình thường ít tiếp xúc qua lại với ai nên không có nhiều bằng hữu.

Căn nhà nghỉ của Hứa Thiệu nằm khuất tại một con hẻm nhỏ, không mấy được chú ý.

Hứa Thiệu ngồi xuống ghế cười hì hì nói:

“Có mang, có mang. Tất nhiên là có mang theo rồi.”

Nói xong, lão lấy từ trong túi ra một cuộn giấy đặt lên bàn. Tôn Kỳ cũng lấy ra một cuộn giấy đặt bên cạnh.

Bọn họ trao đổi cuộn giấy, cả hai kiểm tra cuộn giấy của đối phương. Thấy không có vấn đề gì thì cả hai cùng tiêu hủy chứng từ cũ.

Hứa Thiệu lấy ra hai tờ chứng từ mới, vừa viết vừa nói:

“Lần này Sùng Chính tiểu đệ muốn thuê trong bao lâu?”

“Chín tháng.” Tôn Kỳ nói.

“Nhưng mà lần này Hứa lão phải giảm giá cho ta.”

“Không được, không được, cái giá này đã là rất ưu đãi.”

“Nhưng ta thuê tận chín tháng, phải giảm chút ít chứ.”

“Thuê nhiều hay ít thì ta cũng lấy giá này, không thể lại giảm.”

“Hứa lão có biết chuyện hỏa hoạn khu bên cạnh, ta là rất sợ a. ”

“Yên tâm! Ta đảm bảo lửa sẽ không bao giờ cháy tới khu này.”

“Hắc... hắc... Hứa lão đừng nói chắc như vậy, ta cảm thấy hôm này lửa có thể cháy tại nơi này.”

“Xui xẻo! xui xẻo! Lời nói xui xẻo không được nói.”

Tôn Kỳ chỉ cười cười lại không nói nữa, Hứa lão vẫn đang cặm cụi viết chứng từ.

Một lúc sau, Hứa lão dừng bút đưa chứng từ cho Tôn Kỳ rồi nói:

“Đọc đi. Nếu không có vấn đề gì thì truyền hồn lực vào làm chứng.”

Tôn Kỳ cầm tờ giấy phất phơ qua lại, vân vê nhẹ tay tờ giấy lập tức bốc cháy. Hứa lão thấy vậy tức giận, đập bàn đứng dậy quát:

“Ngươi đây là ý gì?”

Bỗng nhiên lúc này lão thấy đầu óc quay cuồng, thân hình lảo đảo, lão chỉ tay Tôn Kỳ hỏi:

“Ngươi... ngươi... đã làm gì?”

Tôn Kỳ thở dài:

“Đáng tiếc! độc dược còn lại không đủ để độc chết lão. Cũng may ta còn có phương án hai.”

Hứa lão nghe lời này biết là không ổn, lập tức quay đầu muốn chạy. Nhưng đúng vào lúc này ba thân hình bé nhỏ nhảy ra chặn đường, chính là bọn Tiểu U, Tiểu Phán, Tiểu Diêm.

Hứa lão thấy vậy thì hét lớn:

“Cút!”

Đồng thời tu vi Luyện Linh ngũ trọng toàn lực bộc phát. Đám Tiểu U không hề sợ hãi, bọn nó mỗi đứa cầm một con dao nhỏ đối chọi với Hứa lão.

Hứa lão vốn là tu vi cao hơn hẳn bọn Tiểu U nhưng do bị trúng độc cùng với tuổi già sức yếu nên không thể giải quyết được bọn Tiểu U. Mặc dù như thế nhưng lão vẫn đang chiếm thế thượng phong.

Tôn Kỳ thấy vậy thì thở dài, bọn Tiểu U kinh nghiệm chiến đấu còn quá thiếu không thể giải quyết Hứa lão trong thời gian ngắn được. Tôn Kỳ lập tức vỗ bàn nhảy vào chiến đoàn.

Có sự gia nhập của Tôn Kỳ, Hứa lão lập tức rơi xuống hạ phong liên tục chịu đòn.

Qua ba mươi tức hơi thở sau, Hứa lão lập tức bỏ mình ngã xuống.

Tôn Kỳ lúc này sát khí trong mắt không giảm, hắn đưa ánh mắt nhìn đám Tiểu U.

Đúng vào lúc này, Tiểu U nắm lấy tay của Tiểu Phán và Tiểu Diêm bay lùi ra xa, tu vi Luyện Linh nhị trọng toàn lực bộc phát. Xa xa Tiểu U nói vọng lại:

“Đa tạ ca ca đã giúp bọn ta! Bọn ta sẽ mãi không quên ơn ca ca. Ca ca không cần đuổi theo nếu không bọn ta sẽ phản kháng đó.”

Tôn Kỳ lúc này dần tán đi sát khí trong mắt, cười nói:

“Bọn ngươi sao lại nghĩ về ca ca xấu như vậy.”

Sau đó hắn cúi đầu thu thập đồ của Hứa lão, miệng lẩm bẩm: che giấu tu vi sao? Rất thông minh.

Hỏa Hỏa lúc này nhảy ra nói:

“Có phải ngươi đã có kế hoạch giết bọn họ ngay từ đầu?”

Tôn Kỳ chỉ cười nói:

“Hứa lão cầm chứng từ, bên trong có một sợi hồn lực của ta nên ta phải tiêu hủy chứng từ đồng thời giết Hứa lão. Còn bọn Tiểu U cũng biết được ta có ý đồ với Trần gia. Bất cứ ai trong số bọn họ bị Trần gia bắt được đều sẽ không có lợi với ta.”

“Vậy tại sao ngươi còn dốc lòng giúp đỡ bọn hắn tu luyện?” Hỏa Hỏa chất vấn.

“Muốn bọn họ tuyệt đối trung thành thì phải bỏ ra một chút gì đó. Dù sao sau khi giết bọn họ, ta cũng sẽ thu lại mọi thứ” Tôn Kỳ lạnh lùng nói.

“Nhưng mà lần này ngươi để bọn chúng chạy thoát.” Hỏa Hỏa nói.

“Cũng chưa chắc! còn phải xem bọn nó có thể giải được độc kia không đã. Dù cho bọn nó đã hạn chế hít thở nhưng mà vẫn bị dính một ít. Với tu vi bọn nó thì đại khái tỷ lệ sống là năm / năm.” Tôn Kỳ giải thích.

“Ngươi không sợ bọn nó sẽ tiết lộ thân phận của ngươi sao?” Hỏa Hỏa hỏi.

“Tiết lộ?” Tôn Kỳ cười khẩy rồi nói:

“Nếu như bọn nó là kẻ thông minh thì bọn nó sẽ tránh Trần gia càng xa càng tốt. Vì nếu như để Trần gia biết được mối quan hệ giữa ta và bọn nó thì bọn nó mới là kẻ chết đầu tiên. Nếu ta đoán không sai thì hẳn là lúc này, bọn nó đang trốn ra khỏi thành.”

Lời Tôn Kỳ không sai, lúc này Tiểu U, Tiểu Phán, Tiểu Diễm đang chui lỗ chó ra khỏi thành. Bọn Tiểu U vốn là ăn xin, trộm vặt làm sao có tiền giao nạp mỗi khi ra vào thành. Vậy nên bọn chúng đi theo một lỗ chó đào, đây chính là lối đi bí mật của bọn nó, không ai biết được.

Tiểu Phán vừa bò vừa hỏi:

“Chị, vì sao chúng ta phải chạy trốn?”

“Vì ca ca muốn giết chúng ta.” Tiểu U trả lời.

“Chúng ta giúp hắn mà hắn lại muốn giết chúng ta, sau này ta mạnh rồi sẽ tìm hắn báo thù.” Tiểu Diêm hậm hực tức giận nói.

Tiểu U quay đầu gõ cái “cốc!” lên đầu Tiểu Diêm nói:

“Không được nói như vậy. Ơn đức của ca ca, chúng ta dùng tính mạng báo đáp cũng không đủ. Sao có thể nói đến báo thù? Từ nay ta cấm hai đệ không được nói đến báo thù, cả nghĩ cũng không được.”

Tiểu Phán và Tiểu Diêm không hiểu lời của chị mình lắm nhưng mà vẫn gật đầu đồng ý.

Tại trong thành Ô Sào lúc này.

Đám lửa tại khu dân cư nghèo còn chưa dập xong thì tại một khu gần đó cũng bắt lửa bốc cháy. Đám trưởng lão Trần gia đưa mắt nhìn nhau, lập tức bay đến chỗ mới cháy.

Trần Mục nheo mắt, nói:

“Không bình thường. Có khi nào là do hắn gây ra.”

“Nếu vậy thì tại sao hắn lại đốt thêm đống lửa, chẳng khác nào làm bại lộ tung tích của mình?” Trần Khu cũng hoài nghi.

Đám trưởng lão Trần gia trầm tư khó hiểu, bỗng nhiên Trần Nghị sáng tỏ nói:

“Hắn muốn hủy dấu vết. Đây chính là nơi hắn từng sống.”

Dừng lại một chút, Trần Nghị vừa bay đi vừa nói:

“Hắn đang ra khỏi thành. Nhanh đi chặn các cổng thành.”

Lời của Trần Nghị không sai, Tôn Kỳ lúc này đang ra khỏi thành, tất nhiên là với một hình dạng khác. Tôn Kỳ liếc mắt thấy có vài tên thuộc hạ Trần gia đang đưa mắt dò xét tìm kẻ khả nghi.

Tôn Kỳ vẫn bình thản lướt đi qua bọn hắn. Khi hắn sắp ra khỏi thành thì bỗng nhiên có một cố khí tức khủng bố ập tới, chính là khí tức Tạo Thể cảnh của Lâm Nguyệt.

Nàng lơ lửng trên không, khí tức đè ép toàn trường khiến cho bọn họ lập tức cứng thân tại chỗ. Lâm Nguyệt đưa mắt liếc toàn bộ tìm kẻ khả nghi.