Nhân Tổ

Chương 160: Khởi động lại thiên hải



Tại một cấm địa nào đó, có một đôi mắt mở ra. Đôi mắt nhìn về phương xa, xuyên thủng không gian, thời gian. Một giọng nói thì thầm vang lên, thiên địa cùng hợp:

“Để ta giúp ngươi một tay!”

Lúc này tại trên không tầng hắc vân Ma giới, sấm chớp nổ ra đùng đùng, ánh sáng tụ hóa thành những thanh quang minh chi kiếm đâm phá tầng hắc vân.

Tại bên dưới Ma Hoàng Sơn, khi đám tham lam đang cố xông lên núi nhưng dù có cố gắng thế nào thì bọn hắn mãi mãi cách xa ngọn núi này, không thể tiến gần nửa bước.

Đúng vào lúc này, tầng hắc vân rạn nứt, có tên chú ý điều này, hắn giơ tay chỉ lên:

“Nhìn kìa! Là chuyện gì xảy ra?”

Đám bọn họ lập tức ngưng lại cùng nhìn lên trời. Tầng hắc vân đang nứt ra từng khe, từ trong khe nứt có ánh sáng tỏa ra. Các khe nứt xuất hiện ngày càng nhiều, như một cái mạng nhện.

Một lão giả nheo mắt nhìn, sau đó giật mình kêu lên:

“Không tốt!”

Vừa nói xong, lão vội lùi thân phóng ra xa nhưng đúng vào lúc này tầng hắc vân vỡ nát ra, ánh sáng từ trên trời trút xuống. Đám bên dưới hoảng sợ chạy tán loạn.

Những tia sáng như những thanh quang minh chi kiếm khi trút xuống liền giảo sát tất cả tội lỗi thế gian. Không một tên Ma tộc nào có thể thoát được, đều bị hóa thành tro bụi dưới những thanh kiếm trừng phạt tội ác.

Ánh sáng bao trùm toàn bộ Ma Hoàng Sơn tạo thành một lối đi thông thiên, thiên địa vạn vật quy tắc thông qua lối đi này trút xuống Ma Hoàng Sơn.

Không chịu bất kỳ ngăn gì, thiên địa vạn vật quy tắc đi xuyên qua mọi ngăn cách đi vào trong lăng mộ Ma Hoàng Sơn. Tất cả tụ lại hóa thành những sợi tơ mỏng chui vào trong đầu Tôn Kỳ.

Những sợi tơ này tiến vào Thiên Hải liền đâm vào trong vách Thiên Hải hòa nhập vào trong. Mỗi khi có một sợi tơ đâm vào, Thiên Hải lại sáng lên một chút.

Sau khi có rất nhiều sợi tơ đâm nhập vào trong làm Thiên Hải bừng sáng lên giống như được khởi động lại. Linh khí ào ào đổ vào Thiên Hải làm cho Thiên Hải càng lung linh lộng lẫy.

Năm xưa, Tôn Kỳ mở Thiên Hải cần có thiên địa vạn vật quy tắc tẩy lễ mới mở ra được. Bây giờ Tôn Kỳ dựng lại Thiên Hải cũng cần có thiên địa vạn vật quy tắc tẩy lễ một lần nữa.

Tôn Kỳ lúc này vẫn đang mê man vô định, bỗng nhiên ngón tay của hắn nhúc nhích, khóe mắt giật giật. Lại qua một lúc nữa, một sợi thần thức sinh ra, rồi sợi thứ hai, thứ ba. Thần thức Tôn Kỳ dần khôi phục. Tiếp sau đó ý thức cũng được gọi dậy từ giấc ngủ say.

Tôn Kỳ gian nan mở ra đôi mắt, hắn cảm thấy toàn thân vô lực. Hắn tưởng rằng mình đã chết, như vừa đặt một chân vào tử môn quan, nhưng rồi hắn được kéo ra khỏi giấc ngủ ngàn thu.

Tôn Kỳ kiểm tra Thiên Hải của mình. Hắn vui mừng phát hiện Thiên Hải đã hoàn toàn được chữa lành. Không những thế Thiên Hải còn được mở rộng hơn trước, từng sợi linh khí đang du động chảy vào Thiên Hải.

Hắn lập tức thôi thúc hắc động tăng tốc xoay tròn thôn phệ. Từng đợt linh khí không ngừng đổ vào Thiên Hải, Tôn Kỳ lại điều khiển linh khí đi khắp toàn thân, thoải mái cơ thể.

Một lúc sau, Tôn Kỳ chống tay ngồi dậy, vỗ túi bên hông, đan dược từ trong túi không ngừng bay ra nhập vào hắc động. Linh khí ồ ạt đổ vào Thiên Hải. Tôn Kỳ chậm rãi đứng lên, thần thức mở rộng.

Mười thước... trăm thước... một dặm... mười dặm...

Khi hắn càn quét bên ngoài mười dặm thì hắn giật cả mình, thầm kêu: không tốt!

Hắn cũng không ngờ động tĩnh lại lớn như vậy. Hắc vân bị chọc thủng một lỗ lớn, ánh sáng trút xuống tàn phá bừa bãi ma địa. Nhưng hắn tại trong Ma Hoàng Sơn vẫn bình yên vô sự.

Tôn Kỳ cũng không biết chuyện gì xảy ra. Hắn cảm thấy mình vừa mới ngất đi một lúc khi mở mắt ra thì đã như vậy. Chẳng lẽ nói: đây chính là động tĩnh lớn mà đám Thần Chủ nhắc đến khi mở Tịnh Ngọc Bình thả ra Thiên Địa Thần Thủy.

Đây nào chỉ là động tĩnh lớn, rõ ràng là chọc thủng trời mà.

Tôn Kỳ cảm thấy sợ hãi, động tĩnh nơi đây rất nhanh sẽ thu hút cao tầng Ma tộc chú ý, hắn cần phải rời khỏi đây ngay lập tức. Tôn Kỳ chống lên thân thể yếu ớt, lê bước ra khỏi lăng mộ.

Khi bước ra khỏi Ma Hoàng Sơn, hắn cảm thấy may mắn vì không thấy được ai gần đó. Có lẽ động tĩnh mới xảy ra nên chưa có ai đến.

Tôn Kỳ đi dưới ánh sáng lại không cảm thấy chút nào khó chịu ngược lại có cảm giác như được thanh tẩy.

Cũng trong lúc này, tại một chỗ nào đó trong Ma giới, một đôi mắt mở ra, ánh mắt sâu thẳm như hắc động. Một giọng nói mờ mịt vang lên:

“Là kẻ nào dám loạn Ma giới?”

“Là hướng ngọn núi kia.” Một giọng nói khác đáp lời.

“Đã qua trăm ngàn năm lâu, bọn hắn hẳn phải chết rồi” Lại một giọng nói khác vang lên.

“Lão Tứ, năm xưa là ngươi giải quyết bọn hắn. Không phải ngươi nói bọn hắn chắc chắn đã chết?” Một giọng nói chất vấn vang lên.

“Hừ! Ta chắn chắn bọn hắn đã chết. Đây có lẽ là chút thủ đoạn bọn hắn để lại. Đã chết rồi còn không chịu yên. Ta sẽ đích thân ra tay giải quyết chuyện này.”

“Lão Tứ, vậy thì phiền ngươi rồi.”

Một đám khói đen bay ra tiến về phía Ma Hoàng Sơn.

Nếu Tôn Kỳ nghe được đoạn đối thoại này sẽ kinh hãi phát hiện: đại khủng bố năm xưa giết chết các Ma Hoàng vẫn còn tồn tại, không hề chết đi như hắn nghĩ, càng đáng sợ hơn chính là đại khủng bố không chỉ có một.

Đám khói đen này bay gần lại thông lộ ánh sáng, một giọng nói trầm ngâm vang lên:

“Đây giống như là thủ đoạn của bọn Thần tộc. Chẳng lẽ đám Ma Hoàng đã cấu kết với Thần tộc bố cục gì đó. Hoặc chỉ là trùng hợp. Ta cần xem xét kỹ càng.”

Từ trong đám khói thò ra một bàn tay đánh vào thông lộ ánh sáng.

Ầm... ầm... nổ vang. Thông lộ ánh sáng lắc lư rung chuyển nhưng vẫn chưa bị phá.

“Kẻ tạo ra thông lộ ánh sáng thực lực không tầm thường. Bọn Thần tộc rốt cuộc đang muốn làm cái gì?”

Vừa nói một đại thủ chưởng vừa bay ra đánh vào thông lộ ánh sáng. Chỉ một chút sau, thông lộ ánh sáng bị đánh nát, tầng hắc vân nhanh chóng lấp lại lỗ hổng.

Đám khói đen lại không để ý đến lỗ thủng trên cao mà tập trung chú ý vào Ma Hoàng Sơn. Suy nghĩ một chút, đám khói đen bay vào nhưng mà giống như trăm ngàn vạn năm trước, đám khói đen vẫn không thể đi vào chân núi.

Đám khói đen trầm ngâm một chút rồi bỏ đi ý định xông vào Ma Hoàng Sơn, đám khói đen nói thầm: trận pháp bao quanh Ma Hoàng Sơn đã bị hư hại, có lẽ sau nhiều năm nữa sẽ tự động biến mất.

Sau đó đám khói đen dần dần tan biến.

Vài tức thời gian sau, có bóng hình lấp lóe xuất hiện, hắn nhìn Ma Hoàng Sơn ánh mắt lộ ra tham lam:

“Vẫn nói ngọn núi này cất giấu vô thượng cơ duyên, chẳng lẽ hôm nay sẽ xuất thế. May mắn ta là kẻ đến đầu tiên.”

Nói rồi hắn lập tức xông lên núi.

Lại qua vài tức hơi thở, lần lượt có bóng hình xuất hiện. Tất cả bọn họ đều ở cách xa Ma Hoàng Sơn ngoài mười dặm nên khi Thiên Địa Thần Thủy thu hút hơi nước gây ra động tĩnh bất thường thì bọn họ không hề biết.

Nhưng khi tầng hắc vân bị chọc thủng gây ra chấn động lớn thì mới gây chú ý cho bọn họ. Đa phần bọn họ đều cho rằng là tuyệt thế bảo vật xuất thế nên mới nhanh chân đến đây. Bọn họ còn cho rằng mình là nhóm đầu tiên đến.

Sau đó dưới chân Ma Hoàng Sơn lại nổi lên một đợt tranh chấp. Nhưng tất cả chuyện đó đã không còn liên quan tới Tôn Kỳ.

Hắn lúc này đang trong một hang động nhỏ tại trong một vách núi.

Tôn Kỳ biết được bản thân còn đang ở trạng thái suy nhược mà động tĩnh nơi đây lại quá lớn, rất nhanh sẽ thu hút đám tham lam chạy đến, nếu như hắn gặp được bọn họ thì vô cùng không tốt. Vậy nên hắn quyết định tìm một hang động trốn tránh.

Tôn Kỳ tại trong hang động tĩnh tọa, không ngừng hấp thụ đan dược. Từng sợi linh khí sinh ra đổ vào Thiên Hải. Hắn ngay lập tức rút linh khí từ Thiên Hải chảy vào ấn ký của Hỏa Hỏa.

Nhưng mà ấn ký vẫn trơ ra không hề có phản ứng với linh khí.

Trong lòng Tôn Kỳ lúc này vô cùng lo lắng cùng khẩn trương, miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Hấp thụ đi... hấp thụ đi... hấp thụ đi mà... Hỏa Hỏa, ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì... ngươi nhất định phải sống...”

“Không có ngươi, cuộc đời của ta sẽ vô cùng cô độc. Ngươi chính là bằng hữu duy nhất của ta. Ngươi không được bỏ ta lại một mình.”

Sau khi liên tục đổ linh khí vào ấn ký, tất cả linh khí đều bị trôi đi nhưng rồi bỗng nhiên có một sợi linh khí biến mất vào trong ấn ký. Tôn Kỳ thấy vậy thì ánh mắt sáng lên tràn đầy hy vọng, hắn lại càng thêm nỗ lực hập thụ đan dược chuyển thành linh khí.

Mặc dù sẽ gây phụ tải cho cơ thể hắn nhưng mà hắn không bận tâm, một chút sức ép nên cơ thể không quan trọng bằng tính mạng Hỏa Hỏa.

Khi đã có sợi thứ nhất linh khí bị hấp thu thì sẽ có tiếp sợi thứ hai, thứ ba...

Ấn ký dần dần sáng lên, linh khí bị hút vào ấn ký ngày càng nhiều. Rồi ấn ký giống như một sa mạc khô cằn tham lam hút lấy linh khí.

Một lúc sau, sắc mặt Tôn Kỳ lúc đỏ lúc tái, hiển nhiên là áp lực hắn đang chịu rất lớn. Nhưng mà hắn vẫn cố chịu đựng, liên tục truyền linh khí vào trong ấn ký.

Khi ấn ký đã hoàn toàn được thắp sáng. Một đốm lửa bay ra khỏi ấn ký, nó dáo dác ngó xung quanh.

Tôn Kỳ nhìn thấy đốm lửa vui mừng không thôi, hắn cười nói:

“Hỏa Hỏa, ngươi rốt cuộc không sao?”

Đốm lửa ngơ ngác nhìn Tôn Kỳ hỏi lại:

“Hỏa Hỏa? Hỏa Hỏa là ai? Ngươi là ai? Ta là ai? Ta đang ở đâu?”

Tôn Kỳ nghe lời này lập tức ngẩn ngơ: Hỏa Hỏa bị sao thế này? Chẳng lẽ do hao tổn quá nhiều năng lượng bản nguyên nên nó đã bị mất đi một phần ý thức?