Nhân Vật Ngoài Lề Tiểu Thuyết

Chương 154: 3 Năm (7)



Tòa tháp anh hùng tầng 101

Tại văn phòng dành riêng cho Aileen, nhân viên của cô ấy đang chăm chú vào đống tài liệu.

“Hmmm…”

Nhờ sự nỗ lực miệt mài, họ đã tóm gọn vô số tài liệu chỉ còn 30 trang. Những tài liệu này đều liên quan xoay quanh nhân vật bí ẩn- Hắc Liên..

“Đây là tất cả những gì ta có về hắn à?”

Aileen hỏi trong khi đang nhìn vào đống tài liệu được rút gọn.

Hắc Liên, màu đen mới của tổ chức ‘đó’ là người mà Aileen chú ý đến. Hắn là là kẻ đằng sau mười một vụ khủng bố xảy ra ở Pandemonium.

“Vâng, chúng tôi đã chắt lọc những điểm quan trọng từ những tay buôn tin đang sống ở Pandemonium cung cấp.”

“…Ah~ thật là~ hoàn hảo làm sao~”

Aileen mỉa mai, nhưng chẳng ai trách được cô ấy cả. Không một tài liệu nào đề cập

đến thân phận của hắn, mà chỉ ghi lại mỗi chiến tích.

Tệ hơn nữa, Aileen đã biết tất cả những thông tin này, chúng chỉ đơn giản như [Hủy diệt tất cả chỉ bằng một mũi tên], [biểu tượng hắc liên được khắc trên mặt đất], v.v

“À, hắn ta luôn biến mất ngay sau đó, nên không có bất kì một thông tin về hắn cả. Chắc hắn có Gift liên quan đến dịch chuyển…”

“Ừ~ Ừ~”

Aileen chẳng màng những lời bào chữa đó.

“Thế mà ta đã mong sẽ thu được thứ gì hữu ích …… hử? Chờ chút đã.”

Đột nhiên, có một ý tưởng nảy ra , và khiến cô rợn cả da gà.

Cô mở to mắt và nhìn trân trân nhân viên của mình.

“Hắn luôn luôn rời đi sau một phát bắn… Vậy… có lẽ hắn… không, không lẽ ả ta là Cung Thần Thủ?”

“…Thứ lỗi?”

“Cung Thần Thủ. Các cô biết đó, Cung thần thủ-Jin Seyeon."

Đó là một kết luận nực cười. Tuy nhiên, mọi người đều bối rối vì không biết những điều Aileen đang nói là đùa hay là thật. Sau một hồi quan sát chăm chú biểu cảm của cô ấy, họ lắc đầu.

“Không đời nào có thể là Jin Seyeon-ssi được.”

“Cô ấy chắc còn đang bận l·àm t·ình nguyện…”

“…Đúng ha? Ta chỉ vừa đùa thôi.’

Aileen nhanh chóng đổi giọng.

Cung Thần Thủ Jin Seyeon. Cô ấy là Anh hùng cấp bậc Bậc Thầy được đặt biệt danh là ‘ thần cung’. Điểm đáng chú là cô ấy mới chỉ ở rank 70, việc lên cấp bậc Bậc Thầy đã khiến cho cô ấy nổi như cồn. Vả lại, cô ấy đã nghỉ hưu và chỉ thi thoảng xuất hiện ở Bắc Phi.

“Mà này, tại sao cô ta lại đi l·àm t·ình nguyện nhỉ?”

“…”

“…”

Các nhân viên đều cố kiềm chế. Jin Seyeon là thần tượng của những người đang ở độ tuổi 20 và 30. Trái tim nhân hậu và những việc làm chính trực đã làm tan chảy trái tim của không biết bao người, tính cách ngay thẳng và sự nổi tiếng đã giúp cô ấy lên được Anh hùng cấp Bậc Thầy.

“Ta chỉ không hiểu. Tại sao Hiệp hội lại đưa cô ấy lên cấp bậc Bậc Thầy?”

Aileen bảy tỏ sự bất mãn. Các thành viên của Đền Công Lý đều đã nằm ngoài hệ thống xếp hạng của Hiệp hội, nhưng việc chỉ định cô Jin Seyeon lên cấp bậc Bậc Thầy luôn là lý do gây tranh cãi. Aileen biết Jin Seyeon là cung thủ giỏi nhất. Câu hỏi là tại sao Jin Seyeon lại lên cấp bậc Bậc Thầy trước Yoo Jinwoong.

“Ta cũng sẽ thắng nếu đấu với ả ta đó thôi.”

Cằn nhằn khó chịu, nhưng Aileen đột nhiên cảm thấy tò mò.

Giữa sư tử và hổ, ai sẽ là kẻ chiến thắng? Bản năng tò mò rất ‘người’ trong cô trỗi dậy.

“Hmm…”

Với điều kiện như nhau, Jin Seyeon và Hắc Liên,.. liệu ai sẽ thắng?

Sau một hồi nghiền ngẫm, Aileen nhìn qua các nhân viên.

“Này các cô, cô nghĩ hắn mạnh tầm nào~?”

‘Ể, Tôi không chắc nữa… Cô nói rõ hơn được không?”

“Mm~ mọi người ước lượng thử thứ hạng của hắn xem. Nghĩ xem hắn như thế nào so với Jin Seyeon?”

Nghe Aileen giải thích, bốn nhân viên chìm trong suy nghĩ. Mặc dù họ tốt nghiệp từ những trường đại học hàng đầu và vượt qua được các bài kiểm tra khắc khe của Hiệp hội, họ vẫn không thể trả lời liệu sư tử hay hổ ai sẽ thắng trong một cuộc chiến.

“Ưm, Hắc Liên có lẽ cũng chưa sử dụng hết 100% sức mạnh của hắn đúng không?”

Nhân viên trẻ tuổi nhất hỏi.

Đó là một câu hỏi sắc sảo.

Aileen xoa cằm và nghiền ngẫm về nó.

Không còn nghi ngờ nào nữa về việc mũi tên của Hắc Liên rất mạnh. Không có một mục tiêu nào mà hắn không thể phá hủy chỉ với một mũi tên.

“Để ta nghĩ…”

Trong thực tế, các cung thủ gặp khó khăn trong việc khuếch đại sức mạnh cho một mũi tên. Đồng thời, đó là điều họ mong muốn nhất khi muốn kết liễu kẻ thù của họ chỉ bằng một đòn. Nếu không, vị trí của họ sẽ bị phát hiện. Nếu không có một chiến binh bảo vệ họ, họ sẽ gặp rắc rối lớn.

Có một lý do khiến các cung thủ gặp khó khăn khi làm điều này. Đổ quá nhiều ma lực vào một mũi tên ma thuật sẽ khiến hình dạng của nó trở nên mờ nhạt và khó kiểm soát hơn. Để điều khiển tốt các mũi tên ma thuật của mình, các cung thủ sẽ phải hạn chế sức mạnh của mình.

“40%...”

Tuy nhiên, Hắc Liên luôn chỉ tiêu diệt mục tiêu của mình bằng một mũi tên. Điều này có nghĩa là khả năng kiểm soát mũi tên của hắn ta rất tuyệt , đồng nghĩa với việc hắn đã không sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình.

“Hoặc có lẽ chỉ 20~30%”

“Ể? Ít thế sao?”

Cô nhân viên văn phòng ngạc nhiên lên tiếng nghi ngờ. Việc Hắc Liên chỉ mới sử dụng 20 ~ 30% sức mạnh của mình mà kết quả do hắn tạo ra quá đáng sợ.

Hắc đã phá hủy một tòa tháp có thể chịu được hầu hết các v·ụ n·ổ và một nơi ẩn náu có hàng rào cấp cao bao quanh. Thậm chí còn á·m s·át một giám đốc điều hành của tổ chức tư nhân thứ hạng 10 của Pandemonium.

“Nếu đã nghi ngờ ngay từ đầu, thế thì các người còn hỏi ta làm gì nữa?”

Aileen nhìn xuống những người đang nghi ngờ. Theo những gì cô biết thì họ là những con mọt sách ít khi tiếp xúc với bên ngoài.

“…K-Kuhum, không, tôi xin lỗi. Này, cô! Tiếp tục những gì vừa nói đi!”

Cô nhân viên bối rối nhanh chóng rút lại lời và mắng cô nhân viên trẻ vừa nói.

“À, vâng. Vì vậy giả sử rằng chúng ta mới chỉ nhìn thấy được 25% sức mạnh thật sự của Hắc Liên… ”

Cô nhân viên trẻ gõ như điên vào máy tính xách tay, thực hiện các phép tính phức tạp. Khi có câu trả lời, mặt của cô trở nên tái đi.

“Đây là…’

“Gì vậy? Nói nhanh lên.”

“À ưm… Theo như số liệu thì… hắn hiện đang ở cấp độ Bậc thầy.”

“Ể? Thật sao?”

Mọi người trong văn phòng ngạc nhiên.

“Vâng, theo ước tính thì sức mạnh ma thuật của hắn gần giống như mũi tên pha lê của Cung thần thủ Jin Seyeon-nim, thứ mà cô ấy đã sử dụng để tiêu diệt Basilisk ba năm về trước.”

“Oooh.”

Cô ấy học đâu cách tính toán đó vậy? Aileen mỉm cười.

“Thú vị đó.”

“Nó chỉ là giả thuyết thôi ạ.”

“Nhưng mà nó vẫn thật thú vị.”

Aileen đột nhiên tràn đầy mong đợi.

Hai cung thủ cùng giương cung, thả dây cung với lực kéo căng, hai mũi tên tỏa ánh sáng rực, mang hai màu khác biệt và lao thẳng vào nhau, tiếng v·a c·hạm cuối cùng…

Thành thật mà nói ,cô mong là Jin Seyeon sẽ thua.

Aileen không thích những người phụ nữ luôn tỏ vẻ tốt bụng, cao quý và tinh tế.

“Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Mọi người có thể về rồi.”

“Vâng!”

“Cảm ơn~”

“Hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai!”

Các nhân viên cười rạng rỡ và cúi chào.

“Ừ~ Ừ~ hẹn gặp lại~”

Aillen quả là một sếp với lắm phàn nàn và và đôi khi bộc phát.

Tuy nhiên, cô vẫn rất được lòng cấp dưới vì đã cho họ về nhà sớm

**

So với ba năm về trước, Rachel trông khác quá.

Cô ấy giờ đã có viền chữ V hoàn hảo sau khi khuôn mặt búng ra sữa đó biến mất, đôi mắt ngày trước còn ngây thơ giờ đã trưởng thành hơn. Có phải là do những rắc rối mà cô ấy đã đối mặt? Cô có quầng thâm mỏng dưới cả hai mắt, nhưng ngay cả điều đó cũng trông rất quyến rũ.

“Đã….đã được một thời gian rồi.”

Rachel lắp bắp. Dù nhiều thứ đã thay đổi nhưng giọng của cô vẫn vậy.

“Ừ.”

Tôi thẳng thừng trả lời. Sau đó, tôi cố tình im lặng. Tôi tò mò không biết cô ấy sẽ phản ứng như thế nào.

“…Mm,mmm.”

Đôi tay bồn chồn của cô đang nghịch con chuột máy tính của mình. Nhìn thấy bộ mặt khó xử của cô, tôi không thể không cười.

“Tại sao cậu không nói gì vậy? Có phải do tôi đến muộn không?”

“Ư-Ừ? À không, không phải cái đó…”

Rachel đột nhiên sững người và nhìn thẳng vào tôi. Bắt gặp ánh mắt của cô ấy, tôi chờ đợi những lời tiếp theo của cô ấy.

“Bộ râu…Cậu đã nuôi nó.”

Tuy nhiên, thứ phát ra từ miệng của cô là thứ mà tôi không thể ngờ.

“Oh, nó hả?”

Tôi xoa cằm. Tôi đã có một biệt danh ngầu lòi là Fenrir, nhưng vì Aether luôn khiến tôi trông trẻ hơn nên tôi đã nuôi râu. Theo một cách nào đó, trông tôi như là một ngôi sao điện ảnh phương Tây. À và theo dữ liệu, thì nó không phải chòm râu dê.

“Một thợ cắt tóc nổi tiếng đã tỉa cho tôi. Nhìn nó có lạ lắm không?”

Tôi tìm thấy con trai của thợ cắt tóc huyền thoại mà tôi đã gặp trong quá khứ. Anh ấy cũng đang là thợ cắt tóc mặc dù không có tay nghề cao như cha mình.

“Không, nhìn nó tuyệt lắm.”

“Thật tốt khi nghe điều đó.”

Nhờ có anh ta mà tôi được tăng them 0.4 điểm hấp dẫn. Vì đây là cuộc gặp đầu tiên với Rachel sau nhiều năm nên tôi đã cố them vài hiệu ứng.

“Nhưng tôi sẽ sớm cạo nào đi thôi.”

“Ể? K-không, nó hợp với cậu lắm. Thật mà.”

Rachel khua tay còn tôi thì cười.

Đôi khi tôi nhìn chính mình trong gương, tôi còn kiêu căng tưởng tượng mình giống như Jake Gyllenhaal. Nhưng do Evandel không thích nên tôi có ý định sẽ cắt nó sớm.

“…Dù sao thì, tôi nghe nói cậu đang nghỉ ngơi trong công việc đánh thuê…”

Rachel cẩn trọng thay đổi vấn đề.

“Tôi bận một vài việc khác.”

Trong sáu tháng qua, tôi đã tập trung vào các nhiệm vụ của Đoàn Kịch Tắc Kè. Nào là c·ướp c·ủa của một Ma nhân giàu có, săn Cá Voi Đá Quý ở đáy sâu của Thái Bình Dương, phá hủy nơi ẩn náu của các tổ chức Pandemonium, v.v.

Tôi cố gắng làm Đoàn Kịch Tắc Kè t·ấn c·ông Ma Nhân nhiều nhất có thể.

“Chà, chúng ta có thể nói chuyện riêng sau. Còn bây giờ, hãy nói về mối quan hệ đối tác giữa chúng ta.”

“Ah, ừ…từ đã, quan hệ đối tác?”

Mắt Rachel mở to ra.

“Dĩ nhiên rồi. Đó là lý do tôi ở đây.”

Tôi cười.

“Cậu không nhớ sao? Tôi nói chúng ta có thể làm việc cùng nhau thông qua mối quan hệ hợp tác với lính đánh thuê.”

“…À,đ-đúng rồi~ Tôi nhớ ra rồi~”

Có vẻ như cô ấy không nhớ về nó, nhưng dù sao thì cô cũng đã gật đầu lia lịa.

“Nhớ lại thì. Ngày hôm đó… thật là nắng.”

“…Trời lúc đó đang mưa.”

Tôi khẽ hờ mắt và nhìn cô ấy.

“Đ-Đúng rồi, hôm đó trời mưa. Tôi hơi bối rối một chút…”

“Tôi đùa đó, hôm đó trời nắng mà.”

“…Trời nắng-“

“Hoặc có thể là tôi nhớ nhầm.”

“…”

Cuối cùng thì, Rachel bĩu môi lại và lườm tôi

“Haha, tôi đùa thôi. Đây là điều kiện của chúng tôi. Nhìn qua nó đi.”

Tôi đưa hợp đồng cho cô ấy. Rachel cẩn trọng nhận nó.

Điều kiện của lính đánh thuê Jeronimo như sau.

___

Hiệp hội Hoàng Gia không được can thiệp vào công việc của Jeronimo

Anh Quốc phải cung cấp toàn bộ thông tin về Hầm Ngục đang ở trong lãnh thổ của mình. Nếu Hiệp hội Hoàng Gia chinh phục được Hầm Ngục thì tất cả chiến lợi phẩm đều phải giao cho Lính đánh thuê Jeronimo.

Lính đánh thuê Jeronimo phải được ưu tiên là người đầu tiên mua các chiến lợi phẩm ở Hầm Ngục.



___

Có tổng cộng sáu điều khoản. Sau khi đọc kỹ lưỡng từng phần, Rachel nhìn lên.

“Nếu như cậu đồng ý, chúng tôi có thể giúp nước Anh đối phó với các đợi khủng hoảng quái vật và hoàn thành mối quan hệ chính thức.”

“Hợp tác!”

Mắt của Rachel lập tức sáng lên.

**

[Hiệp hội Hoàng Gia đã lập mối hợp tác với hội Lính đánh thuê Jeronimo!]

[Làm thế nào mà nước Anh mời được Jeronimo vậy?]

[Fenrir đã t·hảm s·át hàng ngàn thủy quái trong 1 tiếng.]

Ngay khi có tin tức về việc Hiệp hội Hoàng Gia hợp tác với Jeronimo, cộng đồng thế giới trở nên náo loạn.

Khắp nơi trên thế giới đều đang đưa tin về việc nước Anh và Jeronimo đã có mối quan hệ mới và đồng thời cổ phiếu của Hiệp hội Hoàng Gia tăng vọt. Thủ tướng tậm chí còn mời thủ lĩnh của Lính đánh thuê Jeronimo (do Jain cải trang) đến bữa tiệc.

Ngoài ra, Rachel đã được bổ nhiệm là người kế thừa vị trí lãnh đạo của hội vì thành công của cô trong cuộc đàm phán này.

Tất nhiên là có rất nhiều tin đồn mang tính tiêu cực, đặc biệt là về vấn đề t·ình d·ục.

Từ đó, một tháng đã trôi qua.

Tình hình của nước Anh giờ đã lắng xuống, nhưng thật khó để nói rằng tất cả đều là nhờ Lính đánh thuê Jeronimo. Mặc dù chỉ có 24 thành viên. Thật ra, tất cả đều là danh tính giả và chỉ có 5 ~ 6 thành viên hoạt động.

Tuy nhiên, mục tiêu của sự hợp tác này là phá hủy môi trường sống của quái vật. Một khi môi trường sống bị phá hủy, quái vật sẽ tự động ngừng sinh sản và theo thời gian, số lượng quái vật sẽ giảm xuống.

Chỉ trong một tháng, Jeronimo đã phá hủy 6 nơi cư trú của thủy quái, thành tích này là chỉ có Cheok Jungyeong làm một mình. Tôi chỉ cần nói cho anh ta biết nơi sinh sống của quái vật là Cheok Jungyeong sẽ chạy đến và phá hủy mọi thứ trong tầm mắt.

Đối với một đồng minh thì Cheok Jungyeong là một người đáng tin cậy.

“Tôi rất vui vì mọi việc được giải quyết mà không có bất kỳ t·hương v·ong nào.”

Hiện tại, tôi đang đi dạo với Rachel dọc theo Eo biển Anh.

“Công nhận.”

Chúng tôi mới chỉ đến đây 10 phút trước sau khi nghe thông báo rằng có một số lượng lớn Cá ngừ ăn thịt đang đến.

“Nhân tiện, tôi sẽ bắt cậu trả tiền đạn.”

Sử dụng chế độ súng máy hạng nặng, tôi xử lý mọi thứ chỉ trong bảy phút. Vì chúng tôi còn dư thời gian nên đã quyết định đi dạo dọc theo bãi biển.

“…”

Rachel vẫn im lặng. Cô lặng lẽ đi dạo trong khi nhìn những con sóng lấp lánh dưới ánh mặt trời với nụ cười thoải mái trên môi. Cảm thấy hơi chán nản, tôi đưa ngón tay lên mặt.

Và rồi.

“Ồ đúng rồi.”

Pốc.

Rachel đột ngột quay lại, khiến ngón tay tôi chọc vào má cô ấy.

“…”

Rachel sững người và nhìn chằm chằm vào ngón tay tôi. Sau đó, cô nhìn vào tôi với ý là cần một lời giải thích.

“…Ê,dù sao thì, Rachel-ssi. Hay đúng hơn là phó hội trưởng.”

Tôi rụt ngón tay lại và hỏi như không có chuyện gì xảy ra.

“Hiệp hội Hoàng Gia đã chinh phục các Hầm Ngục trong vài tháng qua. Liệu cậu có thu nhặt được một chiến lợi phẩm nào đó giống như tờ giấy?”

“…Giấy?”

“Ừ, thứ gì đó giống như vé vào cổng vậy.”

Một mảnh giấy trông như một tấm vé và tỏa ra nhiều màu sắc khác nhau.

Đấy không phải là một tờ giấy thông thường cũng không phải là một tấm vé vào công viên giải trí.

Đó là vé vào cửa của Tháp Điều ước – nơi diễn ra kịch bản tiếp theo.

“Mm… Tôi không nghĩ vậy.”

Rachel trả lời sau khi suy nghĩ một hồi, và tôi lắc đầu tiếc nuối.

Sau đó, chúng tôi tiếp tục việc đi dạo.

Rung-

Đột nhiên, Smartwatch của tôi rung lên đủ to để cho Rachel nghe thấy được.

Tôi nhanh chóng nhìn xuống đồng hồ của tôi.

[Bản cập nhật Laptop đã hoàn thành.]
— QUẢNG CÁO —