Nhân Vật Ngoài Lề Tiểu Thuyết

Chương 159: Tầng hướng dẫn (3)



“Ai ấy nhỉ …?”

Có người trông quen quen trên đảo. Dù không nhớ rõ tên, có lẽ đó là một anh hùng hạng cao-tru·ng t·hường hay xuất hiện trên khắp các show truyền hình.

“Chờ đã…”

Có lẽ nào các Người chơi ở độ khó cao nhất đều chia sẻ chung một bản đồ không? Hmmm… Tôi chưa bao giờ nghĩ đến thiết đặt thế này khi viết cả.

—…O-Oi! Oiii!

Người đàn ông dường như đã thấy thuyền và gọi với tôi bằng tay. Tôi liền chèo tới. Dù chẳng có ý định cho hắn lên tàu, tôi vẫn có thể cho hắn ta vài đồ ăn thức uống mà bản thân đang dư dả.

“…Có lẽ là vé xanh. ”

Hắn đi tay không, chẳng có nổi một món v·ũ k·hí cơ bản hay thực phẩm được cung cấp bởi màn hướng dẫn. Thực ra, chọn độ khó cao nhất với một tấm vé xanh chẳng khác nào t·ự t·ử cả. Hệ thống có lẽ đã cảnh báo rồi, nhưng chắc hắn là loại chẳng nghe ai bao giờ.

—Bên này! Ở bên này! Uhaha! Đến đây!

Hắn nhảy cẩng lên vì hào hứng. Tôi lôi ra một con cá da trơn từ trong Kho đồ của mình. Đúng lúc đó… một bóng đen bao trùm xung quanh rìa đảo.

Puaaaa—

Bất thình lình, miệng một con cá khổng lồ phóng vọt lên từ mặt nước, hai bộ hàm sắc nhọn mọc ken hai phía thoắt đã nuốt gọn cả đảo. Mọi chuyện nhanh đến nỗi tôi không kịp nhận ra thứ gì và lí do nó xuất hiện .

[Bạn đã chứng kiến Ngoạm đảo.] ==o Bách khoa toàn thư quái vật [Ngoạm đảo][Quái vật đặc thù tầng hướng dẫn] —Con quái vật này ghét những ai ở trên đảo. Dẫu vậy, kẻ nào sẽ bị nhắm tới hoàn toàn phụ thuộc vào vận may kẻ ấy.==

Một cảnh báo hệ thống xuất hiện.

“Whoa, whoa.”

Tôi chảy mồ hôi lạnh và đứng hình. Dẫu vậy, giờ không phải lúc lề mề. Cái bóng trùm lên cả hòn đảo ngày càng rà sát đến chỗ tôi. Tôi nhanh chóng chèo đi, nhưng cái bóng chỉ ngày càng xích gần hơn. Chẳng có cách nào để tôi chèo lại nó chỉ với một cái mái cả. Tôi liền mở Kho đồ của mình ra. [Kho đồổ][Xúc xắc ngẫu nhiên x3]

Vì có thể tích lũy tối đa năm lần , và cũng bởi vì nó có thể quay được bất cứ thứ gì bản thân mong muốn, tôi đã để dành kĩ năng này trong tình huống khẩn cấp. Tôi cầm xúc sắc lên mà chìm vào suy nghĩ.

“Làm ơn, làm ơn cho ta thứ øì có thể vượt qua được tình huống này đi mà. Đại loại như một động cơ để gắn vào thuyền ấy... Drr--- Tôi tung cục xí ngẩầu trong khi khẩn cầu.

“…Gì chứ?”

Dẫu thế, cục xúc xắc thản nhiên phản bội lại mong ước thiết tha của tôi và trở thành một trái xoài kì lạ. Thoạt tiên, tôi còn chẳng biết cái trái da vàng cam và to như trái dưa hấu kia là trái gì nữa kia.

[Lv.3 Xoài Lớn Ngọt lành]

Nếu chẳng nhờ bảng trạng thái, có lẽ tôi đã nghĩ nó chỉ là một loại trái cây kì quặc nào đấy.

“Cái quái này là sao ? ”

Để cho chắc, tôi kiểm tra cả mô tả vật phẩm .

===[Lv.3 Xoài Lớn Ngọt lành] --- Một trái xoài lớn và ngon. Đây là một trái cây rất quý hiếm, thường được dùng làm thuốc .○Lv.2 Phục hồi thể lực ○Lv.4 Khả năng thích nghi===

Một vật phẩm Lv.3! Vì hầu hết các vật phẩm trong màn hướng dẫn đều từ lv.0~lv.2, trái xoài này chắc chắn là một vật phẩm tốt. Vấn đề là : Nó chẳng có nghĩa gì trong tình huống này cả! Ăn no ngủ yên thì có ích gì khi tôi chuẩn bị vào bụng cá ngủ mãi mãi cơ chứ?

—Drrk.

“C·hết tiệt…”

Vay con Ngoạm Đảo lướt qua thuyền của tôi. Tôi chắc rằng nó đang muốn xực mình. Tim đập loạn , thứ tôi đã quá quen với. Vì là lính đánh thuê , tôi đã từng trải qua hằng hà tình huống còn nguy khốn hơn thế này... Hiện tại tôi không còn thời gian để tung xí ngầu thêm lần nào nữa. Tôi điên cuồng vắt não ra nghĩ. Xoài. Một trái xoài bự, ngọt và ngon lành... Một ý tưởng. chọt lóe lên trong đầu tôi.

“...N-Này! Ăn cái này mà lượn đi chỗ khác này!”

Tôi giơ trái xoài lên trên cao đầu và vẫy qua vẫy lại. Cái bóng liền như sững lại , chỉ còn bơi lửng lò, hoặc có thể tôi cho là vậy.

“Mày sẽ chẳng thể nếm được một trái cây quý hiếm như thế ở nơi khác trong màn hướng dẫn đâu.”

Như tôi đã đề cập từ trước, một vật phẩm Lv.3 không thể tìm thấy ở trong màn hướng dẫn.

“Nên... Chụp đê!”

Tôi ném trái xoài đi xa nhất có thể. Whiiish— Với sự hỗ trợ của Siêu Thiện Xạ, trái xoài vẽ nên một quỹ đạo đẹp tuyệt trước khi hạ cánh 400~500m gần đấy.

Tòm!

Nước tạt lên mặt tôi. Con quái vật khổng lồ dưới mặt nước liền đổi hướng và bơi tới chỗ trái xoài.

“...Whew.”

Cái bóng khổng lồ dần rời đi xa. Thịch. Tôi nện mông xuống. Mặc dù chẳng vận động gì nhiều, tôi cảm thấy thật rã rời. Tôi khá chắc chắn là mình làm gì có bỏ một sinh vật khủng kh·iếp như vậy trong tầng hướng dẫn.

“…Mình biết chuyện này thế nào cũng xảy ra mà.”

Nhưng cũng chẳng ngạc nhiên cho lắm. Trong mạch chuyện gốc, tôi thường nhận được mấy bình luận kiểu như, ‘tầng hướng dẫn khó nhất gì mà dễ vậy?’ và luôn được tôi đáp lại bằng ‘Màn hướng dẫn không hề dễ. Tại chỉ vì Gift của Kim Suho quá bá thôi.’

“Haa…”

Dù gì thì gì, tôi cũng đã hút c·hết. Khung cảnh cả hòn đảo bị nuốt chửng cứ quẩn quanh trong tâm trí.

“Xoài , xoài ơi, xoài à… ”

Tôi thẩn thờ lẩm bẩm.

**

“…Auu, cứ thế này mình sẽ say sóng mất.”

Đã sáu ngày trôi qua kể từ hôm đó. Hôm nay, sóng biển bỗng trở nên dữ dội. Mấy ngày qua tôi toàn gặp chuyện gì không : lúc thì suýt lọt khỏi thuyền vì một cơn bão bất chợt, khi thì suýt vào bụng một con thủy quá trung cấp 8. Cả hai lần, tôi đều may mắn thoát chế bằng v·ũ k·hí hồng thạch và năng lực Xúc xắc ngẫu nhiên của bản thân.

===[Lv.2 Dầu cá hổ] --- Thức dầu có thể xua đi thủy quái.oLv.1 xua đuổi quái vật từ hạng hạ-trung trở xuống. oLv.1 Hấp thụ va chấn, bọc cách nước. [Lv.2 Thuốc mỡ sửa chữa ma thuật] — Một loại thuốc mỡ ma thuật được sử dụng trên các vật phẩm. oPhục hồi độ bền của vật phẩm dưới Lv.1===

Hai món đồ này tỏ ra cực kì hiệu quả trong chuyến hải trình của tôi.

“Mình muốn lên bờ cơ.”

Sau khi trôi nổi trên biển 6 ngày, tôi bắt đầu thấy nhớ đất liền.

[Kĩ thuật Chèo thuyền đã tăng lên Lv.2]—Giờ đây bạn có thể rẽ nước thành thạo hơn.--- Khả năng định hướng trên biển đã được nâng cao.

Không, làm ơn cho tôi đặt chân lên đất đi mà! Tôi mở to mắt và cố nhìn ra . Thập thoáng đằng xa, tôi bắt gặp bóng dáng một hòn đảo nhỏ.

“...Tuyệt.”

Đã xác định được mục tiêu, tôi bắt đầu chèo tới. Sploosh. Có nhẽ vì kĩ năng chèo chống của tôi đã tăng cấp, con thuyền nhẹ nhàng lướt tới trước.

Sau tẩm 20 phút chèo thuyền, tôi cuối cùng cũng thấy được phẩn đất liền.

“Ể?”

Khi trông thấy hòn đảo , tôi kêu lên thảng thốt. Một khuôn mặt quá đỗi quen thuộc đang ngồi trên đảo. Tôi nhảy vọt lên và hét toáng.

“Sếp ơi!”

**

Seoul, tại văn phòng lãnh đạo Nan chi Bản chất. Yoo Yeonha đang chat với Yoo Jinhyuk

[Làm sao con cứ tò mò vụ này thế?]

[Làm gì có, con chỉ đang muốn tìm ra sự thật thôi.]

Yoo Yeonha đã chia sẽ tất cả những gì mình biết về Vụ Kwang-Oh với Yoo Jinhyuk. Dẫu vậy , Yoo Jinhyuk vẫn cứ nửa úp nửa mở, khiến cô phải tiếp tục điều tra. Với giả thiết rằng Kim Hajin là n·ạn n·hân trong vụ Kwang-Oh , Yoo Yeonha muốn biết tại sao sát thủ của Chae Joochul lại không g·iết cậu ta, và ai là tên sát thủ ấy.

[Nói trắng ra, cậu không biết gì hết.]

“…Ông ấy lại nói dối nữa rồi.”

Yoo Yeonha chau mày.

[Cậu nói dối.]

[Không, ta đang nghiêm túc ấy chứ.]

[Cậu đã thấy Hajin được nhận vào trại mồ côi mà.]

Trong lúc gõ, Yoo Yeonha bỗng đột nhiên bối rối. Kim Hajin lúc còn là em bé trông thế nào nhỉ? ... Khó quá. Chẳng thể nào tượng được mặc tên đó hồi còn là em bé cả.

[Ừ thì, một đứa trẻ đã để cậu ta ở đó.]

[Đứa trẻ sao?]

[Ừ, tầm 5~7 tuổi, nhiều lắm 8 tuổi. Tóc đen... er, hoặc cũng có thể đội khăn trùm đầu gì đó.]

[Cậu lần rồi à ?]

[Này này, ta già rồi mà. Du hành thời gian cũng đâu còn dễ dàng như trước nữa.]

Vì một thông tin không chính xác có thể đem đến những tin nhiễu và thiên kiến sai lầm, có nhiều thông tin không phải lúc nào cũng là tốt.

[Dù gì thì gì, nó là một đứa con gái trẻ.]

[…Okay, cảm ơn cậu. Ah, nhân tiện, cậu nghĩ gì về lời đề nghị của con ?]

[Không.]

“…Chậc.”

Yoo Yeonha đã đề nghị Yoo Jinhyuk gia nhập guild Đào Lạc của mình. Theo như cô được biết, ông cậu cô chây lười trong văn phòng cả ngày.

[Thử nghĩ xem, ta đang bị giá·m s·át bởi Chae Joochul. Hắn ta sẽ nghĩ gì khi biết rằng con với ta gần nhau chứ?]

[Con hiểu rồi.]

[Tốt, thế gửi cho ta vài khẩu súng trường t·ấn c·ông.]

[…Cậu cần mấy thứ đó làm gì?]

[Ta vừa định thành lập một lực lượng dân vệ. Con biết làm cách nào giao dịch mà không bị phát hiện rồi chứ gì?]

[Yeah, không.]

[Gì chứ? Oi, Cháu gái ạ, cháu ---]

Yoo Yeonha ngừng chat và tựa lưng lên chiếc ghế. Ssss--- Mắt của cô ngay lập tức đóng sập lại.

“...Thật là dễ chịu.”

Nếu phải miêu tả cảm giác này, cô có thể nói nó tương đương việc ngủ dựa trên đôi cánh của thiên thần, hoặc ngủ vùi trên tàu của Noah khi thế giới đang tàn dần vậy. Vì dành tận 16 giờ trong văn phòng một ngày, cái ghế này là món quà tuyệt vời nhất mà bản thân cô từng được nhận.

“Hnnng...”

Đắm mình trong chiếc ghế, Yoo Yeonha nghĩ ngọi đủ chuyện. Về những. thành viên guild đang tham gia tòa tháp , những con quái hạnh cao-trung, những hẩm ngục mà guild cô đang dự định chinh phạt, một cốc ramen... hamburger...ssp. Nước dãi chảy ra lúc nào không biết.

xe

Sếp dường đã như ốm đi. Dầu muốn ôm ghì cổ vì hạnh phúc, nhưng cả hai chúng tôi đều quá dơ dáy sau mấy ngày trơ trọi giữa thiên nhiên hoang dã.

“Cũng lâu rồi nhỉ.”

Sếp vừa nói vừa mỉm cười hài lòng. Dẫu vậy, nhìn cổ thật tàn tạ.

“Sếp, người đã ăn chưa thế?”

“Ta ăn rồi.”

Cổ gật đầu chắc nịch, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi ngờ ngợ.

“Thể lực của Sếp hiện tại là bao nhiêu?”

“Thể lực sao?”

“Vâng.”

Sếp thẫn thờ nhìn lên không trung. Chắc cổ đang kiểm tra bảng trạng thái.

“…90”

“90?”

Sếp gật đầu.

“Người có chắc là nó không phải chỉ còn có 9 thôi không đó?”

“...Pft, làm gì có.”

Nụ cười khẩy méo mó của cổ đã khẳng định điều ây. Thể lực của cổ hẳn chỉ còn lại mỗi 9. Mà nói thật ra, không có cách nào khác ngoài số 9 cả. Hạn chế chỉ số của Sếp hẳn phải cực kì cao. Nếu Kim Suho nhận 80% hạn chế chỉ số, thì của Sếp chắc phải tầm 90%.

“Lúc đầu thì cũng hơi khó, nhưng ta đã quen rồi.” [note]

“Người đã ở đây suốt từ hồi đến giờ luôn sao?”

“Không, ta cũng đi tới đi lui tìm đồ ăn nữa.”

“Ah...”

Tạ ơn trời rằng cổ không bị Ngoạm Đảo nhắm làm mục tiêu.

“Thế thì ăn chút gì cái đã.”

“…Okay.”

Tôi mở Kho đồ của mình và lôi ra một con cá biển. Nhưng trước khi kịp làm gì, Sếp đã đứng dậy rời đi.

“Theo ta.”

Nở một nụ cười nhân hậu, cổ quay ngoắt lại và bước vào trong rừng.

“Sếp? Người đi đâu đó?”

“Vì ta đã nghĩ chuyện thế này xảy ra, nên ta đã dự trữ lương thực khẩn cấp phòng hờ.”

“Ah…okay.”

Tôi liền nối gót theo sau. Sếp bước ra giữa hòn đảo và đứng trước một cây sây bự đại được đánh dấu X. Cổ bới đám lá bên dưới cái cây và lôi ra túi lương thực tầng hướng dẫn.

“Nè/”

Sếp tự hào mở cái túi ra. Bên trong đựng đủ thứ hải sản : ngao, dứa biển, cua, ốc và hai con cá nhỏ. Chắc chắn chúng rất ổn cho một bữa ăn.

“Wow”

Tôi thực sự ngạc nhiên. Chỉ số chính của Sếp là “năng lực ma thuật. Càng cao thì chỉ số này càng thể hiện sức mạnh vượt bật, nhưng ở chỉ số thấp , nó khá là vô dụng. Điều này cũng đồng nghĩa với việc: Sếp đã tự mình dốc sức bắt hết đống cá này mà không sử dụng bất cứ một công cụ nào cả.

“Trong này nhiều thật đó.”

“Đương nhiên rồi. Nhờ nơi này mà ta nhớ lại thửa hàn vi ta đã tập luyện như thế nào, ”

Sếp ưỡn ngực tự hào. Vì cổ để thực phẩm trong túi tân thủ thay vì Kho đồ, chứng tỏ khả năng sinh tồn của cô rất nhạy. Không như Kho đồ, túi đồ tân thủ giữ cho thực phẩm tươi sống.

“Ngươi hẳn đã phải mệt mỏi vì phải chèo tới tận đây . Chờ tí.”

Sếp dường như lo lắng cho tôi khi nhanh chóng lôi ra một cái chảo và bếp lửa và bắt đầu nấu đám hải sản lên. Xèoooo. Tôi nhìn chằm chằm vào Sếp- người đang theo dõi thức ăn của mình được nấu trên chảo. Sau khi đảo qua lại vài lần, cổ tắt bếp và đưa cái chảo cho tôi.

“Xong rồi đó. Ngươi có thể ăn rồi.”

“…Còn người thì sao, Sếp?”

“E hèm, như ta đã nói rồi đó, thể lực của ta tận 90 kia mà.”

Cổ đang cố nói là mình không cần .

“….”

Đột nhiên , tôi cảm thấy tim mình như được sưởi ấm. Có lẽ đây là lí do tại sao cổ lại là Sếp chăng? Là trách nhiệm của Sếp với đồ đệ sao? Một cảm xúc khó tả thành lời trào lên trong tôi…

“Người không định…”

Tôi lôi ra một con cá từ trong kho đồ.

“…ăn sao?”

Đó là một con cá da trơn bự chảng. Đôi mắt Sếp trở nên thất thần, nhìn qua lại giữa cái chảo và con cá da trơn của tôi. Trên cái chảo là đủ thứ loại hải sản tí hon chụm lại với nhau. Mặc khác, con cá da trơn trên tay tôi thì còn to hơn cả cái chảo.

Mặt Sếp ửng đỏ.

x

30 phút sau. Chúng tôi đã xơi xong toàn bộ số cá da trơn trong kho đồ của tôi.

[Phối hợp là một nhân tố quan trọng trong việc leo Tháp.]

Trong khi tôi đang ngồi chờ tiêu hóa thức ăn, hệ thống liền nhắn tin cho tôi. “Được rồi, ta đi nào. ”

“...Ði sao?”

“Vâng.”

Màn hướng dẫn thứ hai tính điểm bằng cả việc đánh giá tuyệt đối và tương đối. Nói cách khác, ngay cả khi đứng nhất , bạn cũng cẩn phải vượt qua một cột mốc nhất định để có thể nhận thưởng.

“Giương buồm thôi. Ơ lại trên hòn đảo rất nguy hiểm.”

“Buổm sao?”

“Vâng ạ, có một con quái vật tên là Ngoạm Đảo. Nó sẽ t·ấn c·ông bất cứ ai trên đảo.”

“Không hiểu lắm, nhưng đi thì đi vậy.”

Sếp và tôi quay lại chỗ bãi biển nơi tôi neo chiếc thuyền của mình.

“…Hừm.”

Nhưng giờ nhìn con thuyền, có lẽ nó quá nhỏ.

“Chúng ta sẽ lái trên thứ đó sao?”

Sếp cũng trở nên nghi hoặc.

“Mm…Chờ chút.”

Tôi liền sử dụng Xúc Xắc Ngẫu nhiên. Vì tôi có năm lần sử dụng, sự dụng một lần cũng không sao.

“…Không chắc nó sẽ được không nữa.”

Tôi nghĩ trong khi lắc cục xí ngầu, “ một con thuyền hoặc nguyên liệu để xây một con thuyền mới.”

Tk. Cục xí ngẩầu dính chặt trên nền cát và không lăn nữa. Có lẽ mong ước của tôi quá lón nên lần thử đầu nó ra một tâm ván gỗ.

“Oh? Cục xúc xắc đó là sao vậy?”

“Uh... chờ đã.”

Tôi liền thử lại. Tk. Lần này nó cũng lại dính chặt vô cát. Chỉ có điều, cục xí ngầu bỗng rung lắc một cách kì lạ... Trước khi phóng lón lên...

“Oh?”

Và biến thành một con thuyền. Dù nó chỉ to bằng nửa con thuyền của tôi, nó có hình dạng như một con thuyền thực thụ.

“Thứ bí ấn này là gì vậy?”

“Lính mới?”

“….”

“Lính mới à?”

Tôi chẳng thể trả lời câu hỏi của Sếp. Tôi thấy mình như… bị phản bội vậy. Tại sao tôi phải cực khổ cắt , gọt và cột cây lại với nhau để làm gì cơ chứ? Tất cả những gì tôi cần là… lăn cục xí ngầu vài lần…

*

Sau khi cột con thuyền cũ của tôi vào con thuyền mới, Sếp và tôi liền dong buồm ra khơi. Chuyến hải trình trở nên thật vui khi có ai đó để nói chuyện. Tôi kiếm cái ăn bằng việc câu cá, còn Sếp thì chuyên tâm rèn luyện năng lực phép thuật bản thân.

“Ah, năng lực phép thuật của ta vừa tăng lên 0.3 điểm.”

Sau 6 tiếng ra khơi, Sếp nói với một vẻ mặt rạng rỡ.

“Wow, nó tăng nhanh thật đó. Khi nào thì người nghĩ mình có thể săn được thủy quái thế?”

“Giờ.”

“Chỉ số đạt bao nhiêu rồi?”

“2 an

“...Ăn thôi.”

“Okay“”

Trong khi Sếp tiếp tục luyện tập, tôi tiếp tục nấu ăn. Thực đơn ngày hôm nay là sashimi hải sản. Dù sashimi có hàm lượng calori thấp, ăn nó sẽ có khả năng tăng cường thêm được sức mạnh ma thuật. Trong khi tôi đang cắt cá...

Pssssh—

Một cột nước phóng vọt lên từ đại dương. Cùng lúc đó, mặt nước như chẻ ra, và một con cá to cả tòa nhà chổm lên. Cặp mắt dữ tọn chiếm nửa cái mặt và một cái miệng răng lớôm chớm. Con cá xấu xí ngáng đường trong khi nguýt xuống chúng tôi.

[Bạn đã chứng kiến một con cá khổng lồ. Thông tin về nó đã được ghi lại trong Bách khoa toàn thư Người chơi.]

===cBách khoa toàn thư quái vật[Cá khổng lồ][Trung cấp 9]

“Sếp ơ”

“Đừng lo lắng.”

Sếp đứng dậy và giơ tay ra về phía con cá đang chắn đường. Gueeee--- Con cá mở miệng bằng một tiếng rống kì lạ. Rõ ràng là nó đang cố nuốt chửng chúng tôi, nhưng đánh cận chiến với Sếp thì quả thực là ngu ngốc ,dẫu Sếp có bị giới hạn chỉ số bao nhiêu đi nữa.

—Tràn Ảnh

Nhẹ nhàng thì thầm, luồng ma thuật đen phóng ra từ những ngón tay của sếp tọt vào miệng con cá. Chẳng mấy chốc, thân con cá bỗng vặn vẹo như có thứ gì đang cố chui ra.

Gueeee—

Một tiếng kêu khác xuất hiện. Con cá đang đau đớn. Dẫu vậy , nó không kêu được lâu, trước khi các gai đen nhọn đâm xuyên ra từ trong người nó.

“….”

Sếp bình yên ngồi xuống . Tôi kéo xác con cá khổng lồ lại gần để kiểm tra xem có vật liệu nào hữu ích không, nhưng chẳng thấy gì cả.

**

[Màn hướng dẫn thứ hai sẽ kết thúc sau 10 phút nữa.][Các bạn đã làm rất tốt khi sống sót được tới tận bây giờ.]

Một thông báo hệ thống báo hiệu sự kết thúc của màn hướng dẫn dài 14 ngày này. Sếp ngồi cạnh tôi và nói.

“Màn hướng dẫn sẽ sớm kết thúc.”

“Tôi đã nghe.”

Sếp nhìn tôi mà nở nụ cười.

“Làm tốt lắm.”

“Cảm ơn. Nhưng Sếp tạ team quá nha.”

“Tạ sao... gắt thế. Chẳng phải ta xử hết đám thủy quái rồi còn gì?”

“Đó là vì nhờ tôi nấu ăn đó thôi. Người lúc nào chẳng c-hết đói mỗi lần xài năng lực.”

Sếp nheo mắt nhìn chằm chặp tôi. Dẫu thế, tôi chẳng thấy đáng sợ chút nào.

“Tôi đùa thôi. Người làm tốt lắm.”

“Ngươi cũng thế, lính mới...”

Nhìn vào mắt nhau, chúng tôi mỉm cười.

[Bạn đã hoàn thành tầng hướng dẫn thứ hai.][Người chơi Extra7 đã đạt được 2008 điểm thể hiện.][Bạn hiện tại đang đứng đầu trong số 78 người hoàn thành thử thành màn hướng dẫn cấp độ khó nhất .][Bạn là người chơi duy nhất vượt qua 2000 điểm- bạn sẽ được thưởng phần thưởng danh dự của màn hướng dẫn thứ hai.][Dịch chuyển tới phòng chờ trong vòng 3 phút.]

— QUẢNG CÁO —