Nhân Vật Ngoài Lề Tiểu Thuyết

Chương 167: Rừng rậm (3)



—Đánh ta đi. Ta cần thử độ bền của nó.

Sếp nói trong khi đội chiếc đầu gấu. Thấy sự đắc chí trong giọng của cô, tôi do dự một lúc rồi đánh vào nó một cách yếu ớt.

“Thế nào?”

—Chả cảm thấy gì cả. Thử đánh mạnh hơn xem nào, cậu chỉ có thế thôi à?

“…Hm.”

Tôi dơ tay lên và nắm chặt nắm đấm của mình. Sau một hồi, tôi giáng xuống với toàn lực.

KOONG!

Một tiếng vọng vang lên khắp khu rừng.

—…!

Ngay sau sự v·a c·hạm, cổ của Sếp run rẩy và rụt xuống.

“Thế nào?”

Sau khi bất động khoảng 30 giây, đầu cô cót két ngẩng lên, cặp mắt c-hết của con gấu nhìn vào tôi.

Có lẽ tôi nên lấy chúng ra và biến nó thành một cái mắt kính.

“Kuhum.”

Ho khan một cái, tôi trở lại xẻ thịt con Gấu Đốm.

Trong khi ấy, đôi mắt và cái mồm của đầu con gấu cứ nhìn chằm chằm cố định vào tôi.

[Da Gấu Đốm Lv.2]

[Túi mật Gấu Đốm Lv.3]

[Kỹ thuật Phân tách của bạn đã tăng lên Lv.2.]

—Giờ bạn có thể lập tức phân giải những quái vật Lv.2 trở xuống.

—Những quái vật bạn tự phân giải sẽ làm tăng độ vệ sinh hơn.

“…Xong.”

Thịt của con Gấu Xám này không thể ăn được bởi cơ bắp của nó quá dày. Vì thế tôi chỉ lấy da của nó, thứ có thể dùng để làm rất nhiều loại trang bị. Và túi mật của nó lại có thể dùng để làm thuốc.

“Chúng ta xong ở đây rồi, đi về thôi nào.”

Tôi đứng dậy. Tuy vậy, Sếp vẫn ngồi yên trên mặt đất nhìn lên tôi. Cô ấy vẫn còn bị choáng sau cú đánh đó ư? Tôi cười và nắm lấy cổ tay của cô.

“Đi ăn thôi. Chúng ta có món thịt nai đấy.”

—…

“Và cô nên lấy cái đầu con gấu đó ra đi.”

—…không phải đầu gấu, nó là cái mũ.

Sếp cuối cùng cũng chịu mở lời.

Có vẻ như cô đang dỗi.

Sau đó, tôi và Sếp trở về khu trại tạm bọ.

Mùi thịt cay nồng len lỏi vào mũi chúng tôi ngay khi bước vào hang.

Sếp liếm môi, thực đơn hôm nay là thịt nai được ướp với gia vị đặc biệt của tôi,

“Ồ, về rồi à?”

Jain, người đang nướng miếng thịt, chào đón chúng tôi. Rồi, cô nghiêng đầu sau khi thấy chiếc mũ của Sếp. Đúng vậy, cô ấy vẫn đang đội cái đầu gấu ấy.

“Sếp bị ăn bởi một con gấu rồi à?”

“Không, mặc dù trông nó như vậy, nhưng là một cái mũ tốt đây.”

Sếp tự hào cởi cái đầu gấu ra và đưa nó cho Jain. Cô nheo mắt mình lại và thẩm định nó.

“…Wow, tận Lv.3 luôn! Chẳng phải thứ này đồng cấp với đống áo giáp tụi Tân Binh bán trên nhà đấu giá sao?”

“Ừ, nhưng cái tôi làm thì tốt hơn.”

Không phải tất cả vật phẩm Lv.3 đều như nhau. Có lý do để Hiệp hội Anh hùng đánh giá một Anh hùng bằng ‘hạng’ và ‘cấp độ’.

Ví dụ, sự khác biệt giữa cấp 9 hạng trung và cấp 1 hạng trung là rất lớn.

Kể cả sáu người cấp 9 cũng không thể đánh bại một người cấp 1 trừ khi Gift của người cấp 1 bị khắc chế trực tiếp. Sự khác nhau này còn trở nên lớn hơn nữa so với các ‘hạng’.

Trong trường hợp này, [Giáp da Gargoyle] mà tôi đã làm có thể được coi như một vật phẩm cấp 1, và [Đầu Gấu] có thể coi như vật phẩm cấp 9.

“Mm, hiểu rồi.”

Jain gật gù. Ngay lúc đó, Sếp ngay chóng giật chiếc đầu gấu từ tay Jain và lập tức đặt nó vào kho đồ của mình. Cô ấy có vẻ rất thích nó.

“Được rồi, ăn nào. Tôi đã nấu rất nhiều đó.”

“Yes.”

Bọn tôi tập trung quanh chiếc chảo và cái lò nơi miếng thịt nai đang được nấu.

“Đống này xong rồi chứ?”

“Xong rồi, cứ tự nhiên đi Sếp.”

Tôi để Sếp lấy miếng đầu tiên.

Cô gật đầu và đưa miếng thịt nai vào miệng.

“...Mm.”

Với tư cách là người ướp miếng thịt, tôi tận hưởng việc nhìn Sếp ăn với một gương mặt hạnh phúc.

Tiếp theo là Jain.

Sau khi nhai một lúc, đôi mắt cô mở to.

“Ôi đ.... kuhum, thật tuyệt vời!

Cậu làm cái nước sốt này à?”

“Đúng vậy.”

“Wow. Ồ, vậy có đáng để dành TP để mua hộp bento trong Cửa hàng Người Chơi nữa không?”

“Hộp bento à? Mm, ừ thì, dù sao thì chúng cũng chỉ mua được trong phần hướng dẫn thôi. Bây giờ thì không mua được nữa rồi.

Hộp bento của Cửa hàng Người chơi còn được gọi là ‘Hộp Bento hướng dẫn’.

“Gì cơ? Thật à?”

“Yep, cô có thể dễ dàng kiểm tra nó mà.”

Thực phẩm đóng một vai trò quan trọng trong bất kì loại Tháp nào. Tháp Nguyện Ước có khu dân cư bán đồ ăn, nhưng tại những ‘tầng nhiệm vụ’ như tầng 2, thức ăn trở thành yếu tố tất yếu hơn cả. Sau cùng thì c·hết đói và bị g·iết đều có kết quả như nhau thôi.

Trong toà tháp này, c·hết đồng nghĩa với lượng kĩ năng bạn có thể mang về thế giới thực bị giảm.

Tuỳ thuộc vào cách c·hết, ta có thể đồng thời mất cả thảy 7 mạng.

Ngắn gọn là, tốt hơn thì đừng c-hết.

“Đúng thật, chúng không được bán nữa rồi.”

Dĩ nhiên, tôi chẳng lo lắng về cái hộp bento lắm.

Phân tách Ly.2.

Nấu ăn Lv.3.

Chế tác Lv.3.

Xúc Xắc ngẫu nhiên.

Với 4 thứ này, tôi chẳng bao giò lo chết đói cả.

Tôi cầm đôi đũa của mình lên và gắp một miếng thịt nai. Nó ngon y như tôi mong đợi vậy. Tôi gần như có thể cảm nhận thanh HP của mình tăng lên. “Ê? Sao tôi không vào được diễn đàn này?”

“Gì? Thật à?”

Nghe Jain nói, tôi thử truy cập vào diễn đàn cộng đồng.

[Bạn không thể truy cập vào diễn đàn cộng đồng trong những tầng nhiệm vụ.]

“Ồ…”

Một thiết lập khác lại bị thay đổi từ cốt truyện gốc. Tuy vậy, tôi chẳng buồn nhìn vào chiếc smartwatch. Có quá nhiều thay đổi nhỏ nhặt về Tháp. Chúng cũng đều là những thứ tôi có thể hỏi hệ thống nữa.

“Cậu không biết về nó à?”

“Không.”

“Thật luôn? Tôi tưởng cậu biết mọi thứ chứ.”

“Haha, tôi có phải là chủ nhân của toà Tháp này đâu.”

KUAA.

Ngay lúc đó, một tiếng gầm vang vọng khắp hang. Cứ như thể là một tên bợm rượu vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ của mình vậy.

Đó là Cheok Jungyeong.

Vừa tỉnh dậy, ông ta duỗi người và bước tới chúng tôi.

Rồi hắn lặng lẽ bốc một nắm thịt nai và tống nó vào miệng mình. “...Còn nữa không?”

“Chờ chút.”

Tôi lấy ra một lát thịt khác từ kho đồ. Bởi Sếp đã lấy cái đầu gấu mà tôi định đưa cho anh ta, ít nhất tôi cũng nên cho anh ta ăn no.

Tsss—

“Hehe, trông tuyệt đó.”

Cheok Jungyeong cười toe toét trong khi nhìn chằm chằm vào miếng thịt đang được tôi nướng.

Trong khi anh ta ăn, tôi bắt đầu gói lại những vật phẩm được đặt quanh hang. Chúng tôi đã ở đây cũng được khá lâu rồi, cũng nên đi tiếp thôi.

“Auu, ta no căng rồi.”

7 phút để nấu, ăn mất 1 phút.

Cheok Jungyeong hoàn thành bữa ăn của mình và nhổm dậy.

“Đến lúc khởi hành rồi.”

“Được thôi~”

“Okay.”

Jain duỗi thân mình, còn Boss đội chiếc đầu gấu lên.

Cứ như thế, chúng tôi rời hang và đi qua cánh rừng. Cây ăn thịt người, gorilla, muỗi khổng lồ,… Vừa tiêu diệt đủ loại quái vật, chúng tôi vừa tìm kiếm chiếc thang máy.

“Ô?”

Trước khi nhận ra, xung quanh chúng tôi đã thay đổi. Như thể vừa đi qua một giới tuyên ngăn cách giữa những quốc gia vậy, có cây xanh dưới mặt đất lập tức phủ đầy tuyết trắng.

Lùi lại cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Chúng tôi gần như đã bị dịch chuyển tới một khu vực khác.

“Đây là đâu?”

“Trông có vẻ giống Nam cực.”

“...Thật huyền bí. Chúng ta vừa chỉ mới ở trong rừng xong.”

Một con bão tuyết dữ dội đang giày xéo cánh đồng tuyết.

Không gian lạnh giá này khiến khu rừng ẩm ướt, nóng nực mà chúng tôi vừa trải qua như thể là một giấc mơ vậy.

Cùng lúc đó.

Cơn bão tuyết vô tận đang giày xéo trong cái lạnh thấu xương.

Rachel sử dụng toàn lực sức mạnh nguyên tố của mình để vừa đủ hình thành nên một ngôi nhà tuyết. Cô mang hai thành viên b·ất t·ỉnh trong Hội của mình vào đây và đắp một vài tấm chăn cho họ.

[Sức mạnh của bạn tăng thêm 0.005 diểm.]

[Sức chịu đựng tăng thêm 0,005 điểm.]

[Chỉ số đặc biệt của bạn, ái lực tinh linh tăng thêm 0,005 điểm.]

Những cảnh báo này chẳng hề làm cô hạnh phúc lắm. Rachel nhìn xuống hai hội viên trong guild với mớ cảm xúc lẫn lộn.

Họ đã ngất ngay khi chạm vào chiếc xe trượt tuyết. May thay, họ vẫn sống.

Rachel mở tin nhắn lên.

[Liên lạc đang bị cản trở bởi hiện tượng thời tiết của tầng nhiệm vụ, ‘bão tuyết’.]

Tuy vậy, nó vẫn đang bị tắt.

“Haa...”

Rachel thở dài và quay lại những hội viên của mình. Họ đang nằm quanh mặt đất như xác chết vậy.

Hệ thống của Tháp đã nói rằng mỗi Người chơi có 7 mạng sống nhưng vẫn có những h-ình p-hạt liên quan đến c-ái c-hết. Với tư cách là phó lãnh đạo của Hội Pháp viện Hoàng gia Anh, Rachel không thể để hội viên của mình c-hết trong khi cô vẫn chưa biết hình p-hạt đó là gì.

Bụng của cô kêu lên. Rachel mỏ Cửa hàng Người chơi trong khi xoa bụng mình.

Cô đã ăn gần hết thức ăn tiếp tế khẩn cấp được cấp bởi vé của mình. Nhưng bởi vẫn còn 500TP trên mình, cô chẳng lo lắng về đồ ăn lắm.

Với suy nghĩ đó, cô ấn vào hộp bento hướng dẫn 5TP.

[Bởi phần hướng dẫn đã kết thúc, hộp bento hướng dẫn sẽ không thể được mua nữa.]

_ B?”

Mắt cô mở to ra vì sốc. Tại sao lại phải là bây giờ chú?

Tuyệt vọng, cô cố ấn vào hộp bento 10TP. Dù vậy, kết quả vẫn không đổi.

Sau khi thử lại rất nhiều lần, cô nhận ra rằng chỉ có một loại bento có thể mua được trong Cửa Hàng.

[Hộp Bento Khẩn cấp - 200TP]

Đó là một hộp bento có giá 200TP.

“Argh.…”

Cô che mặt mình và dậm chân xuống đất. 200TP cho một hộp bento ư? Cô cảm thấy như mình đang bị trừng phạt vì đã dùng 3000TP cho chỉ một bộ giáp.

Như người ta đã nói, tất cả những điều tồi tệ đều ập tới cùng lúc. Tình huống hiện tại là quá sức với một phó lãnh đạo chỉ mới 20 tuổi.

“Huu. Mình có thể làm được. Cố lên nào.”

Rachel vỗ nhẹ khuôn mặt của mình. Cô chẳng biết bao giờ cơn bão tuyết mới ngừng lại nữa. Cũng vì hai hội viên kìa có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào, cô cảm thấy mình phải đi tìm thức ăn ngay.

Với kế hoạch đó trong đầu, Rachel rời căn nhà tuyết. Trận bão dữ dội dường như muốn nuốt chửng các giác quan của cô, nhưng cô vẫn buộc bản thân phải tiến lên. Với sự giúp đỡ của tinh linh hệ lửa, cô vượt qua khỏi cơn lạnh buốt.

NK

Sau một lúc bạo dạn đi qua cơn bão tuyết, cô bỗng sững lại. Ngay lúc đó, đống tuyết quanh chân cô trượt lên phía trước và rơi xuống một con dốc thắng đứng. Một khe nứt khổng lồ xuất hiện trước mắt cô.

“Suýt nữa thì...”

Rachel thở dài nhẹ nhõm và nhìn xuống cái khe ây.

“A, kia rồi!”

Dưới khe nút cao 15 feet ấy, cô phát hiện ra một chiếc thang máy bằng vàng. Nó rất dễ nhận ra bởi màu sắc tương phản với đống tuyết và hình dáng độc nhất không thể nhầm lẫn.

Tuy vậy, niềm vui của cô chỉ kéo dài được vài khắc. Cô cắn môi với vẻ cay đắng.

—#%#&

—*&I^Iz@#8?

Một nhóm khác đã sẵn chiếm chiếc thang máy.

Rachel xem xét khuôn mặt của họ.

May thay, cô có thể nhận ra họ bởi đây là những người thường xuất hiện trên bản tin thời sự.

Họ là những thành viên của Hội đứng đầu Trung Quốc, ‘Đế Quốc Vinh Quang’.

Tiếc thay, có vẻ như họ đã tụ họp đầy đủ thành viên của mình và đang chuẩn bị rời đi.

“A, chờ đã!”

Kết quả là Rachel nhanh chóng hét lên. Tám người nhìn lên cô từ dưới mặt đất.

Quan sát lần nữa, Rachel thấy sự hãnh diện và niềm vui sướng trên khuôn mặt những người này vì đã đi trước đối thủ. Trực giác của cô mách bảo rằng họ sẽ chẳng thèm đợi cô hay hội của cô.

“Gọi xong thì đừng có im lặng chứ! Nếu muốn đi với bọn ta thì nhanh lên đi!”

Người đàn ông có vẻ như là trưởng nhóm tiến tới chỗ cô. Rachel có thể cảm nhận được dục vọng từ đôi mắt của hắn.

“…Cảm ơn vì lời đề nghị, nhưng tôi còn có những người đồng đội của mình.”

“A, được thôi. Nhưng nếu cô không một mình thì bọn ta sẽ không đợi được đâu. Ai biết được bao nhiêu người sẽ tới nếu bọn ta làm vậy chứ?”

Tuy vậy, cái nhìn đầy dục vọng biên mất trước tính ganh đua của hắn. Thấy hắn lạnh lùng quay đi, Rachel vội vàng kêu lên. Cô sử dụng cách đàm phán duy nhất mà mình có.

“Tôi hiểu, vậy nên tôi sẽ trả 500TP. Không, tôi trả 1500TP cho hai đồng đội của mình.”

“Ehey, phó lãnh đạo này, bọn ta trông giống lũ ăn xin lắm à? Trông vậy thôi chứ bọn ta đứng đầu Trung Quốc đấy.”

“...Tôi còn có một bộ giáp Lv.3 nữa. Mặc dù tôi không mang nó theo mình...”

“Ô? Vậy ra cô là tên ngu đần đã mua cái Giáp da Gargoyle đấy à? Hahaha.” “N-Ngu?”

“Dù sau thì, chúc may mắn với những người bạn đã ngất đi nhé. Bọn ta đi đây—“

Mặc dù đã đề nghị tất cả những gì mình có, Rachel vẫn bị chế giêu.

Tám con người bước tới chiếc thang máy, và cánh cửa sớm đóng lại.

“Ah…”

Woong—

Chiếc thang máy để lại rung động vang dội và bắn lên trời cao.

Rachel chỉ có thể đứng nhìn nó rời đi.

[Cảnh báo! Một khi kích hoạt, sẽ có một chiếc thang máy khác xuất hiện ở địa điểm ngẫu nhiên.]

Rachel lại càng tuyệt vọng hơn khi cảnh báo hiện lên.

Tak, tak.

Ngay khi đó, tiếng bước chân bỗng vang lên.

“Có người…?”

Lời phỏng đoán của cô chỉ trúng một nửa.

Quay đầu lại, cô thấy một con quái vật nửa nhân loại, nửa quái thú kì lạ. Là một con Yeti, nó thường xuất hiện ở các vùng lạnh giá trên Trái Đất. _

Rachel nhanh chóng nâng thanh rapier của mình lên. Nó là một thanh kiếm cấp 1 cô đã mua từ Trân Hướng dẫn, nhưng nó là thứ duy nhất cô có thể dựa vào.

[Lv.3 Baby Yeti]

Một con quái vật Lv.3. Cao nhất mà cô từ đối diện kể từ khi tiến vào Tháp. Con Yeti lườm cô và giơ nanh của mình ra.

Rachel không có nhiều thời gian để suy nghĩ.

Bộ não của con Yeti dường như được lập trình rằng ‘g·iết tất cả nhân loại’, nó nhanh chóng lao về phía cô trong cơn bão tuyết.

Rachel vội vã nhảy sang cánh gà và né đòn t·ấn c·ông của nó.

KUOOO—!

Tiếng hét phẫn nộ của con Yeti vang lên.

Ngay khi nó lao tới cô một lần nữa, Rachel quyết định đấu với nó. Tuy vậy, chuyển động của nó lần này khôn ngoan hơn. Nó nhảy vọt tới với đôi chân lực lưỡng của mình và ngay lập tức bắn xuống Rachel.

KOONG—!

Cùng với cú rơi huỷ diệt, con Yeti vung vẩy nắm đấm của mình.

Rachel né đòn t·ấn c·ông của nó với sự trợ giúp của tinh linh và t·ấn c·ông vào sơ hở trong phòng thủ của con Yeti. Cô không chắc nó có hiệu quả không, nhưng trận đấu đang dần cân bằng.

Clang— Clang—

Thanh rapier bằng thép v-a chạm với nắm đấm của con Yeti, tạo nên một âm thanh vang vọng. Kiếm kỹ nhìn như uốn lượn của Rachel nhẹ nhàng xử lý con Yeti, khiến nó chẳng thể tiến lên.

Dù vậy, Rachel biết rằng cô chẳng thể dứt khỏi cuộc chiến. Con Yeti đang ở trong môi trường tự nhên của nó trong khi Rachel cần hao phí thêm ma lực của mình để giữ âm.

—GUOOOO!

Cơn giận của con Yeti bùng nổ trước cả khi nỗi lo của Rachel hình thành. Tức giận bởi sự lẩn tránh liên tục của cô, nó rống lên và vung tay thành một hình vòng cung lớn.

Rachel quyết định sử dụng cơ hội này để trấn công.

Nhưng gần như nó đã cố ý để cô trấn công, hay có thể do giác quan chiến đấu mạnh mẽ của nó được in sâu trong DNA của mình, con Yeti nâng chân mình lên và đá thanh liễu kiếm của Rachel đi.

Clang!

Thấy thanh kiếm của mình bay đi...Rachel siết chặt tay của mình.

Nếu mất v.ũ k-hí thì chơi tay không!

Cô rót sức mạnh nguyên tố vào bàn tay nhỏ bé của mình và đấm.

—KOONG!

Đi cùng với cú đấm giản đơn ấy, một t·iếng n·ổ siêu thanh vang lên từ xa. Nếu không đang tập trung hết cỡ, có lẽ cô cũng đã nghĩ rằng âm thanh đó đến từ nắm đấm của mình.

Bất chấp điều đó, đòn t·ấn c·ông bất ngờ đã khoét một lỗ khổng lồ trên ngực con Yeti, máu thịt của nó bắn tung toé lên Rachel.

“…?”

Rachel choáng váng đứng đó.

Con Yeti đã hoàn toàn dừng di chuyển.

Rồi, nó ngã xuống.

Trước cái xác đã ngã xuống của nó, Rachel phát hiện ra ân nhân của cô.

Một người đàn ông đội mũ trùm đầu màu đen và vác trên mình đủ các loại trang bị. Tuy chỉ với một cái nhìn thoáng qua, anh ta lại trông rất ấm áp

CAI...”

Không để cô kịp hoàn thành câu nói của mình, người ấy kéo mũ trùm của mình xuống.

Thấy khuôn mặt của anh ta. Hơn là bất ngờ hay hạnh phúc, điều đầu tiên mà cô cảm thấy là sự yên bình.

Người đàn ông nói.

“Rất vui vì được gặp lại cậu.”

“Ah...”

Như Rachel đã nghĩ, không thể nào cậu ta có thể chết ngay trong phần hướng dẫn được.

Trái lại khi thấy chiếc áo choàng, áo giáp, mặt nạ và những trang bị khác mà cậu đang mặc, Rachel cảm thấy ngu ngốc khi đã lo lắng.

Sự thật là, cậu đang làm tốt hơn cả cô dù nhìn theo cách nào đi nữa.

Thấy Kim Hajin mỉm cười, Rachel bắt đầu chìm đắm trong những suy nghĩ.

— QUẢNG CÁO —