Nhân Vật Phản Diện Cuồng Em Gái

Chương 47



Nơi Sở Tuấn An hẹn ăn cơm không phải nhà hàng nào sang trọng mà là một cửa tiệm tư nhân trong một ngõ sâu giữa khu phố náo nhiệt, đông đúc. Chu Khả Nhi lái xe tìm kiếm hồi lâu xém chút lạc đường, ngay thời điểm cô dự định quay xe, thì tìm thấy cửa tiệm nho nhỏ kia.

Quả nhiên đủ SÂU.

Tìm một chỗ gửi xe, Chu Khả Nhi cầm theo túi xách nhàn tản đi vào trong.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau khi báo tên Sở Tuấn An, cô được nhân viên dẫn vào một đình viện kín đáo, đi thêm một đoạn hàng lang dài hun hút xây theo kiến trúc cổ, sẽ đến một lầu nhỏ tách biệt hoàn toàn, bao sương mà Sở Tuấn An đặt nằm ngay tại gian giữa của lầu này.

Khiến cô bất ngờ hơn cả chính là người đàn ông hẹn cô lại đến muộn hơn cả mình.

Chu Khả Nhi ngồi một lúc, liền gọi nhân viên phục vụ lên, cô cầm menu lướt qua một lần, mỗi món gọi một phần, xong xuôi còn phân phó, mỗi món đã gọi gói thêm 1 suất đem về.”

Nhân viên phục vụ: …

“Mang thức ăn lên nhanh nhé. Tôi đói rồi.” Chu Khả Nhi căn dặn đối phương.

Quán cơm lên đồ rất nhanh, Chu Khả Nhi mới chơi chưa hết một ván PubG, đồ ăn đã lần lượt được bưng lên.

Cô đặt điện thoại di động sang một bên, cầm đũa, thoải mái phóng khoáng nhâm nhi đồ ăn, hoàn toàn không có ý chờ Sở Tuấn An.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vừa ăn vừa gửi ảnh cho Hạ Miên Miên: “Món ăn ở đây mùi vị không tệ, lần sau đưa em yêu đi ăn. Chị thân thương của em còn đặc biệt dặn nhân viên mỗi món gói 1 phần về, lát nữa ship qua cho em.”

Hạ Miên Miên: “Được mời còn thuận tiện gọi phần mang về nữa sao?”

Chu Khả Nhi: “Kệ mẹ anh ta.”

Lúc Sở Tuấn An đi vào, Chu Khả Nhi đang chăm chú bóc cua, tư thế có chút thô lỗ, thấy anh ta đi đến, cô mới buông dụng cụ xuống, cầm khăn bên cạnh lau qua tay, chủ động đứng lên chào hỏi: “Anh tới rồi.”

Sở Tuấn An nhìn về phía cô, ánh mắt không được tự nhiên cho lắm, nhanh chóng chuyển ánh mắt đến mặt bàn, thần sắc phức tạp khó nói rõ: “Xin lỗi, trên đường kẹt xe.”

Chu Khả Nhi nhìn anh, phát hiện một bên mặt có mất vết đỏ sậm, nghĩ cái cớ kẹt xe là giả, đi dỗ dành ai kia mới là thật.

Cô giả vờ không thấy, cũng không hỏi nhiều, chào hỏi xong, liền ngồi xuống, thoải mái nói: “Vừa rồi đói quá nên tôi gọi đồ ăn trước, giờ nguội rồi, để tôi gọi nhân viên lên hâm nóng lại.”

Sở Tuấn An khoát tay: “Không sao, thế này được rồi.”

Chờ anh ngồi xuống, Chu Khả Nhi một tay chống cằm, đi thẳng vào vấn đề: “Cho nên hôm nay anh tìm tôi có việc gì?”

Sở Tuấn An đang trấn tĩnh vì câu hỏi này cơ mặt thoáng căng cứng mất tự nhiên, anh nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn mở miệng: “Chuyện đêm đó, em nhớ được bao nhiêu?”

Chu Khả Nhi ngẩn ra, cười khẽ một tiếng nói: “Bây giờ anh mới hỏi tôi chuyện này?”

Sở Tuấn An thở dài, nói: “Khoảng thời gian này anh quá bận rộn. Chuyện tình cảm… cũng xảy ra chút vấn đề, cho nên không có thời gian lo lắng những chuyện khác, nhưng việc đã xảy ra, cũng nên nghĩ biện pháp giải quyết.”

Chu Khả Nhi cười nhạt, ánh mắt cực kỳ thấu triệt nhìn thẳng anh ta, hỏi: “Vậy anh muốn giải quyết chuyện chúng ta như thế nào?”

Yết hầu Sở Tuấn An khẽ động, lần nữa nuốt nước miếng, cẩn trọng nói: “Hiện tại anh muốn biết, đêm đó chúng ta có…. không?”

Chu Khả Nhi thẳng thừng nói: “Có làm không?”

Sở Tuấn An: …

Chu Kha Nhi híp mắt, im lặng vài giây mới đáp: “Tôi cũng không biết, đêm đó tôi uống nhiều chẳng còn nhớ gì.”

Sở Tuấn An rõ ràng thở phào một hơi, thăm dò nói: “Chúng ta đều uống nhiều quá, xem chừng đều… không làm gì cả.”

Chu Kha Nhi chớp chớp mắt, nâng ly trà nên uống một ngụm mới từ tốn nói: “Không chắc.”

Trong nháy mắt biểu tình trên mặt Sở Tuấn An lại lâm vào căng thẳng, đôi con ngươi nặng nề nhìn Chu Khả Nhi. Là nam chính dung nhan của Sở Tuấn An đương nhiên cực kỳ anh tuấn, cuốn hút, tối thiểu cũng khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy cảnh đẹp, ý vui, tâm tình thư sướng.

“Chu Khả Nhi, em biết mà. Anh đã có bạn gái, cũng rất yêu thương cô ấy, nếu anh và em có thật sự đã làm gì đó, cũng không thể chịu trách nhiệm với em được.”

Chu Khả Nhi nhíu mày, cười nói: “Vậy hôm nay anh tới tìm tôi làm gì? Chỉ muốn nói là không thể chịu trách nhiệm với tôi à? Nhưng tôi cũng đâu có ý định để anh chịu trách nhiệm, sau hôm đó tôi cũng đâu có đến tìm anh.”

Sở Tuấn An ngẩn ra, chậm rãi cúi đầu: “Anh chỉ muốn biết, chúng ta đã làm gì chưa?”

“Có phải bạn gái anh cảm thấy anh không sạch, nên náo loạn muốn chia tay với anh. Anh muốn tìm cách dỗ dành cô ta, cho nên mới tìm tôi, muốn tôi thay anh giải thích tình huống lúc đó, tốt nhất có thể chứng minh cho bạn gái anh thấy hai chúng ta hoàn toàn trong sạch.” Chu Khả Nhi nhàn nhạt nói.

Sở Tuấn An ngẩng đầu, đáy mắt nhiều hơn một phần chờ mong: “Anh… đúng là có ý này, nếu như em chịu giúp anh làm sáng tỏ, anh chắc chắn sẽ trả ơn. Điều kiện do em đề ra, chỉ cần thuộc trong phạm vi năng lực của anh.”

Chu Khả Nhi khúc khích cười: “Sở Tổng, nói không chừng, so với anh tôi còn có địa vị, tiền bạc hơn nhiều đó.”

Sở Tuấn An: …

“Hơn nữa tại sao tôi phải giúp anh giải thích? Tôi và Bạch Mộng Lam đánh cũng đánh nhau rồi, anh nên biết chứ. Tại sao tôi phải giúp anh đi nói với người tôi ghét chuyện khiến cô ta bực mình nhất thật ra không hề có? Tôi đâu điên, hay là anh cảm thấy tôi thích anh, ỷ vào tình cảm đó mà nghĩ rằng có thể tùy tiện sai khiến tôi làm việc này việc kia?”

Chu Khả Nhi liên tiếp đưa ra một loạt câu hỏi, khiến Sở Tuấn An không tài nào phản bác được.

“Anh…” Sở Tuấn An vuốt mặt, thở dài nói: “Xin lỗi em, anh không nên đến tìm em, chỉ là hiện tại anh không biết phải làm thế nào mới khiến cô ấy tha thứ cho anh, anh thật sự bất lực rồi.”

Chu Khả Nhi nhìn anh ta, ngữ khí ôn hòa: “Đã nói không có cách nào giải quyết, vậy tại sao phải gượng ép bên nhau rồi cả hai đều cảm thấy bị hành hạ, tổn thương. Chẳng bằng chia tay cho rồi?”

“Chia tay?” Sở Tuấn An ngẩn ra, thần sắc kinh hoàng: “Anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ chia tay Mộng Lam, không có cô ấy, anh không sống nổi?”

“Chưa từng nghĩ tới? Vậy hiện giờ anh có thể nghĩ thử. Anh cũng chưa từng thử chia tay cô ta, làm sao biết không có cô ta thì có sống nổi hay không? Nếu cô ta một mực không chịu tha thứ cho anh, anh định cả đời dây dưa, chậm trễ cô ấy sao? Thật là quá mệt mỏi.”

Sở Tuấn An có chút bực bội, nói: “Cho nên anh phải khiến cô ấy tin tưởng rằng anh và em không hề phát sinh quan hệ kia.”

“Vậy không chắc.” Chu Khả Nhi bình tĩnh đáp, đuôi lông mày nhướn lên mang theo chút tính toán.

“Ý gì?” Sở Tuấn An nói.

“Tháng này kinh nguyệt của tôi tới chậm.” Chu Khả Nhi thoải mái ném một liều thuốc nổ xuống, nháy mắt khiến Sở Tuấn An ngẩn người.

Anh ta ngã phịch xuống ghế, khuôn mặt hoang mang, mờ mịt, lắp bắp nói: “Em… em ý em là gì…. có thể… mang thai?”

Chu Khả Nhi bỏ bàn tay đang chống trên mặt bàn xuống, nhẹ nhàng xoa lên bụng mình, nói: “Nguyên nhân trì hoãn có rất nhiều loại, mang thai chỉ là một trong số đó. Tôi định qua mấy ngày nữa sẽ đi xét nghiệm xem sao, không có việc gì là tốt nhất, nếu thật sự mang thai.” Nói đến đây, cô thở dài, ngẩng đầu nhìn Sở Tuấn An. “Anh yên tâm, nếu tôi có đứa bé thật, sẽ lập tức đi phá thai, không để anh phải khó xử đâu.”

“Phá… phá thai?”

Sở Tuấn An triệt để ngây người, nói chuyện với người phụ nữ này chẳng khác nào ngồi cáp treo, nếu đổi lại là một người tâm lý không kiên định, đoán chừng đã bị cô ta dọa đến mức nhồi máu cơ tim nhập viện rồi.



Vừa nói không cần anh ta phụ trách, rồi lại quăng một câu là có khả năng đã mang thai, cuối cùng bồi tiếp một liều nữa: nếu có bầu nhất định sẽ đi phá! Đây chính là đứa con đầu lòng của anh ta, sao có thể nói phá là phá???

Sở Tuấn An day day ấn đường, hiện tại đầu óc anh có chút loạn, tất cả kế hoạch đã tính toán kỹ càng đều bị câu nói cuối cùng này của Chu Khả Nhi làm rối tinh hết. Cuối cùng anh thở dài nói: “Trước tiên em đừng xúc động, khi có kết quả kiểm tra nhất định phải báo cho anh biết, đến lúc đó chúng ta tiếp tục thương lượng xem nên xử lý ra sao.”

Chu Khả Nhi căn bản chẳng thèm để ý, thẳng thắn đáp: “Anh không cần lo lắng điều này, chuyện giữa chúng ta chỉ là ngoài ý muốn, nếu như thật sự có, phá thai là lựa chọn tốt nhất, đối với anh và tôi đều tốt. Không phải sao?”

Sở Tuấn An mở to mắt, nghiêm nghị nói: “Chu Khả Nhi, cái thai này không phải tự cô có thể tạo ra được, chuyện này đương nhiên cũng không phải mình cô có thể định đoạt được.”

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, trầm mặc giằng co, Chu Khả Nhi nhún nhún vai, thỏa hiệp nói: “Được, chờ kết quả kiểm tra tôi sẽ thông báo cho anh.”

Cuộc nói chuyện kết thúc, cả hai đều hoàn toàn không cảm thấy ngon miệng, Chu Khả Nhi đứng dậy, nói: “Vậy cứ thế đi, tôi về trước.”

Sở Tuấn An gọi cô lại hỏi: “Chừng nào em đi kiểm tra?”

Chu Khả Nhi nghĩ nghĩ nói: “Qua mấy ngày nữa, giờ đang trong kỳ nghỉ tết, nhà đông người, không muốn phát sinh chuyện không vui.”

“Hôm nào đi kiểm tra thì nói với anh một tiếng.”

“OK.” Chu Khả Nhi gật đầu.

“Add Wechat đi.” Sở Tuấn An nói.

“Trước đó không phải đã thêm rồi sao?” Chu Khả Nhi liếc mắt nhìn anh.

Sở Tuấn An thoáng quẫn bách, mấp máy môi: “Bị cô ấy xóa rồi.”

Chu Khả Nhi không kiên nhẫn nói: “Vậy thôi, biết đâu lần này thêm lại bị xóa.” Nói rồi cô xoay người muốn rời đi, nhưng cổ tay lại bị người đàn ông kia mạnh mẽ nắm chặt.

“Thêm đi.” Anh nói: “Có việc gì lúc nào cũng có thể liên hệ với anh.”

Chu Khả Nhi bĩu môi, cuối cùng vẫn lấy di động ra quét mã Wechat, xong xuôi Sở Tuấn An mới yên tâm buông cô ra.

Bởi vì hành động này, hai người đứng tương đối gần, cho nên khi người bên ngoài vừa đẩy cửa bước vào vừa vặn nhìn thấy ánh nam đơn, nữ chiếc dựa sát vào nhau, lập tức nổi trận lôi đình.

Người đến chính là Bạch Mộng Lam.

Cô ta đứng tại cổng, tức hổn hển hét lên: “Sở Tuấn An!! Đây chính là đối tác xã giao mà anh nói đó sao? Anh đi xã giao gì chứ, rõ ràng đến gặp riêng ả hồ ly tinh này! Ngày ngày anh đều cam đoan với tôi không có quan hệ gì với cô ta, vậy hiện tại hai người đang làm gì đây?”

Bạch Mộng Lam đột nhiên xuất hiện khiến Sở Tuấn An nháy mắt luống cuống tay chân, sắc mặt xanh xám: “Mộng Lam, không phải như em nghĩ đâu, em đừng nóng giận, anh và cô ấy chỉ gặp nhau hỏi rõ ràng một số việc.”

“Đã bị tôi bắt gian tại trận, anh còn giảo biện. Anh cảm thấy tôi sẽ tin anh nói à?” Bạch Mộng Lam cười lạnh, ngữ điệu lời nói có chút chói tai: “Sở Tuấn An, anh thay đổi thật rồi, đến em cũng không còn nhận ra anh được nữa.”

Từ lúc Bạch Mộng Lam tiến vào lượng adrenalin (1) đột ngột tăng vọt của Chu Khả Nhi, kém chút nữa đã không giữ được vẻ khí chất nữ tổng tài điềm tĩnh, cao lãnh.

adrenaline là một hormon được giải phóng khỏi tuyến thượng thận. Adrenaline được phóng thích vào máu và phục vụ như các chất trung gian hóa học, đồng thời truyền tải xung thần kinh cho các cơ quan khác nhau

Trong đầu cô vốn đã tưởng tượng được trước tình cảnh Sở Tuấn An đến tìm mình, cũng suy nghĩ đến việc Bạch Mộng Lam đến gặp cô, chỉ duy nhất không nghĩ đến 2 người này cùng lúc đến tìm Chu Khả Nhi. Ôi mẹ ơi, cái tình huống này thật là con mẹ nó kích thích… ccmn drama mịt mù.

Nội tâm Chu Khả Nhi đã gào thét kịch liệt như đám fan cuồng đi cỗ vũ đội tuyển bóng đá quốc gia thi đấu World Cup nhưng ngoài mặt vẫn phải diễn trọn vai nữ cường, lãnh đạm: “Cái gì mà bắt gian? Bạch Mộng Lam miệng cô sạch sẽ chút đi.”

“Kẻ câu dẫn bạn trai người khác còn sợ miệng tôi không sạch sẽ?”

“Lúc nào thì cô nhìn thấy tôi câu dẫn bạn trai cô?” Chu Khả Nhi hỏi lại, cười lạnh, tung ra một câu: “Không chừng là anh ta câu dẫn tôi ấy?”

“Chu Khả Nhi! Tôi nhịn cô lâu rồi, nếu không phải cô từ xó xỉnh nào xuất hiện, tôi và anh ấy đã không đến tình cảnh như hôm nay! Tôi không thèm đối phó với cô, là vì khinh thường thứ đàn bà như cô, đừng nghĩ rằng tôi sợ cô, không làm gì được cô!!!” Bạch Mộng Lam đột nhiên chỉ thẳng vào mặt Chu Khả Nhi mắng như tát nước, thù mới hận cũ, cô ta hận không thể tự tay xé nát mặt Chu Khả Nhi.

Chu Khả Nhi không hổ là người kế thừa duy nhất của Chu gia, vô cùng điềm tĩnh. Cô chỉ thoáng nhíu mày, hừ lạnh nói: “Chỉ bằng chút năng lực nhỏ nhoi của cô, cũng nghĩ đến chuyện uy hiếp được tôi? Đừng mơ mộng nữa.”

Từ khi Bạch Mộng Lam xuất hiện, Chu Khả Nhi luôn giữ vững phong độ khí định thần nhàn, phách lối ngông cuồng của kẻ đứng bên trên nhìn xuống. Điều này không nghi ngờ chính là thứ đả kích lớn nhất đối với tâm hồn yếu ớt, mẫn cảm của Bạch Mộng Lam. Toàn bộ cảm xúc nhất thời vỡ òa, Bạch Mộng Lam bắt đầu không giữ nổi bình tĩnh nữa, hét lên: “Chu Khả Nhi, đừng có mà quá đáng!”

Bạch Mộng Lam không chỉ hét lên chói tai mà chân tay cũng giương lên, bổ nhào về phía Chu Khả Nhi.

Sở Tuấn An vốn đang đứng một bên, không biết phải làm sao, lúc này thấy Bạch Mộng Lam động thủ, muốn đánh người, anh ta vội vàng chạy lên cản: “Mộng Lam, đừng như thế, có chuyện gì từ từ nói.”

Bạch Mộng Lam dùng sức hất tay anh ta ra, tan nát cõi lòng, cả giận nói: “Sở Tuấn An, anh vậy mà đứng ra cản em, anh thế mà có thể ngay trước mặt em che chở ả ta. Tại sao anh lại có thể đối xử với em như thế?”

Sở Tuấn An day day huyệt thái dương, nói với Bạch Mộng Lam: “Anh không che chở cô ấy. Anh chỉ muốn em tỉnh táo này, đừng xúc động. Hiện tại ba người đều đã ở đây, có thể bình tĩnh nói chuyện, được không?”

“Em và anh không có gì để nói nữa rồi! Sở Tuấn An em nói cho anh biết em mãi mãi không tha thứ cho anh!” Hai mắt Bạch Mộng Lam đỏ lên vì tức giận, cũng không biết lấy sức mạnh từ đâu, đẩy Sở Tuấn An ra một bên, sau đó lại lao về phía Chu Khả Nhi.

Chu Kha Nhi một mực đề phòng cô ta, vừa thấy Bạch Mông Lam nhào đến, vốn chuẩn bị nhấc chân đá cô ta ra, nhưng ánh mắt liếc qua Sở Tuấn An đang chật vật đứng dậy, bỗng nhiên nảy ra một ý định. Cô đổi tư thế hơi nghiêng người, dùng vai chống cự lại cái đẩy thô bạo của Bạch Mộng Lam. Bạch Mông Lam dùng sức không nhỏ, đủ khiến Chu Khả Nhi ngã sấp xuống mặt đất, cả người cả ghế gần đó ngã nhào, cái khung ghế còn vừa vặn đè lên bụng Chu Khả Nhi.

“A!!” tiếng hét mang ba phần chân thực, bảy phần khoa trương thảm thiết vang lên.

Bạch Mộng Lam đẩy ngã người xong, còn không chịu bỏ qua, tiến lên hai bước muốn túm tóc Chu Khả Nhi mà tát, nhưng lần này cô ta không được toại nguyện. Sở Tuấn An từ phía sau kéo cô ta lại, thuận thế đẩy Bạch Mông Lam về hướng cổng: “Em náo loạn đủ chưa?” Anh đè xuống lửa giận, gầm nhẹ một tiếng.

Bạch Mộng Lam bị anh quát, hai người ở bên nhau lâu như vậy, Sở Tuấn An chưa một lần lớn tiếng với cô, không ngờ hôm nay vì ả hồ ly tinh này mà giận giữ với mình.

Cô ta thật sự cảm thấy bị bức điên rồi, vọt tới trước mặt Sở Tuấn An liên tục dùng tay chân đấm đá vào người anh, gào thét: “Anh quát tôi! Anh dám quát nạt tôi! Rõ ràng anh đã nói sẽ vĩnh viễn yêu tôi, sủng tôi, giờ vì một người ngoài mà mắng tôi, nạt tôi. Sở Tuấn An, chia tay. Tôi muốn chia tay anh!”

Sở Tuấn An thở sâu một hơi, lạnh giọng nói: “Bạch Mộng Lam, em chắc chắn chứ? Những lời này mấy ngày nay em đều nói, nhưng anh vẫn không coi là thật. Hiện tại anh hỏi em một lần nữa, em thật sự muốn chia tay anh?”

Bạch Mộng Lam ngây người một lúc, giương mắt nhìn vào đáy mắt người đàn ông trước mắt. Trong đôi mắt ấy chỉ có sự lạnh lùng, xa lạ. Cô ta có chút sợ hãi, nhưng do sự ngoan cố, ương ngạnh, quen được anh nuông chiều, nhường nhịn, cô ta không muốn thu hồi lại lời đó.

Cô ta thở sâu, nói: “Đúng. Tôi muốn chia tay anh.”

Sở Tuấn An cắn chặt môi, gật gật đầu, trầm giọng nói: “Được, anh đồng ý. Chúng ta chia tay, em hài lòng chưa? Hài lòng rồi thì mời em đi khỏi đây cho.”

Bạch Mộng Lam hoàn toàn ngây dại, cô ta vạn vạn không nghĩ đến, Sở Tuấn Lại lại không nghĩ ngợi, thẳng thắn gật đầu đồng ý. Cô vẫn cho là, mặc kệ cô náo loạn, đành hanh thế nào, anh cũng sẽ chiều theo cô, không dám thật sự chia tay với cô. Rõ ràng anh sủng ái, mê mệt cô đến thế.

“Sở Tuấn An, lời này anh tốt nhất đừng hối hận.” Giọng cô ta thoáng run rẩy, tròng mắt ướt lệ, gắt gao nhìn anh.

Nhưng mà, Sở Tuấn An sau khi đồng ý chia tay, đã không còn nhìn cô nữa. Ánh mắt hờ hững nhìn sang nơi khác.

Bạch Mông Lam hít sâu một hơi, trái tim như nứt vụn, đau lòng kêu lên: “Sở Tuấn An. Tôi hận anh.”

Nói xong, quay người, chạy đi.

Chu Khả Nhi ôm bụng, mắt lạnh nhìn vở kịch kịch tính trước mặt, chờ Bạch Mộng Lam đi hẳn, cô mới chậm rãi chống tay đứng dậy. Sở Tuấn An quay đầu liếc nhìn cô, lập tức chạy đến đỡ: “Bụng của em có sao không? Anh đưa em đến bệnh viện, nhé?”

Chu Khả Nhi khoát tay: “Không có việc gì, không nghiêm trọng đến thế.”

“Xin lỗi em, anh không nghĩ cô ấy sẽ theo đến tận đay.” Sở Tuần An trầm mặt nói.

Chu Khả Nhi lắc đầu, nghĩ nghĩ, hỏi: “Anh và cô ấy…



Sở Tuấn An thở dài, ngồi xuống ghế dựa, mệt mỏi châm một điếu thuốc, nói: “Anh hơi mệt, trước tiên cứ để cô ấy tỉnh táo suy nghĩ lại đã.”

“Ồ.” Chu Khả Nhi cảm thấy màn kịch hôm nay bản thân diễn xuất không tồi, liền nói: “Vậy tôi đi trước đây.”

Sở Tuấn An ngẩng đầu nhìn cô: “Bụng… Thật sự không có việc gì chứ?”

Tên này sau khi biết cô đã mang thai con anh ta thì thái độ lập tức quay ngoắt 180 độ, như biến thành người khác vậy.

Chu Khả Nhi muốn trợn mắt, nhưng vẫn nhịn lại được, bình tĩnh nói: “Không có gì thật mà, vừa rồi ngã va vào bụng trên không phải bụng dưới.”

“Anh đưa em về?” Tâm anh ta không ở đây, nhìn bộ dạng rất sa sút, vừa mới chia tay bạn gái mà vẫn cố tỏ ra quan tâm đến tâm tình của người khác, tính cách này thực sự không quả quyết.

“Không sao. Tôi đậu xe bên ngoài.” Cô khoát khoát tay, cầm túi xách, đi thẳng ra cổng.

Vừa trở lại xe của mình, Chu Khả Nhi đã không nhịn được lập tức nhắn tin buôn dưa với Hạ Miên Miên: “Bảo bối, kỹ thuật diễn xuất của chị em hôm nay đúng là đỉnh cao của sự xuất thần, diễn như không diễn. Nếu chị đây mà tiến vào showbiz chỉ sợ không có đối thủ.”

Tin gửi được một lúc mà không thấy hồi âm, Chu Khả Nhi nóng vội không chờ được, trực tiếp gọi điện cho Hạ Miên Miên. Hiện giờ tâm trạng cô đang cực kỳ sôi trào, khao khát muốn tìm người tám cùng để giảm tải bớt kích động.

Điện thoại kết nối, chờ một lúc vẫn không thấy đầu dây bên kia nói gì. Chu Khả Nhi chưa từ bỏ ý định, tắt đi gọi lại, vừa nháy được 1 hồi chuông đã bị đối phương dập máy.

Chu Khả Nhi: …

Cô không thể ngờ tính tình Miên Miên khả ái, dịu dàng như vậy lại có thể thẳng thừng cúp điện thoại của mình.

Nghĩ vậy, tính cách ương bướng của Chu Khả Nhi bị kích thích, đối phương vừa cúp máy, cô lại tiếp tục ấn gọi.

Điện thoại vang lên hồi lâu, cuối cùng cũng có người nhận.

Bên kia đầu dây giọng trầm khàn của một người đàn ông lạnh lẽo vang lên: “Nói.

Chu Khả Nhi: …

Đệt thế quái nào lại là Hạ Văn Xuyên.

“Miên Miên đâu?” Chu Khả Nhi nói.

“Cô ấy không rảnh.” Ngữ khí của Hạ Văn Xuyên cực kỳ không tốt, lập tức cự tuyệt.

“Đưa điện thoại cho em ấy đi.” Chu Khả Nhi kiên trì.

“Nói gì thì nói mau, không tôi cúp máy.” Hạ Văn Xuyên đè thấp giọng nói, nói xong chữ cuối cùng, đột nhiên nghe thấy âm thanh ống thoát nước.

Chu Khả Nhi: …

Chỉ một giây não Chu Khả Nhi đã lập tức nhảy số, hiểu âm thanh khá ám muội lúc nãy là gì, tức giận mắng: “Mẹ nó, hiện tại mới giờ cơm tối. Anh là cầm thú hả?”

“Muốn nói gì??? Nhanh?” Hạ Văn Xuyên không kiên nhẫn hỏi.

“Được rồi, chờ Miên Miên xong việc gọi lại cho tôi.” Nói xong không đợi Hạ Văn Xuyên đáp đã lập tức cúp máy

Hạ Văn Xuyên nhìn điện thoại, không thèm để tâm, tiện nay ném lên tủ đầu giường, sau đó cúi xuống hôn Hạ Miên Miên.

Hạ Miên Miên vất vả đẩy thân hình cao lớn của anh ra, hỏi: “Chị Khả Nhi nói gì vậy?”

“Không nói gì?” Hạ Văn Xuyên không hôn môi cô, chuyển sang hôn cần cổ, rồi chậm rãi đi xuống ngực, hạ thân dính chặt lấy nhau vô cùng thân mật.

“Thật không?” Hạ Miên Miên không tin.

“Nhắn em chút gọi lại cho cô ta.”

“Đều tại anh cả, không phải anh …” Hạ Miên Miên giãy dụa, bĩu môi nói: “Chị Khả Nhi chắc chắn đang hiểu lầm chúng ta làm chuyện kia.”

Hạ Văn Xuyên chống đầu, nằm nghiêng, nói: “Được tiếng mà không được miếng. Giờ có thể biến hiểu lầm thành thật luôn.”

“Em không muốn. Em đói rồi. Xuống ăn cơm.” Hạ Miên Miên xoay người từ trên giường nhảy xuống, cầm theo điện thoại đi ra ngoài.

Hạ Văn Xuyên biếng nhác nằm trên giường, bất đắc dĩ thở dài, cũng đứng dậy đi theo.

Dưới lầu, dì Liên đã chuẩn bị xong bữa tối, đang do dự có nên gọi hai người xuống. Đã thây Hạ Văn Xuyên bám theo Hạ Miên Miên đi đến. Bà thở phào nói: “Nhanh lại ăn cơm thôi.”

Hạ Miên Miên đáp một tiếng, đặt điện thoại lên bàn, đi rửa tay, xong xuôi. Hạ Văn Xuyên đã kéo ghế giúp cô, để cô ngồi bên cạnh anh. Dì Liên ngồi đối diện hai người.

Hạ gia không có quá nhiều quy củ trên bàn ăn như các thế gia cổ hủ khác. Dì Liên rất thích vừa ăn cơm vừa nói chuyện với hai người. Nhưng mà dù bà có nói chuyện trên trời dưới bể nào thì đối tượng tương tác cũng chỉ có Hạ Miên Miên. Hạ Văn Xuyên bà không trò chuyện nổi, cũng không dám nói chuyện cùng.

Lúc Hạ Văn Xuyên gắp thức ăn cho Hạ Miên Miên, đột nhiên giương mắt nhìn Dì Liên, động tác này vô cùng kín đáo, khó phát hiện. Dì Liên sửng sốt một chút, lập tức nhớ tới nhiệm vụ ban chiều Hạ Văn Xuyên giao cho mình, nháy mắt khẩn trương.

Bà hắng giọng, nói với Hạ Miên Miên: “Miên Miên à, dì nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy để mình con xuất ngoại du lịch, không an toàn lắm. Hơn nữa còn đi xa như thế.”

Hạ Miên Miên không nghi ngờ gì, ôn tồn an ủi bà: “Con đâu có đi một mình, còn cả Bạch Tinh, Lê Hạ đi cùng mà.”

“Đều là con gái, dì càng không yên tâm.” Dì Liên nói.

“Vậy con sẽ mang theo hai vệ sĩ theo?” Hạ Miên Miên đáp.

“Ý dì là hay chọn một nơi gần hơn. Hoặc không đi dài ngày như thế. Một tuần thực sự hơi lâu.” Dì Liên nói.

Hạ Miên Miên khó xử: “Nhưng con đã hứa với hai bạn ấy rồi.”

Cô quay đầu nhìn Hạ Văn Xuyên: “Trước đó đã nói với anh để em đi, anh cũng đồng ý rồi, sao giờ lại đổi ý?”

Hạ Văn Xuyên bình tĩnh, trợn mắt nói láo: “Là vì dì Liên lo lắng cho em.”

Dì Liên liên tục phối hợp gật đầu: “Đúng đúng là dì, là dì. Dì lo lắng con còn nhỏ. Vì vậy mới không yên tâm để con đi lâu thế.”

Hạ Miên Miên hé miệng, không vui nói: “Hai ngày nữa nói sau.”

Cô không ngốc, bình thường dì Liên ngoài quan tâm cơm ba bữa của cô, những việc khác đều không hỏi, không nói. Bây giờ lại đột nhiên khuyên cô đừng đi ra ngoài chơi, chắc chắn có chuyện gì bên trong.

Hạ Miên Miên quay đầu nhìn Hạ Văn Xuyên, tên đàn ông tâm cơ này, ngoài miệng dễ dàng đồng ý, sau đó dám vụng trộm ngáng chân sau lưng cô, không cho cô ra ngoài.

Ăn cơm tối xong, Hạ Miên Miên cầm điện thoại di động gọi cho Chu Khả Nhi, Hạ Văn Xuyên đi theo sau muốn nghe cùng, nhưng lại bị cô đẩy ra, hung dữ cảnh cáo: “Không được nghe lén.”

Hạ Văn Xuyên cười khẽ, lắc đầu, đi ra một góc ngoan ngoãn ngồi xem tivi.

Nhưng mà chuyện xảy ra tối nay không phải dăm ba cậu là kể hết được, vì thế Chu Khả Nhi không kể tường tận qua điện thoại mà hẹn Hạ Miên Miên ra ngoài nói chuyện.
— QUẢNG CÁO —