Hạ Văn Xuyên tuyệt đối không cảm thấy cầu đùa nhạt nhẽo này buồn cười chút nào, lạnh mặt đáp: “Trước đó đầu em ấy chảy rất nhiều máu.”
Mạc Nhất Uy thấy trò đùa của mình không được hưởng ứng, lập tức thu lại bộ dạng cà lơ cà phất, cũng không hỏi nguyên nhân cô bị thương, chỉ ôn tồn hỏi hỏi Hạ Miên Miên: “Có chóng mặt hay buồn nôn không?”
Hạ Miên Miên lắc đầu: “Không ạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạc Nhất Uy cười nói: “Vậy thì không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng vì lý do an toàn, em vẫn nên đi chiếu chụp lại một lượt.”
Bởi vì có viện trưởng bảo kê, cho nên các thủ tục khám bệnh đều được hoàn tất nhanh chóng.
Hạ Văn Xuyên không yên lòng, thuận tiện cho Hạ Miên Miên làm kiểm tra sức khỏe tổng quát.
Hạ Miên Miên vốn đã đói mờ mắt, lại bị dằn vò cả ngày, toàn thân mệt mỏi, thần kinh tê liệt chẳng còn hơi sức mà giằng co với Hạ Văn Xuyên, cả người tựa vào vai anh, tùy ông anh này muốn tha mình đi đâu thì tha.
Hạ Văn Xuyên bị em gái hết dựa lại tựa đến mức áo nhăn thành nếp, cũng chẳng nói lời nào, tùy ý cô giở thói lười biếng.
Trở lại văn phòng của Mạc Nhất Uy, anh ta đưa cho Hạ Miên Miên một cái sandwich, là điểm tâm chiều của anh ta. Cô đương nhiên không khách khí, gặm lấu gặm để, đến mức miệng phình lên giống hệt một con hamster.
Các kết quả kiểm tra khác phải đợi một lúc, riêng kết quả chụp CT đầu được Mạc Nhất Uy nhanh chóng đem đến: “Từ ảnh chụp CT cho thấy não bộ hoàn toàn không có vấn đề gì. Kết cấu bộ não rất đẹp, các thông số cũng rất tốt, không có nước vào, cũng không có dính cặn bã đậu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Miên Miên: …
Hạ Văn Xuyên: “Nói tiếng người.”
Tên mặt lạnh này đúng là một chút gene hài hước cũng không có, vô vị chết được, chính Mạc Nhất Uy cũng không hiểu nổi tại sao có thể trở thành bạn bè với tay Hạ Văn Xuyên này.
“Rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì, chỉ có chút ngoại thương nho nhỏ. Nhưng vết thương này không có gì đáng ngại, chỉ cần chú ý một chút, nhớ thay thuốc đều đặn là sẽ liền nhanh thôi.”
Hạ Miên Miên dù gì cũng là con gái, tương đối chú trọng vẻ bề ngoài, liền hỏi anh ta: “Có để lại sẹo không ạ?”
Mạc Nhất Uy cười đáp: “Vết thương không lớn, sẽ không để lại sẹo, nhưng mà nếu thực sự có sẹo có thể quay lại đây, khoa chỉnh hình của bệnh viện anh là một trong những nơi nổi danh nhất nước phẫu thuật thẩm mỹ, rất nhiều minh tinh đều đến đây làm. Em gái cứ yên tâm.”
Mạc Nhất Uy nói xong, chợt ra ra điều gì đó, nhìn về Hạ Văn Xuyên: “Nói đến khoa chỉnh hình, hôm trước thấy Địch Tiêu Ngọc đến đây chỉnh lại ngực đó.”
Hạ Văn Xuyên nhíu mày: “Không phải cô ta đi quay phim ở chỗ khác sao?”
“Chắc quay xong rồi. Sao? Hai ngày nay cậu và cô ấy không gặp nhau hả?” Mạc Nhất Uy hai mắt sáng rỡ như một cao thủ hóng dưa đích thực, vô cùng hứng thú, di chuyển ghế trượt đến trước mặt hai người họ: “Hai người không phải là người yêu sao? Thế mà không nắm rõ hành tung của đối phương?”
Hạ Miên Miên đang cật lực nhét đầy bụng, nghe cậu này, nháy mắt bị nghẹn, hoảng hốt đập đập ngực.
Hạ Văn Xuyên nhìn bộ dạng chật vật của em gái nhíu mày, sai Mạc Nhất Uy: “Nước.”
Mạc Nhất Uy không tính toán với tên mặt than này, vội vàng cầm cái cốc duy nhất trong phòng chạy đến chỗ cây nước, đưa cho Hạ Miên Miên một ly nước ấm: “Ăn từ từ thôi, đừng gấp. Có ai giành với em đâu.”
Hạ Miên Miên vất vả nuốt miếng bánh xuống, hít thở sâu, sau đó lập tức ngước nhìn Hạ Văn Xuyên: “Anh, anh đang yêu đương với Địch Tiêu Ngọc?”
Theo trí nhớ của thân thế này, căn bản không có chút thông tin gì về việc hai người này quen nhau, hoặc cũng có thể nói, thân thể này không hề hay biết chuyện đó.
Một cuốn ngôn tình cẩu huyết đương nhiên ngoài nam chính, nữ chính phải có cả nam phụ, nữ phụ. Hạ Văn Xuyên là nhân vật phản diện tiêu biểu của cuốn tiểu thuyết còn Địch Tiêu Ngọc chính là nữ phụ phản diện ác độc của truyện.
Trong nguyên tác, hai người đến với nhau không phải vì thực lòng yêu đối phương mà chỉ là loại quan hệ lợi ích, hai bên cùng có lợi, kết cục của sự bắt tay này thường không có kết quả tốt.
Nếu hai người này đã hợp tác với nhau thì tình tiết của cuốn tiểu thuyết đã đến phân nửa, nếu còn tiếp tục để mặc hai người bắt tay làm việc xấu, không lâu sau Hạ Văn Xuyên sẽ liên tiếp gặp thất bại ê chề, thảm hại, cuối cùng mất tất cả.
Mặc dù trước đó Hạ Văn Xuyên đã chừa một đường lui an toàn cho em gái, nhưng em gái hiện tại của anh ta không còn là Hạ Miên Miên trước đây nữa.
Gần đây cô phát hiện ra, có anh trai là việc vô cùng hạnh phúc, sao có thể trơ mắt đứng nhìn niềm hạnh phúc này cứ vậy tan biến chứ?
Cô phải nhanh chóng nghĩ biện pháp mới được.
Hạ Văn Xuyên thấy vẻ mặt kinh ngạc của em gái, hỏi lại: “Thì sao?”
“Thì… quá bất ngờ. Em không đu idol bao giờ, đối với chị ấy như một người qua đường bình thường thôi, nhưng mà em biết weibo của chị ta. Mà chị ta thường xuyên nổi nhờ những scandal không mấy tốt đẹp.” Bỗng nhiên miếng sandwich trong tay không còn ngon lành như lúc đầu nữa.
Mạc Nhất Uy vênh mặt bắt chéo chân, chống cằm nhìn Hạ Miên Miên, cười cười, nửa đùa nửa thật nói: “Scandal của giới giải trí thật thật giả giả, đọc cho vui là được, không nên cho là thật. Nhưng mà Tiểu Miên Miên, sandwich em ăn, chắc không kẹp chanh đâu nhỉ, tại sao cứ cảm thấy mùi chua nồng nặc vậy ta?”
Hạ Miên Miên sửng sốt một chút, tâm tư nhỏ bị vạch trần khiến lòng cô thoáng run lên, len lén nhìn trộm Hạ Văn Xuyên, phát hiện anh đang hứng thú bừng bừng nhìn mình, thực sự không có cách nào đành giả ngu, ngây ngô nói: “Chua thì sao? Đúng đó. Em không muốn anh trai mình gặp những cô gái xấu xa. Thế có gì là sai?”
“Ôi ôi ôi nhóc con ghê gớm phết nhỉ, lòng chiếm hữu mạnh mẽ làm sao? Cũng không biết là ai hồi bé ghét bỏ anh trai mặt lạnh của mình, bảo là chẳng khác nào sư tử đá canh cửa, còn nói lớn lên không cần anh trai, muốn gả cho anh Mạc cơ…”
“Có hả?” Hạ Miên Miên không tin nổi, hoài nghi nhìn Mạc Nhất Uy.
“Đương nhiên.” Mạc Nhất Uy trượt cái ghế đến gần cô, đắc ý nói: “Em từ nhỏ đã mê mệt nhan sắc của anh.”
Hạ Miên Miên giật giật khóe môi, cười khan nói: “Tuổi nhỏ vô tri, ăn nói không biết chừng mực, xin anh Mạc đây đừng quá để ý.”
Mạc Nhất Uy: …
Nói anh đẹp trai sao có thể bảo là ăn nói không biết chừng mực???
Hạ Miên Miên từ bệnh viện đi ra đầu mọc thêm một miếng băng gạc trắng lớn trên trán, nhìn có chút ngốc nghếch, cô gẩy gẩy tóc mái, muốn che lại. Lúc đi theo Hạ Văn Xuyên đến bãi đỗ xe, cô nhịn không được hỏi anh: “Anh hai, anh thực sự đang hẹn hò với Địch Tiêu Ngọc sao?”
Hạ Văn Xuyên thả chậm cước bộ, chờ cô đi đến gần mới nói: “Em rất để ý việc này?”
Hạ Miên Miên đáp: “Chẳng qua em cảm thấy, nếu anh quả thực cặp với chị ta thì chắc chắn không phải vì yêu.”
Hạ Văn Xuyên nhíu mày, giống như vừa nghe thấy một câu chuyện vô cùng khó tưởng tượng: “Yêu? Đương nhiên không phải?”
“Anh có hứng thú với Địch gia sao?” Hạ Miên Miên thẳng thắn nói.
“Cái này em không cần quan tâm. Hơn nữa, anh không hẹn hò với Địch Tiêu Ngọc.” Hạ Văn Xuyên vuốt vuốt tóc cô, lực tay rất lớn, khiến mấy lọn tóc cô cật lực vuốt xuống cũng bị vò rối.
Không hẹn hò? Vậy thì là bắt đầu tiếp xúc rồi, sớm muộn gì cũng sẽ hẹn hò?
Hạ Miên Miên nghĩ, nói: “Anh, em không phải không thích anh gặp gỡ, yêu đương. Nhưng mà tình yêu, chẳng phải nên tìm người mình thích sao? Không phải tùy tiện tìm một gia đình môn đăng hộ đối, có thể làm đồng minh kinh doanh, phát triển doanh nghiệp. Dù sao kiếm tiền cũng đâu phải là toàn bộ cuộc sống.”
Hạ Văn Xuyên rũ mắt, giọng nói thanh lãnh, lạnh lùng: “Tình yêu cũng không phải là toàn bộ cuộc sống.”
Hạ Miên Miên: …
Hai người về đến nhà, dì Liên sớm đã chờ ở sân, Hạ Miên Miên vừa xuống xe đã bị bà ôm chặt lấy.
Dáng người dì Liên đầy đặn, Hạ Miên Miên ôm dì cảm thấy như một một cục bông, mềm mại, êm ái.
“Tiểu tổ tông của dì, con dọa dì sợ muốn chết.” Dì Liên vuốt ve khuôn mặt cô, thấy băng gạc trắng to đùng trên trán hai mắt ửng đỏ.
“Dì, con không sao, vừa đến bệnh viện chụp CT rồi, chỉ là vết thương nhỏ ngoài da thôi.” Hạ Miên Miên nhỏ giọng an ủi bà.
Hai người ôm nhau đi về phòng, Hạ Văn Xuyên dừng xe xong, xuống xe xem xét mũi xe bị hỏng, sau đó gọi điện cho trợ lý Phương đi trùng tu, sửa chữa.
“Lúc trưa dì nhận được điện thoại của thầy giáo Lưu, xém chút nữa bị dọa sợ chết khiếp.” Dì Liên vỗ vỗ tay Hạ Miên Miên, nói: “Sau đó dì vội vàng gọi điện cho anh con. Lạy trời lạy phật cậu chủ nhanh chóng định vị được vị trí của con, một chút là đã tra được vị trí cụ thể. Đúng là may mắn.”
“Con còn tưởng trợ lý Phương nói cho anh con biết, thì là anh tự tìm thấy con. Dì liên dì không biết, việc này chính là… a chờ chút, anh con tìm được chính xác vị trí của con? Anh ấy làm thế nào định vị được? Nhờ điện thoại di động của con sao?”
Hạ Miên Miên chấn kinh, cô nhớ rõ điện thoại của cô đã bị bọn côn đồ kia giấu đi, đến bay giờ cũng không lấy lại được. Vậy Hạ Văn Xuyên định vị vị trí của cô bằng cách nào?
Dì Liên cười: “Không phải điện thoại, là giày…” Nói xong, chính bà cũng sừng sỡ một chút, lập tức che miệng, biết là mình đã lờ lời. “Dì, dì, cái này, dì… Ôi đúng là già rồi, con xem cái đầu óc này của dì, đã bảo là phải giấu con, sao lại lỡ miệng nói ra chứ!!”
Hạ Miên Miên nhíu mày, quay đầu nhìn Hạ Văn Xuyên đang đứng trong sân nói chuyện điện thoại, lập tức quay sang truy vấn dì Liên: “Giày? Giày của con? Giày của con bị gắn thiết bị định vị?”
Cô giơ chân nhìn một chút, rõ ràng là một đôi giày hàng hiệu quy chuẩn, không có gì đặc biệt.
Dì Liên không cẩn thận nói toạc ra bí mật này, sợ hãi kéo tay Hạ Miên Miên đi vào phòng khách, nhỏ giọng nói với cô: “Bên trong giày của con có trang bị một thiết bị định vị đặc biệt, dù con đi đâu cậu chủ cũng có thể dễ dàng tìm được vị trí của con.”
Con ngươi Hạ Miên Miên hơi co lại, trái tim như bị ai đó hung hăng thít chặt, sau đó trước mắt nhòa đi, da đầu rung lên.
Cô ngu ngơ nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn, vội vàng hỏi dì Liên: “Chỉ có đôi này hay tất cả các đôi giày của con đều bị cài thiết bị định vị?”
Dì Liên thấy sắc mặt tái mét của cô chủ, trong lòng cũng lo lắng, vỗ vỗ cánh tay cô an ủi: “Con đừng giận, chỉ là một thiết bị định vị đơn thuần thôi. Trước đó con không nghe lời, chạy loạn khắp nơi, gây đủ chuyện thị phi, lại còn luôn tìm mọi cách cắt đuôi vệ sĩ theo bảo vệ. Sau đó cậu chủ vì lo cho con, muốn biết con ở nơi nào, có gặp nguy hiểm không cho nên mới cài thiết bị này vào. Con xem lần này không phải nhờ thiết bị kia, cậu chủ sao có thể tìm thấy con, cứu con được.”
Hạ Miên Miên nghe bà nói xong, không biểu hiện gì quá kích động, chỉ bình tĩnh lặp lại câu hỏi: “Tất cả giày đều bị cài định vị, đúng không?”
Dì Liên do dự vài giây mới dậm chân đáp: “Đúng.”
Hạ Miên Miên hoàn toàn ngẩn người, cũng không biết nên nói cái gì vào giờ phút này. Loại tình huống như vậy, sự tỉ mỉ này, thật là khiến người ta sợ hãi đến lạnh sống lưng.
Toàn bộ giày đều bị gắn thiết bị định vị, tất cả mọi thời gian đều bị giám thị, mặc kệ cô đến đâu, đi đâu, toàn bộ hành tung đều bị Hạ Văn Xuyên nắm trong tay,
Đây là việc một người anh trai bình thường làm sao?
Cô, hiện tại, có khác gì ngồi tù chứ?
“Miên Miên chắc con đói bụng rồi, dì đi là chút đồ ăn ngon cho con nhé?” Dì Liên nhỏ giọng dỗ dành.
Vừa rồi đã ăn sandwich ở bệnh viện, nên không còn đói nữa, Hạ Miên Miên lắc đầu cự tuyệt, đáp: “Con không đói bụng, dì Liên con muốn về phòng nằm nghỉ chút, đến bữa tối con sẽ xuống.”
“Được được được, lên đi, cả người con bẩn hết rồi, nhớ tắm xong hãy đi nghỉ.”
“Dạ.”
Lúc Hạ Văn Xuyên đi vào, Hạ Miên Miên đã lên lầu, anh ta lạnh lùng nhìn dì Liên: “Buổi trưa con bé không ăn, bảo nhà bếp làm chút điểm tâm cho con bé ăn lót dạ.”
“Miên Miên nói không muốn ăn.” Dì Liên nói.
“Không muốn ăn thì đút tận miệng cho con bé.”
Dì Liên: …
Bà trầm tư một lát, quyết định thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nói: “Dì không cẩn thận làm lộ chuyện gắn chíp định vị trong giày của con bé.”
Thoắt cái sắc mặt anh ta lạnh đi, nhiệt độ căn phòng như bị một hầm băng bao lấy, ánh mắt Hạ Văn Xuyên sắc tựa dao lạnh lẽo nhìn bà.
Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, cả người dì Liên khó chịu, bứt rứt cuối cùng lấy hết can đảm giậm chân một cái, lớn tiếng nói: “Cháu đã biết miệng dì rộng còn cho dì biết việc này. Lần này thì lộ rồi. Cậu chủ biết không vì giữ bí mật chuyện đó mà dì kìm nén đến ngột ngạt, khó chịu. Lo lắng đến độ giảm liền mấy cân.”
Dì Liên nói xong, cuối cùng còn hư trương thanh thế trừng mắt nhìn Hạ Văn Xuyên “hừ” mạnh một cái.
Hừ xong, bà liền xoay người ba chân bốn cẳng chạy mất hút.