Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 156: Ngoại truyện 1 (17)



Ba chữ “Cầu xin ngươi” vọng lại hai lần trong trái tim đập thình thịch của Tạp La.

Nhạc Vô Trần đưa ra lời cầu xin này chứng tỏ y biết hắn ta không mất trí nhớ.

Thế vì sao năm đó y vẫn chịu cho hắn ta vào núi…

Nhưng bây giờ không phải lúc suy ngẫm đắn đo, Cửu Chi Đăng đang đứng giữa ranh giới sinh tử, Tạp La nhanh chóng bình tĩnh lại, cúi người đặt tay lên vai Nhạc Vô Trần, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào y không chớp mắt: “Người cầu xin ta thì ta sẽ đi… Yên tâm.”

Nói xong, hắn ta nhân lúc hỗn loạn, ngón tay véo nhẹ cằm Nhạc Vô Trần, lắc lắc vừa thân mật vừa ngả ngớn.

Trong tiếng ồn ào, Tạp La bước nhanh tới chỗ Cửu Chi Đăng và Từ Hành Chi đã xông lên đài ôm lấy cậu ta.

Nhạc Vô Trần làm như vô ý giơ mu bàn tay lên quẹt cằm, nhìn chằm chằm bóng lưng Tạp La, vui mừng vì kiếp nạn lớn được giải quyết, khó tránh khỏi bối rối trước hành vi thân mật quá mức của hắn ta.

Từ Hành Chi đã dùng linh lực dạo một vòng trên người Cửu Chi Đăng, tình trạng không ổn chút nào. Kinh mạch trong khắp cơ thể cậu ta đều chảy ngược, như nước lũ tràn đê, rất khó ngăn lại, nếu không nghịch chuyển huyết thống ma đạo cho cậu ta thì chưa đến một khắc, Cửu Chi Đăng sẽ chết vì mất hết kinh mạch.

Nhưng Cửu Chi Đăng chỉ muốn chết luôn cho rồi.

Thân thể cậu ta đau nhức như sắp tan chảy, khoé môi không ngừng tràn máu ra, lăn qua lộn lại thì thào xin chết, Từ Hành Chi nghe mà đau xót, đang định bế cậu ta rời khỏi chốn thị phi này thì một cái tay khác vươn tới.

“Để ta.” Tạp La lướt qua vai Từ Hành Chi, xé vạt áo trước của Cửu Chi Đăng một cách đơn giản và thô bạo: “Ta biết chữa cho hắn thế nào.”

Trong sự giày vò rán hầm với xương làm củi, máu làm dầu, đột nhiên nghe được câu đó, Cửu Chi Đăng đau đến mức tinh thần mê man bỗng mở mắt ra, dùng chút sức lực cuối cùng trên toàn thân nắm lấy cổ tay hắn ta, bấm cho Tạp La kêu lên.

Từ Hành Chi đỡ gáy Cửu Chi Đăng, ngạc nhiên nhìn Tạp La.

Tạp La bị đôi tay tràn ngập khao khát sống sót của Cửu Chi Đăng bấm cho đau không chịu nổi, căng cứng mặt vội vàng giải thích: “Sư phụ lén dạy ta.”

Từ Hành Chi quay sang nhìn Nhạc Vô Trần, y nghe thấy hết đoạn hội thoại của hai người, dùng ánh mắt tỏ ý Tạp La không nói dối.

Từ Hành Chi hơi yên tâm, trịnh trọng nói: “La sư đệ, ta giao Tiểu Đăng cho ngươi. Ngươi…”

“Thực hiện pháp thuật này không được để ai ở bên cạnh, ta cần một nơi yên tĩnh vắng người.” Tạp La không thích mấy nghi thức xã giao này, mà đã lâu hắn ta rồi không dùng tâm pháp ma đạo, có cứu được hay không còn chưa biết, vì thế hắn ta không đáp lời Từ Hành Chi mà nói thẳng: “Mượn Ngọc Tủy Đàm của ngươi nhé.”

Trong Ngọc Tủy Đàm với hơi mát lạnh vờn quanh, hai người một đen một trắng ngồi bên bờ, trên người đều bốc ra sương khói lượn lờ.

Tạp La đặt tay trên tim Cửu Chi Đăng, linh lực đổ vào đó như suối chảy, men theo mấy huyệt lớn do tâm pháp ma đạo chỉ dẫn, dần dần khơi thông và làm dịu huyết thống cuồng bạo trong cậu ta, đồng thời tăng thêm áp chế cho nó.

Lúc truyền linh lực, Tạp La không dám làm nhanh, cũng không thể làm chậm, mỗi một luồng linh lực đều phải giữ cố định, nếu không một khi kích thích vào tim, trừ giúp cậu ta chết nhanh hơn ra thì chẳng có lợi ích gì khác.

Pháp thuật này vừa mất công vừa tốn sức, trên mặt Tạp La đổ đầy mồ hôi nóng, người khỏe mạnh như hắn ta còn bị run tay, tới khi linh mạch chạy loạn trong cơ thể Cửu Chi Đăng dần lắng xuống, hắn ta ngã sang một bên với gương mặt tái mét, chống vào tảng đá ở bờ há miệng thở dốc.

May mà Cửu Chi Đăng ngất rồi, không có ai nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này của hắn ta.

Khi cơ thể lấy lại chút sức lực, Tạp La vén mái tóc ướt mồ hôi ra sau rồi mới đi lo cho Cửu Chi Đăng bị hắn ta quăng một bên.

Thằng nhóc này mặc bộ đồ hào hoa lộng lẫy, lại có vẻ ngoài đoan chính yên tĩnh, là dáng dấp của một thanh niên tốt, lúc ngất xỉu mặt vẫn dính đầy nước mắt, cha mẹ nào nhìn đứa trẻ như thế cũng sẽ thấy mềm lòng thương xót.

Tạp La nhìn cậu ta, nghĩ tới cảnh tượng lần đầu tiên mình gặp Cửu Chi Đăng.

Đứa nhỏ này hệt như con gà con, gầy trơ xương, ngoan ngoãn dễ bảo, không có chút xíu phong thái của con trai tốt của ma đạo gì hết, lúc đó hắn ta chỉ muốn báo thù, hoàn toàn không coi đứa trẻ vô dụng ấy là một con người.

Bây giờ, Cửu Chi Đăng là người thân duy nhất mà hắn ta có thể nhìn thấy và ở gần.

Nhìn cậu ta một lúc, Tạp La vươn tay xoa đôi môi nứt nẻ của Cửu Chi Đăng, khẽ cau mày, hắn ta chấm ít nước trong Ngọc Tủy Đàm rồi lau máu bên khóe môi cậu ta, dùng tay còn lại kéo vạt áo lỏng lẻo của cậu ta lên.

“Quần áo đẹp.” Tạp La rì rầm: “Mặc cho cẩn thận, đừng cởi xuống. Nếu quay về ma đạo, đám ngươi kia sẽ ăn tên ngốc nhà ngươi chẳng còn mẩu xương nào.”

Cửu Chi Đăng nằm trên đất, không hề hay biết gì về lời răn dạy của thúc thúc.

Tạp La bỗng nổi cáu, vung tay lên vỗ mạnh vào đầu cậu ta: “Tên ngốc, chẳng có tiền đồ gì hết.”

Không khó đoán ra nguyên nhân Cửu Chi Đăng đột nhiên hóa ma, dù sao mấy năm qua Tạp La thờ ơ đứng ngoài xem cũng biết người đủ tư cách trở thành ác mộng trong lòng cậu ta chỉ có tên nhóc thối họ Từ thôi.

Bây giờ Cửu Chi Đăng chỉ thiếu một cơ hội để từ bỏ hết hi vọng.

Tạp La nghĩ, qua gần một năm nhõng nhẽo vòi vĩnh, cuối cùng vị tam sư huynh cố chấp không thua gì Nhạc Khê Vân cũng cố đấm ăn xôi chấp nhận sự thật đệ đệ mình đoạn tụ. Nếu có thể mau chóng công bố rộng rãi về hôn sự của Mạnh Trọng Quang và Từ Hành Chi, Cửu Chi Đăng bớt một ma chướng, hắn ta cũng có thể bớt nghe Nhạc Vô Trần nhắc tới Từ Hành Chi mấy câu, thế chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?

Tạp La mang theo đầy bụng mưu mô xảo quyệt trả lại Cửu Chi Đăng mê man cho Từ sư huynh của cậu ta, chỉnh trang lại bản thân cho sạch sẽ mới quay về điện Thanh Trúc báo cáo.

Trong điện không có ai, hắn ta không rối loạn, lần tìm theo mùi rượu.

Quả nhiên, ở rừng trúc phía sau điện Thanh Trúc, Nhạc Vô Trần đang ngồi giữa rừng cây xanh ngắt. Y ngồi xếp bằng trước cái bàn trúc nhỏ được làm từ các cây trúc vàng, trên bàn có rượu có trà, trà là Phổ Nhĩ thượng hạng, rượu là Hoa Điêu cực phẩm.

Hai bên bàn trúc có hai cái đệm cói, có vẻ cái còn lại được chuẩn bị riêng cho hắn ta, Tạp La không khách sáo đi lên trước rồi ngồi xuống, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Rượu được hâm nóng chảy vào họng một cách êm ái, hắn ta hà hơi một phát, mệt mỏi trên người bay biến hết.

“Tiểu Đăng thế nào rồi?” Nhạc Vô Trần hỏi.

Tạp La thờ ơ trả lời: “Nếu hắn chết thì ta bỏ chạy lâu rồi, đâu dám về uống rượu của ngươi nữa chứ?”

Nhạc Vô Trần cúi đầu nhấp rượu, che giấu ý cười bên khóe môi.

Tốt rồi, tốt rồi.

Mệnh trời khó trái thì y sẽ làm ngược ý trời, nuôi Tạp La mười mấy năm, cuối cùng biến hắn ta thành biến số xoay chuyển vận mệnh.

Từ nay, trên đời bớt một người đáng thương bị tâm ma cắn xé rồi thay đổi hoàn toàn.

Đương nhiên Tạp La không biết lý do thật sự khi tâm trạng Nhạc Vô Trần không tệ.

Thân phận bị vạch trần rồi, mấy nghi thức bên ngoài giữa sư phụ và đồ đệ đều bị Tạp La ném đi hết. Hắn ta chống một chân lên, liếc mắt nhìn Nhạc Vô Trần, khóe miệng nhếch lên, trong đôi mắt ngập tràn ánh sao: “Tạp La, La Thập Tam. Nhạc Vô Trần, có phải ngươi cố ý đặt cái tên kỳ cục ấy cho ta không?”

Nhạc Vô Trần khẽ cười, hàm răng hơi lộ ra.

Từ trước đến nay nét cười của y luôn nho nhã như thế, không có sức cuốn hút gì cả nhưng lại khiến Tạp La vô thức cười theo.

Tạp La vừa cười vừa nghiêng người qua: “Ngươi biết ta là Tạp La, biết ta không bị mất trí nhớ từ lâu rồi sao?”

Nhạc Vô Trần nói thầm: Chỉ đánh cược năm mươi năm mươi thôi.

Dù Tạp La mất trí nhớ thật thì cũng mất hết năng lực trước kia, không thể cứu Cửu Chi Đăng, chỉ có thể coi như Cửu Chi Đăng xấu số thôi. Sau khi cứu mạng cậu ta thì giữ cậu ta ở lại Phong Lăng, không cho cậu ta về ma đạo là được.

Nếu Tạp La không mất trí nhớ và đồng ý giúp đỡ, vậy thì tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp.

Nói rõ ra hết rồi, Tạp La càng to gan hơn, cười hì hì nhìn Nhạc Vô Trần: “Ta giả vờ nhiều năm như thế, ngươi có giận không?”

Nhạc Vô Trần đáp: “Không giận.” Y giận gì chứ, y còn mong sao hắn ta không mất trí nhớ.

Tạp La nghe Nhạc Vô Trần trả lời khoan dung ôn hòa như thế thì mở cờ trong bụng, uống một ngụm rượu, gật đầu: “Quả nhiên sư phụ coi trọng ta rồi.”

“Nói linh tinh.”

Ngũ quan của Tạp La thâm thúy, vì thế hắn ta cười lên trông đầy ngả ngớn xấu xa: “Nhạc Vô Trần, ngươi cứ bảo ta nói linh tinh. Ngươi không hiểu thật hay cố ý giả ngu vậy?”

Trong lòng Nhạc Vô Trần vẫn luôn nghĩ tới chuyện sửa đổi số mệnh thành công, khẽ cười hỏi ngược lại: “Ta không hiểu gì cơ?”

Tạp La dứt khoát: “Ta ưng ngươi rồi đấy.”

Chén rượu Nhạc Vô Trần nâng lên khựng ở bên môi: “...”

Những năm gần đây, Tạp La đã quen nhìn thấy đủ loại dáng vẻ của y, hắn ta thích nhất y mơ màng ngơ ngác thế này, sáng sớm, say rượu hoặc gặp phải chuyện không hiểu, y đều có vẻ mặt mê man luống cuống thế này, quá ư quyến rũ.

Nhưng nghĩ y chẳng hiểu gì hết, Tạp La hơi bực, cứ cảm thấy mình nhiệt tình cho đã rồi nhận lại sự thờ ơ.

Như hắn dự tính, Nhạc Vô Trần từ chối: “Không được.”

“Tại sao?” Chuẩn bị trước rồi nên đương nhiên Tạp La sẽ không từ bỏ, giọng điệu khá điềm đạm nhã nhặn.

“Ta và ngươi là thầy trò. Trời, đất, vua, cha mẹ, thầy. Mơ tưởng sư phụ mình là trái với luân thường.”

“Sư phụ cái rắm, danh hờ thôi.” Tạp La khinh thường nói: “Nếu bàn về tuổi tác, ta còn hơn ngươi mấy tuổi. Hơn nữa ngươi nhận ta làm trò cũng chỉ nói miệng với người ngoài thôi, không dập đầu, không làm lễ công khai, không được tính.”

Tạp La chép sách nhiều năm như thế, tốt xấu gì cũng có chút phong thái trang nhã, nhưng tính nết lưu manh bá đạo đã ngấm sâu vào tận xương tủy, không dễ xóa bỏ.

Nghe hắn ta có vẻ không bịa chuyện vô lý, Nhạc Vô Trần hơi đau đầu.

Y đã nghĩ là nếu Tạp La có thể hóa giải kiếp nạn của Cửu Chi Đăng giúp y thì chứng tỏ người này có thể đặt chân trong chính đạo, nhưng không ngờ hắn ta vừa mới hoàn thành nhiệm vụ xong lại đưa cho mình câu hỏi khó thế này.

Thấy Nhạc Vô Trần có vẻ khó xử, Tạp La không thất vọng lắm.

Hắn ta tự biết trong lúc nhất thời không thể chiếm được trái tim người này, bây giờ nói rõ ra không phải ép y nghe theo, chỉ vì đúng lúc hôm nay đụng phải chuyện của Cửu Chi Đăng, cuối cùng hắn ta cũng giúp Nhạc Vô Trần một lần, nhất thời có thêm suy nghĩ và mong đợi thôi.

Mình xuất sắc thế này, theo thời gian, sao Nhạc Vô Trần không rung động cho được?

“Ta cứ nói rõ trước.” Hắn ta cắn mép chén rượu, uống cạn một chén, há miệng ra, để mặc chén rượu rơi vào lòng bàn tay, tinh thần phấn chấn nói: “Nhạc Vô Trần, ta chấm ngươi rồi đấy. Tạp La ta chọn ai rồi thì chẳng ai thoát được đâu, có là rãnh biển ta cũng sẽ xông vào, dù là lạch trời ta cũng sẽ lật tung. Ắt có một ngày, ta sẽ khiến ngươi cam tâm tình nguyện thông báo cho cả thiên hạ biết Tạp La này là bạn đời của ngươi.”

Nhạc Vô Trần cười một tiếng không rõ có ý gì.

Tạp La nhíu mày: “Ngươi cười gì chứ?”

Nhạc Vô Trần nhìn hắn ta, đôi mắt thấm men say hơi híp lại.

Xuyên qua gương mặt này, Nhạc Vô Trần nghĩ tới kiếp trước xa xôi của mình, nghĩ đến khuôn mặt căm phẫn, tay phải gãy nát, tiếng rên tuyệt vọng của Hành Chi lúc bị bôi nhọ.

Thiếu niên do một tay y nuôi lớn đang gọi y, “Sư phụ”, “Sư phụ”, tiếng nào cũng đẫm máu và nước mắt nhưng lúc đó y không thể nắm lấy bàn tay ấy, bù đắp sai lầm năm đó của mình dù chỉ chút xíu.

Nhạc Vô Trần không nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng mà nhẹ nhàng nói lảng đi: “Ta nhớ khi ngươi còn bé từng đọc ‘lạch trời’ thành ‘chặt trời’.”

Tạp La đỏ mặt, hơi xấu hổ: “Nhắc cái này làm gì? Uống rượu, uống rượu đi.”

Nhạc Vô Trần rót một chén cho Tạp La. hắn ta cầm lên, phóng khoáng nói: “Dù sao cũng nói ra rồi, sau này trong lúc ở riêng ngươi gọi ta là Tạp La đi.”

Nhạc Vô Trần bình thản từ chối: “Không quen.”

Tạp La chống một khuỷu tay lên bàn trúc, hỏi y: “Tạp La và La Thập Tam, ngươi thích ai hơn?”

“Đều là ngươi, có gì khác biệt?”

Tạp La cười: “Ngươi thích ai thì ta sẽ là người đó.”

Nhạc Vô Trần lắc đầu nói: “Lời trẻ con.”

Tạp La không vui khi Nhạc Vô Trần đối xử với mình như trẻ con, cứ như y sống nhiều hơn hắn ta tám mươi đến một trăm năm năm vậy. Nhưng hắn ta biết nhanh quá hóa dở, vì thế không nói về chuyện này nữa mà bảo: “Buổi lễ mừng của tứ sư đệ không được trọn vẹn, chuyện này truyền ra ắt sẽ không dễ nghe, Phong Lăng tổ chức thêm một chuyện vui lớn thật long trọng nữa để đè chuyện này xuống đi.”

Nghe thấy ba chữ ‘chuyện vui lớn’”, Nhạc Vô Trần nở nụ cười đơn thuần như đứa trẻ: “Phải, mau chóng làm thôi.”

Trong Man Hoang, Chu Bắc Nam hoàn thành nhiệm vụ áp giải một con rắn mối kỳ dị vào đây, dẫn theo mười đệ tử bao gồm cả Trình Đỉnh, đi về nơi mở cổng đã hẹn với phụ thân từ trước.

Trên một vách núi cách bọn họ hơn nửa dặm, có một đôi mắt đang lặng lẽ rình nhóm người.

“Nhìn trang phục có thể thấy nhóm đạo sĩ thối này là người của Ứng Thiên Xuyên, tới đây tuần tra hoặc đày quái vật phạm tội.” Sau khi quan sát một lúc, Chúc Đông Phong nêu đề nghị với người đằng sau: “Vương thượng, có cần giết bọn chúng rồi hấp thụ tu vi của bọn chúng không? Hay là theo đuôi bọn chúng, chờ cánh cổng Man Hoang mở ra, chúng ta chạy khỏi nơi quỷ quái này?”

Người được gã gọi “Vương thượng” là một người đàn ông khôi ngô tên Nam Ly.

Hắn ta hờ hững xoa cái khèn mình mới làm, liếc mắt nhìn về phía nhóm đệ tử kia: “Cánh cửa Man Hoang chỉ mở ở trong bốn môn phái, ngươi định chạy thẳng tới nhà người ta chịu chết à?”

Chúc Đông Phong nóng lòng muốn thử: “Thế thì giết hết?”

“Nhìn thấy tên đi đầu chưa?” Nam Ly dùng khèn chỉ về phía bọn họ: “Nhìn trang phục, người đó là đệ tử cấp cao ở Ứng Thiên Xuyên, chúng ta lấy mạng hắn, chắc chắn sẽ bị bốn môn phái trả thù. Chẳng lẽ ngươi chê cuộc sống của chúng ta ở Man Hoang thoải mái quá hả?”

Chúc Đông Phong không cam lòng: “Thế cứ để bọn chúng đi qua dễ dàng thế ư?”

Nam Ly thuận miệng nói đùa: “Nếu một ngày nào đó hắn sa cơ thất thế bị đày vào đây thì chúng ta tiếp đãi hắn thật đàng hoàng cũng không muộn.”

Chúc Đông Phong không thể làm gì khác hơn là từ bỏ suy nghĩ vô nghĩa của mình, quay đầu nhìn lại bỗng giật nảy mình.

Có một tên đệ tử Ứng Thiên Xuyên đứng lại, nhìn thẳng về phía hai người họ.

Chúc Đông Phong cau mày thật chặt, lặng lẽ siết cán kiếm bên hông, thầm lo lắng.

Rõ ràng gã và Vương thượng đã che giấu hơi thở và thân đi rồi, một tên đạo sĩ trẻ tầm thường lại có thể nhìn thấy bọn họ ư?

Bây giờ tu vi của đạo sĩ thối bên ngoài Man Hoang đã đạt đến trình độ này rồi sao?

Chu Bắc Nam vừa đi vừa trông nom các đệ tử, chỉ sợ có người bị tụt lại, lần này vừa quay đầu lại đã thấy một đệ tử dừng chân không đi, cậu ta đanh mặt, gằn giọng quát: “Cái người kia, Diệp gì ấy, ngẩn người gì thế?”

Diệp Bổ Y vừa mới thông qua cuộc thi ở buổi tế lễ Đông Hoàng, khoác lên mình trang phục của đệ tử nội môn theo ý nguyện, cậu đang nhìn vách đá cao chót vót cách đó nửa dặm rồi thất thần, nghe tiếng gọi mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhấc chân chạy theo, khúm núm đáp: “Chu sư huynh, đệ…”

Chu Bắc Nam không khách sáo chút nào: “Vào Man Hoang mà còn mất tập trung như thế, có con mãnh thú xông ra tha ngươi đi mất thì ngươi mới biết sợ!”

Diệp Bổ Y ngậm miệng, cúi đầu nhận sai: “Chu sư huynh, đệ tử biết sai rồi, không dám lơ là nữa.”

Nhìn đôi mắt vô tội, rưng rưng nước mắt của cậu, Chu Bắc Nam bỗng nhớ tới đôi mắt khác.

Đôi mắt ấy vừa to vừa sáng, trắng đen rõ ràng, nhưng luôn chứa sự kiên cường như cỏ dại, khiến người ta không nhịn được muốn xoa mặt.

Cơn giận của Chu Bắc Nam bỗng chốc bị xua tan hơn nửa, khẽ ho một tiếng, mím môi kiềm chế ý cười, cố gắng tỏ vẻ nghiêm khắc: “Đi thôi đi thôi, đừng làm trễ giờ thêm nữa!”

Lúc đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, Diệp Bổ Y không nhịn được quay đầu lại nhìn lần nữa.

Hoa trên vách núi đó rất đẹp, đỏ như mây ráng chiều, tung bay nhiệt tình, giống như ngọn lửa trời rơi xuống thế gian, cậu chưa từng nhìn thấy nó ở thế giới bên ngoài bao giờ, e rằng sau này cũng không có duyên nhìn thấy thêm lần nào nữa.

Nam Ly ngồi giữa bụi hoa La Hán, tiện tay ngắt một cành cầm ngắm nghía, nghe thấy Chúc Đông Phong báo lại, không để ý lắm mà ngước lên nhìn theo, đúng lúc chạm mắt với đôi mắt phía xa.

Cậu không nhìn thấy Nam Ly nhưng Nam Ly có thể nhìn thấy cậu.

Chỉ trong khoảnh khắc, Nam Ly hơi ngây người, bỗng đứng dậy, bước ra rìa vách núi mấy bước.

Chúc Đông Phong nghi hoặc: “Vương thượng, sao thế?”

Nam Ly nhìn bóng lưng tiểu đạo sĩ quay người đi, thì thầm như có điều suy nghĩ: “Đôi mắt hắn, giống một người quen cũ.”

Vừa mới ra khỏi Man Hoang, Chu Bắc Nam chưa kịp đi tắm đã có một bức thư được in dấu sáp màu đỏ vàng được đưa tới, nói là thư của Phong Lăng gửi đến.

Chu Bắc Nam nhận thư, mở sáp niêm phong ra, mới liếc qua một cái đã cau mày lại.

Trình Đỉnh vốn có hẹn cùng tới bể tắm nước nóng tắm gội với cậu ta thấy vẻ mặt cậu ta không ổn thì hỏi: “Chu sư huynh, làm sao thế?”

Chu Bắc Nam hừ thật mạnh: “Đoạn tụ chết tiệt!”

Trình Đỉnh: “...?”

Chu Bắc Nam nhấc chân lên, hùng hổ đi ra ngoài: “Nam với nam ở bên nhau thì thôi đi, còn làm lễ thành hôn đàng hoàng nữa, không ngại mất mặt hay gì!”

Trình Đỉnh ngạc nhiên, sau đó buộc chặt thắt lưng lỏng lẻo lại, đuổi theo nói: “Chu sư huynh, không tắm nữa sao?”

“Tắm táp gì nữa?” Chu Bắc Nam xua tay: “Trình Đỉnh, ngươi cũng qua đây đi, tới kho riêng của ta chọn mấy món bảo bối giúp ta, càng nổi tiếng và quý giá càng tốt. Tên họ Từ gây chuyện tai tiếng thế này, dù thế nào Chu Bắc Nam ta cũng phải lấy lại thể diện cho hắn!”