Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 197: Âm dương cách biệt (hoàn).



Đới Hạnh San ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe bây giờ lại sắc lạnh như lưỡi dao, nhìn về phía đám người Thạc Vu.

Nếu như biết trước Khâu Kính Hựu dùng cả mạng sống của mình, để đổi lấy sự sống cho cô.

Thì cho dù có phải chết, Đới Hạnh San cũng không bao giờ đồng ý tiếp nhận trái tim của hắn.

Thạc Vu cùng đám bạn của Khâu Kính Hựu nhìn nhau, nhất thời không biết phải trả lời thế nào trước câu hỏi này.

Trước khi đến đây, bọn họ cũng đã lường trước được, rằng sau khi biết được chuyện này, Đới Hạnh San nhất định sẽ rất kích động.

Căn phòng khách trong phút chốc chìm vào im lặng, cho đến khi Hứa Phúc đại diện lên tiếng.

- Bởi vì chúng tôi đều biết, nếu như để em biết người hiến tim cho em là Kính Hựu. Em chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận làm phẫu thuật.

- Với lại, khi ấy Kính Hựu là tội phạm bị truy nã, không tiện để lộ hành tung của mình.

Hứa Phúc nói dứt lời, liền tức khắc nhìn qua Chu Thời Cảnh.

Thạc Vu có thể không biết, nhưng đám người Hứa Phúc lại biết rất rõ.

Trong thời gian Khâu Kính Hựu ở trong tù, đã bị Chu Thời Cảnh hành hạ như thế nào.

Mà Chu Thời Cảnh khi ấy, lại là người kề cận bên cạnh Đới Hạnh San.

Nếu nói cho Đới Hạnh San biết, chuyện Khâu Kính Hựu muốn hiến tim cho cô, thì Chu Thời Cảnh chắc chắn cũng sẽ biết.

Vậy khác gì lạy ông tôi ở bụi này?

Nhưng Đới Hạnh San không nghe lời giải thích của Hứa Phúc, nhất thời mất bình tĩnh mà giãy lên.

- Đi, làm phẫu thuật, lấy trái tim này ra. Tôi không chấp nhận trái tim này ở trong cơ thể của tôi.

Đới Hạnh San không chấp nhận trái tim này, không phải vì còn hận Khâu Kính Hựu.

Mà là vì Đới Hạnh San thật sự cảm thấy lòng mình rất rất đau, khi biết được Khâu Kính Hựu vì cô, mà phải chịu nhiều dày vò như vậy.

Đới Hạnh San đặt lá thư lại vào trong hộp, đem chiếc hộp đặt xuống ghế sofa bên cạnh.

Đang định đứng dậy, thì lại bị Chu Thời Cảnh ở bên cạnh đau lòng, mà dang tay ôm lấy.

- Hạnh San, em bình tĩnh lại đi. Dù sao Khâu Kính Hựu cũng đã chết rồi. Em có làm như vậy, thì cậu ta cũng chẳng thể sống lại được đâu.

Đới Hạnh San ở trong lòng Chu Thời Cảnh, bật khóc nức nở giống như một đứa trẻ, ra sức vùng vẫy muốn thoát ra khỏi sự khống chế của đối phương.

- Bỏ em ra…!

Chu Thời Cảnh một mực ôm cô trong lòng, như thể có chết cũng nhất quyết không buông tay.

Anh ta sợ một khi thả tay ra, Đới Hạnh San sẽ ngay lập tức làm chuyện tổn hại đến bản thân mình.

- Hạnh San, bình tĩnh nghe anh nói này. Nếu như bây giờ lấy trái tim kia ra, em chắc chắn sẽ chết.

- Đừng quên, em còn hai đứa nhỏ. Em chết rồi, Thạch Anh và Tuyết Anh biết phải sống như thế nào? Chúng nó không thể sống mà không có em được đâu.

Đới Hạnh San vốn đang rất hoảng loạn, nhưng khi nghe Chu Thời Cảnh nhắc đến hai đứa nhỏ, cô ngay lập tức sững lại.

Phải rồi! Đới Hạnh San còn có con.

Trước kia, cô gắng gượng chống chọi với bệnh tật, cũng chỉ vì hai đứa nhỏ.

Chúng nó vẫn còn bé quá!

Đới Hạnh San mà chết, con của cô biết phải làm sao?

Trong thư Khâu Kính Hựu cũng có nói, hai đứa nhỏ đã mất ba từ bé, không thể mất thêm mẹ.

Cho nên, cô nhất định phải tiếp tục sống, để nuôi dạy các con thành những người có ích cho xã hội, giống như tâm nguyện của Khâu Kính Hựu.

Có lẽ đây cũng là mục đích của việc Khâu Kính Hựu hiến tim cho cô.

Nhưng Đới Hạnh San thật sự vẫn rất đau lòng, trước cái chết của Khâu Kính Hựu.

Suốt mấy năm nay, cô vẫn luôn nghĩ rằng Khâu Kính Hựu còn sống.

Thật không ngờ, người đã sớm cùng Đới Hạnh San âm dương cách biệt.

Hiện tại, Đới Hạnh San không còn vùng vẫy nữa, mà mệt mỏi dựa người vào sofa, im lặng rơi nước mắt.

Đám đàn ông kia cũng không ai nói gì nữa.

Lát sau, khi đã có thể tạm thời bình tĩnh trở lại.

Đới Hạnh San nhẹ nhàng gạt tay Chu Thời Cảnh ra, tự mình gạt đi những giọt nước mắt trên mặt, nhàn nhạt nói.

- Em cảm thấy hơi mệt, muốn lên phòng nghỉ một lát.

Đới Hạnh San đứng dậy đi về phía cầu thang hướng lên lầu.

Chu Thời Cảnh thấy thế cũng vội vàng đứng dậy, muốn đi theo nhưng lại bị cô ruồng bỏ.

- Đừng đi theo em. Em chỉ muốn ở một mình. Yên tâm đi! Em sẽ không làm chuyện dại dột đâu.

Nghe Đới Hạnh San nói như vậy, nhưng trong lòng Chu Thời Cảnh vẫn chất chứa đầy rẫy những nỗi bất an.

Dù thế, anh ta vẫn phải miễn cưỡng dừng bước.

Đợi bóng dáng của Đới Hạnh San mất hút khỏi đường cầu thang.

Gương mặt của Chu Thời Cảnh lập tức lộ vẻ giận dữ.

Anh ta xông đến túm lấy cổ áo của Đàm Đại, kéo người đứng dậy khỏi ghế, trong lời nói không giấu nổi sự phẫn nộ.

- Nếu năm đó đã giấu chuyện Khâu Kính Hựu hiến tim cho Hạnh San. Vậy sao không sống để bụng, chết mang theo luôn đi?

- Hạnh San bây giờ đang sống rất tốt! Tại sao các người phải đến đây, nhắc về những chuyện trong quá khứ, khiến cho cô ấy phải đau lòng?

- Rốt cuộc các người muốn cái gì? Muốn phá hoại hạnh phúc của vợ chồng tôi sao? Có phải là khi tận mắt nhìn thấy Hạnh San chết đi, thì các người mới cảm thấy hài lòng hay không?

Nhìn thấy Chu Thời Cảnh có hành động quá khích đối với Đàm Đại.

Những người còn lại cũng không ngồi yên, mà đồng loạt đứng dậy.

Hứa Phúc bình tĩnh bước đến, dứt khoát gỡ bàn tay đang nắm chặt lấy cổ áo của Đàm Đại, rồi lạnh lùng nói với Chu Thời Cảnh.

- Chúng tôi là bạn của Kính Hựu. Chúng tôi không muốn người bạn này của mình, ngay cả khi hy sinh mạng sống của mình, để cứu Hạnh San, cũng không thể ra đi thanh thản.

- Chúng tôi không thể nào để Hạnh San cứ mãi ôm hận đối với Kính Hựu, cho đến hết cuộc đời được. Hơn nữa, Hạnh San cũng có quyền được biết sự thật, về người đã hiến tim cho cô ấy.

- Cậu nói chúng tôi muốn phá hoại hạnh phúc của cậu và Hạnh San. Vậy cậu có chắc hiện tại, vợ chồng cậu đang sống rất hạnh phúc hay không?

Nhìn vào biểu hiện vừa rồi của Đới Hạnh San.

Mọi người đều hiểu rằng cô vẫn còn tình cảm với Khâu Kính Hựu.

Bằng không, đối với chuyện người mà Đới Hạnh San căm hận, đã hiến tim cho cô.

Việc gì Đới Hạnh San lại phải lộ ra ánh mắt đau thương, kích động đến mức đòi đến bệnh viện, để lấy trái tim của Khâu Kính Hựu ra như vậy?

Sống bên cạnh một người đàn ông mà cô không có tình cảm, có thật là Đới Hạnh San đang rất hạnh phúc hay không?

- Đúng là khi còn sống, Kính Hựu đã làm rất nhiều chuyện sai trái, gây ra cho Hạnh San vô số tổn thương. Nhưng nó cũng đã phải trả giá bằng cả tính mạng.

- Còn… cậu nghĩ Hạnh San sẽ thế nào, nếu như biết những chuyện mà cậu đã làm với Kính Hựu, trong thời gian bạn tôi ở trong tù?

- Cậu nghĩ chỉ có người khác phải trả giá. Con bản thân cậu sẽ có tất cả, mà không phải chịu sự trừng phạt, vì những chuyện sai trái mà bản thân đã làm hay sao?

Một người vốn có tính cách ôn hoà, điềm đạm nhất trong số đám con nhà giàu, chơi chung với Khâu Kính Hựu, là Hứa Phúc.

Ngày hôm nay lại không chút kiêng kỵ, mà đứng ra đối đầu với Chu Thời Cảnh.

Sau đó, nhân lúc Chu Thời Cảnh sơ hở.

Hứa Phúc liền dùng tay đẩy mạnh vào bả vai đối phương, khiến anh ta phản ứng không kịp, mà ngồi phịch xuống ghế sofa phía sau lưng.

So với những chuyện mà Chu Thời Cảnh đã làm với Khâu Kính Hựu.

Một cái đẩy vai này, vẫn còn quá nhẹ nhàng đối với anh ta.

Mục đích chính của việc hôm nay, đám người Hứa Phúc đến đây đã hoàn thành.

Sau khi Hứa Phúc đẩy ngã Chu Thời Cảnh, bọn họ ngang nhiên rời khỏi biệt thự.

Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại hai người.

Thạc Vu nhìn gương mặt thất thần của Chu Thời Cảnh.

Thông qua lời Hứa Phúc vừa nói.

Thạc Vu càng khẳng định trước khi Khâu Kính Hựu vượt ngục, Chu Thời Cảnh chắc chắn đã làm gì đó.

Cho nên Khâu Kính Hựu mới lo sợ Chu Thời Cảnhsẽ làm hại đến hai đứa con của hắn và Đới Hạnh San.

Dựa vào thái độ của Đới Hạnh San, khi biết người hiến tim cho cô là Khâu Kính Hựu.

Thạc Vu có chút nghi ngờ, không biết Đới Hạnh San có yêu Chu Thời Cảnh hay không, mà lại đồng ý kết hôn với anh ta.

- Hai đứa nhỏ chắc cũng sắp tan học rồi! Hôm nay tôi sẽ đón hai đứa nhỏ qua nhà tôi. Cậu nhớ để ý Hạnh San.

Thạc Vu rời đi, bỏ lại một mình Chu Thời Cảnh bần thần ngồi đó.

Dường như anh ta đang không bằng lòng với hiện thực.

Tự hỏi rằng tại sao Khâu Kính Hựu làm nhiều chuyện sai trái như vậy.

Mà vẫn có những người sẵn sàng đứng ra bênh vực hắn.

Ngay cả Đới Hạnh San cũng dành tình cảm cho Khâu Kính Hựu.

Còn Chu Thời Cảnh, chỉ mới khiến Khâu Kính Hựu nếm chút khổ sở, cũng chỉ là vì muốn đòi lại công bằng cho Đới Hạnh San.

Thì lại bị coi là một kẻ tội đồ.



Đêm đến, trời nổi gió.

Ngay cả rèm cửa cao cấp cũng không cản nổi sức gió.

Trong phòng căn bản không có mở đèn.

Đới Hạnh San trên người mặc một chiếc đầm suông dài tay, đã ngồi trước lối ra vào ban công, từ sau khi gặp mặt đám người Thạc Vu, đến giờ cũng đã qua mấy tiếng đồng hồ.

Người làm theo chỉ thị của Chu Thời Cảnh, đem bữa tối lên phòng cho cô.

Đới Hạnh San cũng không ăn một miếng nào.

Ngay cả buổi biểu diễn ca nhạc tối nay của cô, cũng đã cho Quản lý hủy bỏ.

Đây là lần đầu tiên, Đới Hạnh San thiếu trách nhiệm với nghề nghiệp của mình.

Bây giờ, hiện hữu trong tâm trí của Đới Hạnh San, chỉ toàn là hình ảnh lúc trước cô ở bên cạnh Khâu Kính Hựu.

Đới Hạnh San không ngờ, người đàn ông bị mình tính kế, khiến hắn bị Cảnh sát bắt, còn phải lãnh mức án tử hình.

Lại không màng nguy hiểm, vượt ngục chỉ để hiến tim cho cô.

Còn vì Đới Hạnh San mà sẵn sàng để axit, ăn mòn da thịt trên cơ thể, huỷ hoại gương mặt.

Trăm ngàn lần Đới Hạnh San đều không muốn, hắn dùng chính mạng sống của mình, để chứng minh tình yêu dành cho cô.

Nguyên nhân cái chết của Khâu Kính Hựu, là một cú sốc cực lớn.

Mà có lẽ suốt cuộc đời này, Đới Hạnh San cũng không thể nào quên.

Nhưng thông qua chuyện này, cô mới nhận ra rằng sau từng ấy thời gian.

Đới Hạnh San cũng chẳng thể nào gạt bỏ được, hình bóng của Khâu Kính Hựu, ra khỏi cơ thể của mình.

Hiện tại, cô lại càng không thể chối bỏ được một chuyện.

Đó là cô đang nhớ Khâu Kính Hựu, nhớ rất nhiều!

Lúc trước, vì quá đau lòng trước cái chết đột ngột của ba mẹ mình.

Nên Đới Hạnh San mới nói rằng cho dù có kiếp sau, cũng không muốn gặp lại Khâu Kính Hựu.

Nhưng sự thật thì cho dù kiếp sau, có phải đau khổ thêm lần nữa, cô vẫn mong có thể được gặp lại hắn.

Nếu không phải vì còn vướng bận chuyện của hai đứa nhỏ.

Đới Hạnh San thậm chí còn muốn ngay bây giờ, chết theo Khâu Kính Hựu.

Cửa phòng ngủ được người nhẹ nhàng mở ra.

Chu Thời Cảnh lặng lẽ đi vào, rồi lại cẩn thận khép cửa lại.

Quay lại nhìn Đới Hạnh San không khóc, cũng không nháo, chỉ lẳng lặng ngồi đó không một chút nhúc nhích.

Rất giống với cái ngày mà cô nghe tin Khâu Kính Hựu bị xử tử hình.

Nhìn thấy Đới Hạnh San như vậy, trái tim bên ngực trái của Chu Thời Cảnh lại nhói lên.

Chẳng lẽ vị trí của anh ta trong lòng cô, còn thua cả một người đã chết hay sao?