- À, còn cô nữa. Cô cứ thử bỏ trốn đi. Xem ba mẹ và em trai cô, có sống yên được với tôi hay không?
Như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn quay đầu lại nhắc nhở Đới Hạnh San một câu, rồi mới bước ra khỏi phòng, đi tới phòng làm việc của mình, lấy tài liệu quan trọng, rồi xuống lầu dưới bằng thang máy.
May cho Đường Khắc Phong, là bây giờ Khâu Kính Hựu có chuyện quan trọng ở Tập đoàn, cần phải giải quyết.
Nên mới kêu người làm tạm thời nhốt cậu ta lại.
Đợi buổi tối hắn trở về mới xử lý.
Thấy Khâu Kính Hựu đi rồi, Ngô Cẩn cùng vài Vệ sĩ mới vội vàng chạy lại, đỡ cơ thể của Đường Khắc Phong đang nằm sấp dưới sàn nhà, ngồi dựa vào người ông.
Ngô Cẩn nhìn phần miệng và phần trán, đang không ngừng chảy máu của Đường Khắc Phong, lại thêm tóc tai rối bù, hơi thở yếu ớt như sắp tắt ngấm đến nơi.
Đừng nói là ông, mà người nào nhìn cũng không khỏi cảm thấy xót xa.
- Trời ạ! Ta đã nhắc nhở con rất nhiều lần rồi, là đừng bao giờ làm trái ý Thiếu gia. Nếu như ngay từ đầu, con chịu nghe lời ta, thì đâu có ra nông nỗi này đâu.
Buông mấy lời trách móc, Ngô Cẩn lại nhìn sang Hầu gái mà phân phó.
- Đi lấy hộp dụng cụ y tế đến đây, để ta xử lý vết thương cho thằng bé trước. Rồi mới đưa nó xuống dưới mật thất.
Người làm nghề lời của Quản gia, vội vàng chạy đi lấy hộp bông băng, có sẵn ở trong phòng ngủ của Khâu Kính Hựu, đem đến cho ông.
Đới Hạnh San lúc bấy giờ, cũng vội vàng bò đến trước mặt Đường Khắc Phong.
Nhìn cậu ta vì mình mà bị đánh đến tím tái mặt mày, gần giống như sắp mất hết sự sống.
Cô vừa áy náy, lại vừa đau lòng.
- Em xin lỗi! Là tại vì em nên anh mới bị như vậy.
Đới Hạnh San quỳ gối trước mặt Đường Khắc Phong, nước mắt chảy dài xuống gò má hốc hác.
Phải, là tại vì cô. Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ cô mà ra.
Nếu như không phải vì không muốn Đới Hạnh San bị hành hạ thêm nữa, thì Đường Khắc Phong cũng không nói dối Khâu Kính Hựu, chuyện cậu ta hôm nay thấy mệt trong người.
Càng không đưa ra đề nghị sẽ giúp cô bỏ trốn, đề rồi bị Khâu Kính Hựu nghe thấy.
Và nếu như không phải vì cầu xin thay cho Đới Hạnh San, thì Đường Khắc Phong cũng sẽ không bị hành hạ thành ra như thế này.
Có thể... sự tồn tại của Đới Hạnh San, ngay từ đầu đã là một sai lầm của tạo hoá.
Và... chuyện cô đem lòng yêu một tên ác ma giống như Khâu Kính Hựu, có lẽ cũng là tạo hoá thích trêu người.
Nếu như Đới Hạnh San không có tình cảm với Khâu Kính Hựu.
Thì dựa vào tất cả những chuyện mà hắn đã gây ra cho cô, và người nhà họ Đới.
Có lẽ... Đới Hạnh San đã có đủ cơ sở, để chính tay giết chết Khâu Kính Hựu.
Trả thù cho ba mẹ, và chính bản thân cô.
Nhưng chỉ vì Đới Hạnh San đã lỡ trao con tim của mình cho hắn.
Mà đã có hàng ngàn, hàng vạn lần cô nghĩ đến chuyện cầm dao đâm chết Khâu Kính Hựu.
Để giải thoát cho ba mẹ, và chính bản thân mình.
Nhưng lại không có cách nào xuống tay được.
Cũng chỉ vì ba mẹ Đới Hạnh San, chính là người gây ra cái chết cho mẹ ruột của Khâu Kính Hựu.
Nên mặc dù bây giờ ba mẹ cô đã phải đền tội, nhưng trong thâm tâm của Đới Hạnh San, vẫn luôn cảm thấy có lỗi với cả Khâu Kính Hựu và mẹ ruột của hắn.
Vì chính ba mẹ cô đã từng biến hắn thành một đứa trẻ mồ côi, không cha, không mẹ.
Tới mức, hắn phải đến sống ở trại trẻ mồ côi.
Ngay cả chuyện bản thân còn sống, cũng không được để cho người nhà họ Đới biết.
Khâu Kính Hựu trở thành một con người lạnh lùng, tàn nhẫn như bây giờ.
Tất cả cũng là do ba mẹ của Đới Hạnh San mà ra.
Cô đã từng nhìn thấy dáng vẻ cô độc, khi ở một mình của Khâu Kính Hựu.
Cũng vô tình biết được vì chuyện năm xưa, hắn đã từng phải điều trị tâm lý suốt một thời gian dài.
Cho đến tận bây giờ, vẫn còn phải dùng đến thuốc an thần, thì mới có thể ngủ được.
Đới Hạnh San không muốn rời xa Khâu Kính Hựu, không chỉ đơn giản là vì yêu hắn, mà còn muốn thay ba mẹ cô chuộc tội với hắn.
Ngày nào còn chưa cảm thấy đã trả đủ nợ cho Khâu Kính Hựu, thì cho dù cô có rời khỏi đây, trong lòng cũng chẳng thể nào yên.
Khâu Kính Hựu muốn Đới Hạnh San ở bên cạnh hắn.
Nếu như cô tự ý rời khỏi, hắn chắc chắn sẽ phát điên.
Đến chừng ấy, sợ rằng không chỉ có ba mẹ và em trai cô, mà rất nhiều người cũng sẽ bị liên lụy theo.
Hơn nữa, ba mẹ và em trai Đới Hạnh San ở đây.
Bây giờ, kêu cô đi. Đới Hạnh San biết phải đi đâu?
Cô còn vướng bận gia đình, và tình cảm dành cho Khâu Kính Hựu.
Cho dù có rời khỏi hắn, cô cũng chẳng thể sống thanh thản.
Cảm xúc và suy nghĩ của con người, thuộc về tự nhiên.
Con người chỉ có thể khắc chế cảm xúc và suy nghĩ, để nó không bộc lộ ra bên ngoài.
Chứ không thể điều khiển được cảm xúc và suy nghĩ của chính mình.
Vẫn biết bản thân nảy sinh ý nghĩ muốn ở bên cạnh người đàn ông, đã đày đọa chính bản thân cô, và ba mẹ của cô là sai trái.
Nhưng chính Đới Hạnh San cũng không hiểu tại sao, trong đầu của cô có đôi khi lại sinh ra loại ý nghĩ này.
Không phải là cô nên căm hận, và hoàn toàn muốn thoát ra khỏi tên biến thái, không có tính người như Khâu Kính Hựu mới đúng hay sao?
- Không phải! Là tại anh. Đáng lẽ anh không nên... khụ... khụ... không nên... kêu em chạy trốn.
- Bây giờ, chuyện thành ra thế này. Buổi tối, khi Thiếu gia trở về, chắc chắn sẽ lại hành hạ em... khụ...
Giọng nói thều thào, cùng với tiếng ho của Đường Khắc Phong, đã kéo Đới Hạnh San ra khỏi mớ suy nghĩ rối ren trong lòng.
Lúc này, Ngô Cẩn cũng đã băng lại vết thương trên trán cho cậu ta.
Nhìn thấy Đường Khắc Phong đến nước này, mà vẫn còn lo lắng cho cô.
Đới Hạnh San càng cảm thấy mắc nợ cậu ta.
Hiện tại, chính bản thân cô lại mong có thể tìm ra được một cách nào đó, để đưa Đường Khắc Phong rời khỏi căn biệt thự này.
Bằng không, đợi Khâu Kính Hựu trở về, chắc chắn sẽ không cậu ta muốn sống không được, mà muốn chết cũng không xong.
Đới Hạnh San vươn tay vuốt nhẹ phần ngực của Đường Khắc Phong, nhằm muốn giảm bớt cơn ho cho anh ta.
Trong khi nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi lã chã.
Đới Hạnh San cận lực lắc đầu.
- Không... không phải mà...! Nếu không phải vì lo nghĩ cho em, anh cũng không kêu em bỏ trốn.
Một người Vệ sĩ đứng một bên, cảm thấy cứ để Đường Khắc Phong ở trong phòng ngủ của Khâu Kính Hựu thế này, cũng không phải là cách.
Bèn lên tiếng nhắc nhở.
- Chú Cẩn, con thấy nên đưa anh Phong xuống mật thất thôi. Không nên để anh ấy ở đây quá lâu.
Ngô Cẩn gật đầu đồng ý để Vệ sĩ đem Đường Khắc Phong xuống mật thất.
- Cẩn thận một chút. Thằng bé vẫn còn đang đau đấy.
Vệ sĩ nghe lời Quản gia, nhẹ nhàng đỡ Đường Khắc Phong đứng dậy, rời khỏi phòng ngủ.
Đới Hạnh San vốn muốn đi theo, nhưng lại bị Ngô Cẩn ngăn lại.
- Con muốn đi đâu?
Nếu không phải vì vẫn còn giận Quản gia, về chuyện chính ông là người đã gián tiếp khiến Đới gia phá sản, đẩy ba mẹ cô vào tù.
Thì Đới Hạnh San cũng không thể nhờ vả Ngô Cẩn, để ông tìm cách đưa Đường Khắc Phong rời khỏi đây.
Bởi vì, cô biết Quản gia sẽ không bao giờ làm trái ý của Khâu Kính Hựu.
Trong lòng thật sự vô cùng lo lắng cho an toàn tính mạng của Đường Khắc Phong.
Nên, mặc dù Đới Hạnh San vẫn tiếp tục công việc lau dọn phòng ngủ cho Khâu Kính Hựu, và không có ý định đi theo Đường Khắc Phong nữa.
Nhưng tiến trình làm việc không được hiệu quả so với lúc ban đầu cho lắm.
...
Hôm nay, Khâu Kính Hựu phải tham dự hội nghị hợp tác, cùng phát triển thị trường chứng khoán với các Tập đoàn chứng khoán ở nước ngoài.
Buổi tối, lại có một bữa ăn với Chủ tịch của một Tập đoàn lớn, để bàn về việc ký kết hợp đồng, đầu tư vào quỹ mở của ngân hàng do Khâu Kính Hựu làm chủ.
Bởi vì đây là Chủ tịch của một Tập đoàn lớn, lại có ý định đầu tư với mức vốn rất cao, nên hắn phải đích thân ra mặt.
Bình thường, Khâu Kính Hựu ở nhà hay ở Tập đoàn, đều bày ra bộ dạng kiêu ngạo, trời không sợ, đất cũng không sợ.
Nhưng khi gặp những người có địa vị ở Đại Lục, tự nhiên hắn cũng phải biết chừng mực, để không làm mất những phi vụ làm ăn lớn.
Phàm là người kinh doanh, và có đầu óc, tự nhiên phải biết đâu là điểm dừng, người nào thì không nên đắc tội.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại.
Kêu Khâu Kính Hựu giữ thái độ tôn trọng đối tác thì được, chứ còn bảo hắn phải luồn cúi trước người khác, thì không bao giờ có chuyện đó.
Hắn tồn tại được đến tận bây giờ, tất nhiên là đã có một chỗ đứng vững chắc ở cả trong giới kinh doanh ngoài sáng lẫn thế giới ngầm.
Đâu dễ gì chịu khom lưng, cúi đầu trước mặt người khác.
- Chủ tịch Mao, đây là hợp đồng mà bên phía Tập đoàn của tôi đã soạn thảo sẵn. Ông xem qua coi có điều khoản nào cần bổ sung hay không?
Trên bàn ăn trong phòng VIP, của một nhà hàng năm sao.
Để Trợ lý đẩy bản hợp đồng về phía đối tác, Khâu Kính Hựu lại nói thêm.
- Khi bên phía Chủ tịch Mao quyết định đầu tư vào quỹ mở trái phiếu bên tôi. Tôi cam kết sẽ đem lại cho bên ông, mức lợi nhuận cao lên tới 12% trong một năm.
- Khi ông đầu tư vào quỹ mở trái phiếu, thì mức độ rủi ro sẽ thấp hơn đầu tư vào cổ phiếu.
- Nếu thị trường trong nước cứ thuận lợi như thế này. Tôi tin chắc chưa tới bảy năm, ông sẽ thu được lợi nhuận gấp đôi số vốn ban đầu.
- Và đương nhiên, ông có thể rút vốn bất cứ lúc nào.
Người đàn ông họ Mao kia mở bản hợp đồng ra, cẩn thận xem qua một lượt, rồi ngẩng đầu nhìn Khâu Kính Hựu, bật cười sảng khoái.
- Chủ tịch Khâu tuổi trẻ tài cao. Tôi cũng có nghe nói, Tập đoàn của cậu hiện tại đang làm ăn rất tốt.
- Được hợp tác với cậu. Tôi thật sự rất yên tâm.
Dứt lời, ông ta đặt bút ký tên vào bản hợp đồng. Rồi cùng Khâu Kính Hựu trao đổi hợp đồng, để tiếp tục ký tên lần nữa.
Xong xuôi đâu đấy, bọn họ mới nâng ly lên, cùng uống rượu để chúc mừng cho sự hợp tác lần này.