Mỗi gian phòng của Di Hồng Viện đều được bố trí vô cùng ái muội, đập vào mắt đều là sắc đỏ, trên tường còn treo xuân cung đồ nữ tử nửa kín nửa hở, hai người trong phòng không phải lăn lộn trên giường, giống như không thèm để ý những trang trí tỉ mỉ đó, chỉ im lặng đứng đó.
Nhuế Thu cười, cười xong lại không biết nên biểu đạt cảm xúc nào mới đúng, nàng hỏi Cố Nguyệt Thịnh.
“Cố nhị thiếu gia! À không đúng, hiện tại không thể gọi ngài là nhị thiếu gia, phải gọi là Cố đại nhân mới đúng.” Nhuế Thu tiến về phía trước một bước “Cố đại nhân, chuyện nam nữ này hai bên tình nguyện thì mới tốt, ngài muốn chọn ta thì cũng hỏi xem ta có muốn bán hay không chứ? Nơi này không thiếu nữ nhân, ngài nên đi tìm người khác đi.”
Cố Nguyệt Thịnh nhắm mắt rồi lại mở, chóp mũi đã ửng hồng, trong mắt có trăm loại phức tạp, hắn mở miệng.
“Ta chuộc thân cho nàng được không?”
Hắn lại như vậy.
Hắn luôn dùng loại ngữ khí này để dỗ dành nàng, giống như cho dù Nhuế Thu đâm thủng trời, hắn cũng có thể giúp nàng vá nó lại. Hơi thở Nhuế Thu run rẩy, nàng thà rằng khi gặp lại, Cố Nguyệt Thịnh xem nàng là nữ tử lưu lạc phong trần, cứ vậy mà lướt qua nàng, như vậy thì tốt biết mấy. Hiện giờ hắn bướng bỉnh bắt lấy tay nàng không buông, còn muốn chuộc thân cho nàng.
Nàng đã hạ quyết tâm, mạnh mẽ gỡ tay hắn ra, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào hắn.
“Cố Nguyệt Thịnh, ngươi không cần phải làm như vậy, ta không phải người ở đây, chúng ta xem như chưa từng thấy nhau, ta không muốn dựa vào ngươi, ngươi cũng đừng quản ta, đường ai nấy đi không phải tốt hơn sao?”
Thiếu niên trước mặt qua một lúc lâu không lên tiếng, giống như bị nàng tổn thương, ánh mắt lập lòe.
Nhuế Thu, không được, ta không làm được.” Cố Nguyệt Thịnh gắt gao khóa nàng trong lòng ngực, giọng nói có chút nghẹn ngào, từng câu từng chữ đánh thẳng vào trái tim Nhuế Thu “Ta vẫn luôn đi tìm nàng, nhưng ta tìm khắp Kim Lăng cũng không tìm thấy, sao nàng lại nhẫn tâm như vậy? Nếu hôm nay không phải gặp được, có phải nàng định cả đời này sẽ không gặp lại ta luôn đúng không?”
Nhuế Thu nghe mà khiếp sợ, há miệng ngơ ngác phun ra mấy chữ
“Ta đã đồng ý cưới nàng thì tuyệt đối không nuốt lời.”
Giống như đi tới đi lui vấn đề của họ chỉ có một, thời khắc này Nhuế Thu bừng tỉnh, một năm trước ở phòng hắn nàng đã nói một hơi, và một năm sau ở Di Hồng Viện, lúc này nàng nghiêm túc mà nhìn Cố Nguyệt Thịnh.
“Cố Nguyệt Thịnh, lần trước ta nói chưa đủ rõ sao, vậy ta nói lại một lần nữa. Cố Nguyệt Thịnh, Cố đại nhân, ngài muốn cưới ta thế nào? Ta không cha, không mẹ, không có tài cũng không có đức, ngài định nói với cha mẹ mình như thế nào? Ngài muốn cưới ta không phải môi trên chạm môi dưới là có thể quyết định, nhân lúc mọi chuyện còn kiểm soát được, dừng lại đúng lúc để tránh làm tổn thương nhau được không?
“Ta không làm được.”
Cố Nguyệt Thịnh dứt khoát đáp lời.
“Nhuế Thu, ta biết nàng đang lo lắng điều gì, ta thật sự rất tỉnh táo, ta sẽ chứng minh cho nàng thấy, nhưng ta chỉ mong…mong nàng đừng trốn tránh ta nữa, đừng có không nói lời nào lại rời đi, ta tìm không thấy nàng…”
Cố Nguyệt Thịnh thật sự bị Nhuế Thu bỏ rơi đến sợ, một khắc cũng không dám buông tay, chỉ sợ buông nàng ra nàng lại bỏ trốn, mắt hắn không dám chớp mà nhìn chăm chăm vào nàng, hắn không muốn bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào của nàng.
Im lặng.
Cứ vậy mà im lặng.
“Nhuế Thu.”
Cố Nguyệt Thịnh lo lắng gọi tên nàng.
Người trong lòng ngực ngẩng đầu lên, trên mặt đầy nước mắt, trái tim Cố Nguyệt Thịnh vụn vỡ, cúi đầu hôn nàng.
“Đừng khóc! Đừng khóc!”
Cố Nguyệt Thịnh chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ sa và tình yêu như vậy. Suy nghĩ của hắn trước giờ rập khuôn, hắn lý giải việc hôn nhân chính là vợ chồng tôn trọng nhau, tương kính như tân, hai người nắm tay nhau cả đời không phụ nhau, khách khứa đến nhà chúc tụng đông đúc đó là hạnh phúc. Nhưng khi hắn gặp Nhuế Thu, thế gian này có vạn vật không thể giải thích được, do dù có trăm ngàn loại âm thanh nói với hắn không thể làm vậy, nhưng đối với hắn, Nhuế Thu là mục tiêu cả đời của hắn. Phu tử đã dạy hắn chính đạo, muốn hắn tuân thủ lễ giáo, vậy thế nào là chính đạo? Thế nào là lễ giáo? Cũng không tốt bằng giờ phút này ôm Nhuế Thu trong ngực, hôn nàng để thỏa mãn hắn.
Tình yêu của thiếu niên chớm nở, cố chấp vì một người, vốn dĩ không nên vì tình mà trải qua đau khổ, nếm hết tất cả tư vị của thương nhớ.
Nhuế Thu tùy tiện muốn né tránh hắn, cố gắng lau hết nước mắt trên mặt.
“Ta đi trước.”
Lúc nàng đẩy hắn ra là có dùng chút công lực, ai ngờ Cố Nguyệt Thịnh vẫn đứng bất động không hề hấn gì, Nhuế Thu nhíu mày, chăm chú nhìn người trước mắt.
“Ngươi biết công phu từ lúc nào?”
Cố Nguyệt Thịnh thành thật khai báo.
“Sau khi nàng đi, ta có nghiên cứu thư tịch, muốn học nó để vơi đi nỗi nhớ nàng, cũng biết sơ sơ.”
Nhuế Thu hợp tác với Hứa Lâm Vận lâu như vậy, những việc cần sức để giải quyết không đến phiên nàng, tất cả đều được Hứa Lâm Vận giải quyết gọn nhẹ, nàng chỉ cần vận dụng đầu óc, ngồi yên đó mà đợi diễn biến. Hiện giờ có lẽ tài nghệ không thông của nàng đã thụt lùi, lùi đến mức ngang bằng trình độ của người mới học như Cố Nguyệt Thịnh.
“Nhuế Thu, nàng tới là tìm người sao? Một nam nhân…mặc hắc y?
Cố Nguyệt Thịnh nói những lời này giọng nói có chút không ổn, đáy mắt u tối tuyệt vọng, Nhuế Thu không rõ nguyên nhân, chỉ lo Hứa Lâm Vận bị phát hiện.
“Ngươi ngồi cùng Triệu Tử Ý?”
“Đúng vậy.”
“Vậy nam nhân ngươi nói kia, họ phát hiện hắn ở đâu?”
Cố Nguyệt Thịnh buông nàng ra, nhận thấy sự phòng bị của Nhuế Thu, hắn cười khổ.
“Hắn không có việc gì, ta tình cờ ra ngoài cho tỉnh rượu thì gặp được, hắn nhảy cửa sổ đi rồi, nàng có thể yên tâm, ta không gây bất lợi cho hắn.”
Tất cả là do ý trời sai lệch, Nhuế Thu hơi yên tâm, ngữ khí dịu đi.
“Đã được hai tháng rồi nàng mới chúc mừng ta sao?”
Cố Nguyệt Thịnh không biết có phải là tính nết của quan sai hay không, mỗi khi hắn có chuyện gì đều có chút cảm xúc trách cứ. Nhuế The nghe hắn nói vậy như có cục đá đè nặng ở trong lòng, cực kỳ nặng nề. Nàng không quen, luống cuống ngồi dậy đi đến cửa, Cố Nguyệt Thịnh với nắm lấy tay áo nàng, gần trong gang tấc, cuối cùng vẫn thiếu một chút, để Nhuế Thu chạy thoát.
“Tóm lại, cũng chúc mừng ngươi.”
Nàng bỏ đi, mặc kệ người phía sau biểu tình phức tạp.
…
Nhuế Thu chạy nhanh ra khỏi Di Hồng Viện, vừa lúc nhìn thấy Hứa Lâm Vận đứng ở cạnh cây đại thụ nhìn ngó xung quanh, nàng vội vàng bước đến phía sau hắn gọi lớn.
“Hứa Lâm Vận!”
Hứa Lâm Vận nhanh chóng xoay người lại, vừa nhìn thấy nàng, hắn nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt không biết nói gì.
“Đại tỷ, ta kêu ngươi chờ ở đây, ngươi không nói một tiếng chạy đi đâu vậy?”
Nhuế Thu túm lấy áo choàng trên tay Hứa Lâm Vận, quấn quanh người mình.
“Hứa đại hiệp, ta mặc hai lớp áo mỏng manh, ngài mặc áo bông còn mang thêm áo choàng, ngươi thử mặc như ta rồi ngồi ở ngoài đợi hai canh giờ đi?”
“Ta đâu biết bọn họ lâu như vậy đâu.” Tay hắn ở sau lưng giấu một cái hộp, đưa đến trước mặt Nhuế Thu “Này, ông đây thừa dịp mấy tên cẩu tặc chơi nữ nhân mà lấy được đấy.”
Mắt Nhuế Thu sáng ngời, đây không phải đồ vật Triệu Tử Ý cho người cầm sao, nàng khen
“Ngài đúng là tên trộm chính hiệu.”
“Mong ngài chỉ giáo nhiều.”
Hứa Lâm Vận đắc ý nâng cằm, đợi không nổi mà muốn nói cho Nhuế Thu biết tin tức tối nay.
“Đàn ông thật sự đều giống nhau, đêm nay ở Di Hồng Viện ta thấy…” Hắn ra vẻ thần bí mà dừng lại, liếc mắt về phía sau, lập tức kinh hãi.
“Quỷ!”
Nhuế Thu nhìn vẻ mặt hoảng sợ của hắn, chép miệng hỏi.
“Con quỷ của ngươi tên gì?”
Sắc mặt Hứa Lâm Vận khó coi quay đầu lại, ngữ khí đều đều.
“Cố Nguyệt Thịnh.”
“Cái gì?”
Nhuế Thu quay người lại, nhìn thấy Cố Nguyệt Thịnh đứng cách đó không xa, bóng hình hòa lẫn mới màn đêm, không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi.