Nhập Vũ

Chương 13



Khi Tống Huy Dực tỉnh lại, trong nhà đã không còn bóng dáng Ngô Lạc, cổ họng cô bởi vì thở dốc và la hét tối hôm qua mà trở nên có chút đau âm ỉ.

Tối hôm qua... Vừa nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, trên mặt Tống Huy Dực nổi lên đỏ ửng, cô dùng chăn che mặt, rầu rĩ trốn trong chăn thấp giọng thét chói tai.

Cô vừa mới cử động cơ thể một chút, nửa người dưới liền truyền đến cảm giác đau nhức, đau đến mức cô lại hít vào một hơi.

Giống như là ngày hôm qua vừa mới nhảy xong một trăm cái nhảy ếch.

Tống Huy Dực chậm rãi ngồi dậy, cô phát hiện ga trải giường đã được thay mới, ga trải giường bẩn ngày hôm qua lúc này đang treo ở ban công theo gió tung bay, có vẻ như chúng đã được giặt sạch.

Cô chia nhỏ động tác xuống giường thành nhiều phần, di chuyển cẩn thận như một ông lão.

Tống Huy Dực bóp kem đánh răng xong, theo thói quen mở điện thoại di động ra, vài tin nhắn thoáng cái xông vào.

Khi bấm vào, tất cả đều là của Trương Ninh, cô có chút thất vọng, nhìn kỹ lại, cô thấy một chuỗi dài tất cả đều là giọng nói năm mươi mấy giây, hai mắt cô tối sầm, suýt chút nữa thì ngất ngay tại chỗ.

Không biết nữ vương bệ hạ lại muốn chỉ thị cái gì nữa, cô rưng rưng đeo tai nghe lên, vừa rửa mặt vừa nghe.

Giọng nói sắc bén lại tràn đầy nhiệt huyết của Trương Ninh nhanh chóng truyền vào tai: "Mẹ nói cho con biết, ngày hôm qua trên máy bay mẹ cư nhiên gặp dì Trình của con, bà ấy đã nhiều năm không về nước. Bọn mẹ trò chuyện rất lâu, nghe nói gia đình họ bây giờ đang có ý định về nước định cư, còn có đứa con trai vừa tốt nghiệp bác sĩ của bà ấy cũng đã về rồi. ”

Nói đến " cậu con trai" này, Trương Ninh không giấu được sự phấn khích: "Mẹ vốn muốn giới thiệu cho con một người chuyên ngành kinh doanh, như vậy sau này cũng có thể ở công ty của ba con chia một chén canh, nhưng hôm qua nhìn thấy chàng trai này là quả thật không tệ. Cậu ta học y tại một trường đại học danh tiếng, gia cảnh hậu đãi, tính cách lại sáng sủa, bộ dáng cũng rất chu đáo. Hôm qua chúng ta xuống máy bay còn ăn tối cùng nhau, cậu ấy rất lịch sự, khi bước vào cửa khách sạn, cậu ấy là người đầu tiên giữ cửa và đợi cho đến khi tất cả mọi người vào thì cậu ấy mới đặt cửa xuống. Sau này mẹ nghĩ, bác sĩ cũng rất tốt, ổn định, sẽ không thất nghiệp, sau này trong nhà có ai đau đầu nhức óc đều có thể nhờ cậu ấy xem dùm. ”

"Dực Dực, lần này con ngàn vạn lần phải khiến cho người ta coi trọng, loại người có điều kiện này một khi về nước khẳng định là đứng xếp hàng giới thiệu đối tượng cho cậu ta, chúng ta nhất định phải nắm bắt cơ hội. ”

Trương Ninh không nhận được phản hồi, giọng điệu dần dần nôn nóng: "Đã mấy giờ rồi, có phải con còn chưa rời giường không? Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không thể lười biếng như vậy nữa, con phải đúng giờ ăn cơm, đừng gọi đồ ăn mang đi, tự mình học nấu cơm, đều là người muốn kết hôn..."

Tống Huy Dực phiền không chịu nổi, cô cũng lười nghe giọng nói phía dưới, không cần nghe cũng biết nói cái gì, cô ngồi trước bàn trang điểm đặt cọ trang điểm xuống, bắt đầu tìm từ đặt câu: "Mẹ, gần đây con thật sự rất bận, học kỳ này lớp mỹ thuật lại tăng thêm, nói là muốn thể hiện sự cân bằng của cấu trúc chương trình giảng dạy, mẹ cũng biết hiện tại hoạt động trong trường cũng nhiều, lập tức lại phải tổ chức học sinh đi nghiên cứu, cho nên trong khoảng thời gian này thật sự là không có thời gian để gặp mặt. ’

Trương Ninh rất nhanh lại gửi tới mấy giọng nói, hiển nhiên là bà vẫn luôn nhớ kỹ việc này: "Lớp của con còn có cái gì tốt hơn? Như mẹ đã nói, điều quan trọng hơn vẫn là giải quyết đại sự nhân sinh, qua thôn này cũng sẽ không có cửa hàng này, hơn nữa, thời gian ăn một bữa cơm mà con cũng không dành ra được sao? ”

Tống Huy Dực thuận miệng ứng phó vài câu, lấy lý do muốn viết giáo án để qua loa kết thúc cuộc nói chuyện hùng hổ này.

Nhưng Trương Ninh là ai? Sau vài ngày đàm phán không thành công, vào một buổi sáng bà trực tiếp đến thẳng nhà Tống Huy Dực.

Tống Huy Dực vừa mới rời giường, trong sự kinh hãi cô luống cuống tay chân thu dọn hộp thức ăn ngoài trên bàn ăn mà tối hôm trước chưa kịp ném đi.

Một hành động đơn giản này khiến cô rơi vào thế hạ phong.

Trương Ninh lạnh lùng đánh giá căn nhà không tính là gọn gàng này một phen, thật sâu thở dài một hơi, giống như đang nghẹn trở về rất nhiều lời nói quở trách cuối cùng đành phải nhượng bộ, "Con mau đi thu dọn đi, mẹ hẹn dì Trình của con ăn cơm trưa. ”

Tống Huy Dực lắc lắc cổ không muốn nhúc nhích: "Không được, chuyện xem mắt nếu cuối cùng chúng con không thành, vậy mẹ và dì Trình sẽ rất xấu hổ, ngay cả bạn bè cũng không làm được. ”

"Mẹ không có nói là muốn xem mắt." Trương Ninh vẻ mặt "Lão nương ăn muối so với con ăn cơm còn nhiều hơn": "Mẹ đến nỗi ngốc như vậy sao, lần này chính là giữa bạn bè tùy tiện ăn một bữa cơm, mặc kệ như thế nào con gặp người trước rồi nói sau. "Trương Ninh rất tin tưởng một khi nhìn thấy người thật, Tống Huy Dực nhất định sẽ lập tức yêu Cận Nhất Dương.

Tống Huy Dực cảm thấy rất phiền, trong khoảng thời gian này tâm tình của cô cũng không tính là sáng sủa, ngoại trừ Trương Ninh đối với cô không trâu bắt chó đi cày *, còn có một chuyện khác khiến cô rất bận tâm.

* 趕鴨子上架

Hán Việt: CẢN ÁP TỬ THƯỢNG GIÁ

không trâu bắt chó đi cày; ngoài khả năng; bất đắc dĩ (theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ổ treo lên giá cho gà nhảy lên đẻ. Vịt thì không thể nhảy lên như vậy. Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người.)。

Đó chính là Ngô Lạc biến mất.

Sau một đêm điên cuồng, Ngô Lạc hoàn toàn chìm xuống biển rộng, anh không liên lạc với cô nữa, ngay cả một chút tin tức cũng không có, cô vừa bực vừa tức, đối với mị lực của mình lại lần nữa sinh ra hoài nghi nghiêm trọng.

Trương Ninh thấy cô ngồi bất động, tức giận đến mức muốn giơ tay đánh người, bà hùng hùng hổ hổ xông vào phòng thay đồ, sau khi lựa chọn kỹ lưỡng lấy ra một chiếc váy rất nữ tính, đưa qua: "Cứ mặc cái này, còn có con đừng để mặt mộc, trang điểm nhẹ một chút đi, còn mái tóc kia của con, không phải con có loại gậy này sao, có thể làm cho tóc xoăn một chút, giống như con lần trước vậy, nhanh đi. ”

Tống Huy Dực dựa theo Trương Ninh phân phó trang điểm xong đi ra, lại mang vào đôi giày cao gót da cừu mà Trương Ninh đã chọn cho cô, trong sự thúc giục của Trương Ninh, hai người cùng nhau ra ngoài.

Trong Toái Ngọc Hiên, người một nhà Trình Anh Liên đã đến, họ ngồi trong phòng riêng được ngăn cách bằng một bức bình phong, vừa nhìn thấy mẹ con Trương Ninh, lập tức đứng dậy nghênh đón.

Cận Nhất Dương diện mạo rất rực rỡ, trong khoảng khắc khi nhìn thấy Tống Huy Dực ánh mắt anh sáng lên.

Tống Huy Dực không tình nguyện chào hỏi, sau một phen hàn huyên khách sáo, đề tài rất nhanh rơi vào trên người hai tiểu bối.

"Nghe nói Dực Dực là giáo viên tiểu học? Làm giáo viên cũng rất tốt, còn được nghỉ đông và nghỉ hè." Trình Anh Liên cười nói.

"Trên phố lưu truyền một câu nói, nói là giáo viên cùng bác sĩ là xứng đôi nhất." Trương Ninh vô tình hay cố ý đem ánh mắt rơi xuống trên người Cận Nhất Dương, "Bởi vì bác sĩ bận rộn, giáo viên thì có ngày nghỉ nhiều, như vậy ít nhất có một bên có thể ở nhà chăm sóc con cái."

Cận Nhất Dương rất sáng sủa và hay nói, anh ta không giống Ngô Lạc như vậy có được hung ác nham hiểm đạm bạc một mặt, anh ta vẫn luôn cười, cũng rất nhanh gia nhập đề tài của các bà mẹ.

Tống Huy Dực liên tục buồn bực cắm đầu dùng bữa.

Quầy lễ tân loáng thoáng truyền đến tiếng ồn ào, giống như đang tranh chấp, Trương Ninh khẽ cau mày, đẩy ra cửa bình phong gọi một người phục vụ đi vào: "Có chuyện gì vậy? Ồn ào như vậy làm sao người ta có thể ăn cơm? ”

Nhân viên phục vụ liên tục xin lỗi, nói là sẽ lập tức đuổi người đi.

Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, âm thanh liền càng lớn hơn, nghe ra được, người nói chuyện là một nam một nữ, người đàn ông hình như là nhân viên giao hàng đang chạy việc vặt, giọng nói của nhân viên giao hàng rất thấp, ngữ khí ngược lại rất tốt, trái lại nhân viên lễ tân vẫn luôn giọng nói the thé, ngữ khí không tốt nói cái gì nơi này không thể cung cấp dịch vụ đóng gói vân vân.

Khi giọng nói của người đàn ông truyền vào, Tống Huy Dực bỗng chốc bị định trụ.

Cô đột ngột đứng dậy, vội vội vàng vàng phải đi ra ngoài.

“Con làm gì vậy?” Trương Ninh nói.

Tống Huy Dực bỏ lại một câu đi vệ sinh liền chạy ra ngoài.

Ngô Lạc còn đang cố gắng nói chuyện với nhân viên lễ tân: "Tôi biết các cô không cung cấp đồ ăn mang đi, nhưng đây không tính là đồ ăn mang đi, khách hàng này của tôi nói trước kia anh ấy đã từng đến cửa hàng này để đóng gói, chỉ là bảo tôi giúp anh ấy mua về, cô thấy đấy tôi đều nhận đơn này..."

"Nơi này của chúng tôi chính là hội sở cao cấp."quản lý cửa hàng hai mắt quét ngang: "Nguyên liệu nấu ăn tươi mới, hương vị cũng ngon, đầu bếp làm ra món ăn đều phải ăn ngay trong cửa hàng, đóng gói sẽ không có hương vị kia. ”

Ánh mắt của người quản lý nhìn Ngô Lạc tràn ngập khinh thường, ngụ ý là cửa hàng của bọn họ tài đại khí thô*, theo đuổi chính là chất lượng cao cấp, căn bản khinh thường dùng đồ ăn mang đi để gia tăng doanh số.

*财大气粗 – Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất thô thiển, phô trương giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác.

Ngô Lạc đang muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy Tống Huy Dực đi tới, thân hình anh hơi ngừng lại, ngậm miệng không lên tiếng nữa.

Quản lý cửa hàng cũng nhìn thấy cô, người vừa rồi còn khắc nghiệt lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười, cung kính nói: "Tống tiểu thư, cô tới rồi. ”

Tống Huy Dực và Ngô Lạc đứng cạnh nhau, đều nhìn về phía trước.

Tống Huy Dực nói: "Nhiều ngày như vậy sao anh không liên lạc với tôi? ”

Ngô Lạc liếc nhìn về hướng Tống Huy Dực đi tới đây, bình phong còn chưa kịp che lấp không thể nghi ngờ là đã lộ ra bên trong hết thảy, bên trong ngồi là một người đàn ông trong độ tuổi thích hợp và cha mẹ cô, người đàn ông kia thoạt nhìn có xuất thân và giáo dưỡng tốt, ngồi ở bên kia là một người phụ nữ trung niên, lúc Ngô Lạc nhìn sang bà cũng đang thò đầu ra bên ngoài, giống như là đang chú ý Tống Dực Huy đi đâu, đây rõ ràng là mẹ của cô, mấy người trong phòng ăn mặc cử chỉ đều rất cầu kỳ tao nhã, loại tổ hợp này cũng rất dễ dàng làm cho người ta nghĩ đến một loại khả năng.

Hơn nữa Tống Huy Dực hôm nay cố ý ăn mặc qua, Ngô Lạc trong nháy mắt đã sáng tỏ đây là trường hợp gì.

Anh nhàn nhạt phun ra một chữ: "Bận. ”

Quản lý ngồi bên trong kinh dị ngẩng đầu, ánh mắt không xác định đảo qua giữa hai người.

Ngô Lạc vẫn đang mặc bộ quần áo đồng phục của công ty giao đồ ăn, thoạt nhìn phong trần mệt mỏi, còn Tống Huy Dực thì khá sáng sủa xinh đẹp, hai người thân phận khác nhau, chênh lệch cách xa người đứng chung một chỗ, nhưng bọn họ dĩ nhiên là quen biết? Quản lý lật sổ sách trong tay, không chịu nổi sự tò mò trong lòng, liên tiếp ngẩng đầu, nhìn bọn họ vài lần.

"Đóng gói cho anh ấy bất cứ thứ gì anh ấy muốn." Tống Huy Dực nói.

Quản lý cửa hàng phải một lúc lâu sau mới phản ứng lại đây những lời này là nói với mình, cô lộ vẻ khó xử: "Cái này..."

"Lần trước tài xế nhà chúng tôi rõ ràng đến cửa hàng của các cô mua đồ ăn mang đi, cô đừng lấy một bộ này ra hù tôi. "Tống Huy Dực cao cao tại thượng liếc mắt nhìn, dùng thái độ mà cô rất quen thuộc của người tầng lớp thượng lưu đối với người tầng lớp thấp, nói: " Những thứ anh ấy muốn cứ tính vào sổ của tôi, nếu cô không quyết định được thì để giám đốc các cô đến nói với tôi. ”

Cô nói xong không đợi quản lý trả lời, cũng không nhìn Ngô Lạc, xoay người đi trở về phòng.
— QUẢNG CÁO —