Sau khi cãi nhau một trận thì cuối cùng... Phó Thiêm Dục vẫn phải chuyển thêm tiền cho Tô Nhiễm, khi đã nhận đủ tiền rồi thì Tô Nhiễm mới cười hài lòng, sau đó cô liền mỉm cười vui vẻ với anh, tựa như là chưa hề có cuộc chia ly nào ở đây. Ba phần bất lực, bảy phần như ba chắc là đang nói đến gương mặt của anh ở hiện tại.
Nhưng khi giải quyết xong thì chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh, trên đường đi thì Phó Thiêm Dục vẫn không nhịn được mà nhớ lại cảm giác vừa rồi, miệng nhỏ của Tô Nhiễm rất ngọt, vừa mềm vừa ngọt, chỉ mới hôn một chút đã không thể kìm chế mà muốn hôn thêm. Thảo nào tên bạn kia lại thấy luyến tiếc như vậy, nếu là anh thì anh cũng thấy rất lưu luyến... Nhưng mà, con ma mê tiền này thì đã hết đường cứu chữa rồi!
Đi vào sâu trong rừng thì cô có nhìn thấy một trạm kiểm soát, lúc này Tô Nhiễm mới có cảm giác kì lạ, cô đường đường là Alan, Alice của bang Mật Thước, cũng được xem là sát thủ đi... Nhưng bây giờ, một sát thủ lại sắp đi vào một đoàn đội quân nhân? Nghe thì thật mỉa mai, nhưng Trung Tá ở bên cạnh còn chưa biết cô là Alice, đúng là buồn cười thật đấy.
- Dừng xe lại!
Một quân nhân mang theo súng đã chặn xe của họ lại, khi cậu ta đi đến để kiểm tra thì cũng giật mình vì sự xuất hiện của Phó Thiêm Dục, sau đó thì cậu ta cũng nhanh chóng chào anh rồi cho anh qua, tuy nhiên tên đó đã có thời gian để liếc sang nhìn người ngồi bên cạnh, trong mắt không giấu nổi sự kinh ngạc. Đợi khi chiếc xe của anh rời đi thì tên quân lính đó mới nhìn đồng đội của mình, nói:
- Biết vừa rồi tôi thấy gì không?
- Thấy gì? Chẳng phải là Trúng Tá Phó sao?
- Nhưng ở bên cạnh Trúng Tá là một người phụ nữ! Quan trọng hơn nữa đó là... Cô ấy rất xinh đẹp, hay nói đúng hơn là cực kỳ xinh đẹp!
Lúc tên cùng canh gác nghe thấy thì cũng không khỏi bàng hoàng, từ trước đến giờ chưa bao giờ nghe thấy tin đồn Trung Tá Phó có bạn gái, tại sao đột nhiên hôm nay lại đưa bạn gái đến nơi đầy mùi thuốc súng này vậy? Chẳng lẽ cô gái kia không sợ sao?
Lúc Tô Nhiễm và Phó Thiêm Dục đi vào thì cũng có rất nhiều bàn tán về họ, cô cũng có nghe thoáng qua thì mới biết từ trước đến giờ Phó Thiêm Dục chưa bao giờ có bạn gái, hay nói đúng hơn thì anh là trai tân mới lớn, bất chợt cô lại thấy có chút buồn cười... Đã ba mươi cái xuân xanh rồi mà một mảnh tình vắt vai còn không có, đúng là thảm thật đấy!
Trên đường đi vào bên trong thì Tô Nhiễm lại bị thu hút bởi nơi tập bắn súng, ban đầu thì Phó Thiêm Dục còn tưởng cô sẽ sợ, nhưng hình như anh nghĩ nhiều rồi... Cô gái này không chỉ không sợ mà còn tỏ ra rất hứng thú nữa mới chết chứ. Anh cũng có ý đi chậm lại, nói:
- Có biết bắn súng không?
- Lúc trước có bắn vài lần. Nhưng mà chỉ là luyện tập với đạn nhựa thôi, chưa cầm súng thật bao giờ.
- Chút nữa tôi cho cô chơi.
Nghe đến đây thì hai mắt của Tô Nhiễm liền sáng lên như đèn pha ô tô, anh cũng chỉ cười nhạt rồi cũng nhanh chóng rời đi. Tuy nhiên, anh đâu biết rằng ở ngay sau lưng anh thì Tô Nhiễm lại bày ra vẻ mặt vô cùng khinh bỉ, súng thật cô chơi đến mức mòn đế rồi.
Đi vào sâu thêm một chút thì cô lại nhìn thấy có vài nữ quân nhân ở đây, tầm tuổi của họ thì chắc là quân nhân nhập ngũ tự nguyện, dáng vóc cũng không tệ, nói chung thì khá xinh xắn. Phó Thiêm Dục thấy gương mặt của Tô Nhiễm rất thích thú thì cũng an lòng, anh còn lo rằng cô sẽ không thích nơi này cơ, hóa ra là do anh nghĩ nhiều thôi.
Mãi cho đến khi đi đến một cánh cửa sắt, Phó Thiêm Dục đã nhập mật khẩu rồi đẩy cửa đi vào. Bên trong đó có bốn người, là Cao Thắng, Trình Lục và một người nữa là Đại Úy Hàn An, ba người họ nhìn thấy anh thì đã kinh ngạc rồi, nhìn sang cô gái ở phía sau anh còn kinh ngạc hơn!
- Trung Tá, đây là?
- Đây là Tô Nhiễm, bạn gái của tôi.
- Cái gì?
Cả ba cùng đồng thanh trong rất kinh khủng, đến Tô Nhiễm cũng bị giọng của họ làm cho giật mình. Trai chưa vợ, gái chưa chồng nếu yêu nhau thì cũng là lẽ tự nhiên, có gì phải kinh ngạc như vậy chứ?
Nhưng sau đó thì Cao Thắng đã kéo Phó Thiêm Dục sang một bên, nói:
- Trung Tá, cho dù Thiếu Tướng và phu nhân có ép anh lấy vợ thì anh cũng nên tìm cô nào đó trên hai mươi tuổi chứ. Nhìn cô bé này thì cùng lắm là hai mươi thôi, anh đã ba mươi rồi đó.
Nghe đến đây thì khóe môi của Phó Thiêm Dục có chút giật giật, sau đó anh liền nhìn sang Hàn An và Trình Lục, thì lại nhận được cái gật đầu đồng tình của họ. Nhưng sau đó anh liền nói:
- Nói cho cậu biết, cô ấy lớn hơn cậu hai tuổi đấy!
- Trung Tá, anh đừng đùa nữa, cô bé xinh xắn đáng yêu này làm sao có thể hai mươi sáu tuổi chứ, anh đừng có lừa tôi.
Nhưng khi Cao Thắng nhìn sang Tô Nhiễm thì cô đã cầm trên tay chứng minh thư, và rất rõ ràng cô năm nay hai mươi sáu tuổi, không chỉ vậy mà còn là sinh vào tháng một nữa chứ!
Trình Lục và Cao Thắng liền đưa mắt nhìn nhau, sau đó liền không dám tin mà mượn chứng minh thư của cô, dò xét vô cùng kĩ lưỡng. Đến đây thì Phó Thiêm Dục liền lặng lẽ đi đến chỗ của cô, nói nhỏ:
- Sao cả chứng minh thư cũng đem theo vậy?
Tô Nhiễm liền nhún vai, đáp:
- Tôi có đi bar nhiều lần nhưng lần nào họ cũng giữ tôi lại, nên tạo thành thói quen thôi.
Phó Thiêm Dục nghe rồi cũng chỉ "À" lên một tiếng rồi lại thôi. Sau đó anh liền hắng giọng một cái, Trình Lục và Cao Thắng liền hiểu ý mà đem chứng minh thư trả lại cho cô, không chỉ vậy mà họ cúi đầu, đồng thanh nói: