Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 33: Hắc ám đồng thoại nhạc viên(14)



BUỔI DIỄN CÔNG CHÚA BẠCH TUYẾT

Trong ảnh, hai đứa trẻ xinh đẹp dễ thương của Triệu tiên sinh cười cực kỳ hài lòng, trong tay bọn chúng, mỗi người cầm một con gấu bông.

Thực ra, hai món đồ chơi đó rất quen thuộc, lông xù xù, chính là kiểu nhân vật trong hoạt hình--

Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư.

Vương Vân Chi giật mình một cái, cầm ảnh chụp lên nhìn kỹ, chính là bọn chúng không nhầm vào đâu được.

Hình dạng giống nhau như đúc, nhưng kích cỡ lại khác một trời một vực, Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư cao khoảng hơn nửa người, thế nhưng trong hình chỉ nhỏ như một con búp bê.

Lẽ nào, khi nơi này biến thành Hắc Ám Đồng Thoại Nhạc Viên, bọn chúng cũng xảy ra biến hóa quỷ dị, trở thành dạng như lúc này...

Lại nói, khu vui chơi khi thành lập đương nhiên chỉ là một khu vui chơi bình thường, người đến đây chỉ là du khách bình thường, từ khi nào thì biến thành Hắc Ám Đồng Thoại Nhạc Viên? Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư trong lúc thay đổi đó đóng vai trò gì... Biến chuyển này, có thể có liên quan đến Alice, dù sao hiện tại Alice cũng đang nắm giữ chìa khóa, có thể đem câu chuyện của mình biên thành chuyện về Khăn Đỏ, tất cả đều nói rõ rất có khả năng bây giờ Alice chính là chủ nhân của nơi này.

Mà cha, mẹ kế, em gái em trai của cô ấy.... đang ở đâu? Bản thân cô ấy vẫn khỏe chứ?

Trước đám thông tin đột nhiên xuất hiện này, Vương Vân Chi kiềm nén lại  những suy nghĩ sắp tuôn trào của bản thân.

..

Ngày thứ hai, các người chơi đi theo Miên Dương Tiểu Thư tới hội trường.

Vừa ngồi xuống, Vương Vân Chi đã cảm giác được sự bất thường.

Hội trường vẫn là hội trường đó, khán đài vẫn là khán đài kia, người chơi vẫn như cũ ngồi ở dãy đầu tiên của khán đài, thế nhưng sao lại cảm thấy... Phía sau truyền đến khí tức nguy hiểm làm người ta bất an như vậy?

"Hi hi hi hì hì hì...." Một tràng cười kỳ quái từ sau lưng truyền đến.

Vương Vân Chi quay lại, một cái bóng đen phóng đại lấp kín tầm mắt cậu.

"...." Vương Vân Chi khiếp sợ, không tự chủ được đứng lên, cách cái bóng một khoảng xa.

Sau khi đến thế giới này, hầu hết các bóng đen mà cậu nhìn thấy đều là không có ngũ quan, chỉ có mẹ Khăn Đỏ là có miệng, hiện tại trong khán đài tràn ngập các bóng đen, tất cả đều không có mắt mũi gì cả, toàn bộ gương mặt đều là màu đen, nhưng cùng đối diện với một gương mặt như vậy cũng không vui nổi.

Mặc dù không có miệng, cái bóng lại có thể phát ra âm thanh, trước đây trong phòng Vương Vân Chi chỉ là các loại âm thanh mời gọi mua hàng, nhưng lúc này lại khoa trương hơn, trực tiếp phát ra tiếng cười chói tai.

"Hí hí hí hí hi hi hi......"

Mặc dù biết các bóng đen không thể đả thương chính mình, nhưng Vương Vân Chi không nhịn được sởn cả da gà.

Hạ Lẫm không thể nhìn nổi nữa, vỗ lên cái tay vịn của ghế rồi đứng lên, che chắn Vương Vân Chi,xoay người đối diện bóng đen khiển trách: "Ta cảnh cáo các ngươi, không được chạm vào anh ấy, cũng không được cười."

Cái dáng vẻ nghiêm trang này của y, rất giống mấy cảnh nam chính đánh nhau để bảo vệ nữ chính trong mấy phim thần tượng.

"Không sao đâu, chúng nó chỉ là bóng đen mà thôi, không cần lo lắng." Vương Vân Chi sợ Hạ Lẫm diễn đến nghiện, vội vàng thấp giọng khuyên nhủ.

Theo cậu biết, bóng đen không có khả năng đả thương đến con người..

Nhưng, mấy giây sau đó, khái niệm này liền bị phá vỡ.

Vương Vân Chi chứng kiến, cái ghế lúc nãy cậu ngồi bị tháo dỡ xuống, rời khỏi vị trí ban đầu, tung bay trên không trung, sau đó chợt bay về phía cậu!

Cậu theo bản năng trốn tránh, nhiều năm luyện ra phản ứng nhạy bén quả nhiên có đất dụng võ, lưng ghế xẹt qua bên tóc bay ra ngoài, vang ầm một tiếng khi rớt xuống mặt thảm.

Ghế dựa một mặt là xốp mềm, mặt kia là nhựa cứng, lần này nếu như đập trúng đầu Vương Vân Chi, thế nào cũng đổ máu.

Bóng đen lại có thể đả thương người!

Hạ Lẫm cũng rất bất ngờ, y lúc đầu thật sự chỉ đang đùa giỡn với Vương Vân Chi mà thôi, không nghĩ đến bóng đen thật sự sẽ xuất thủ, thế là y cũng không thể ngồi yên, lập tức tự tay đi véo cái bóng đen kia, nhưng như mọi ngày, tay y lại xuyên qua cái bóng, căn bản không thể dùng lực lên nó.

"Kỳ lạ, sao đột nhiên nó lại công kích tôi? Nhất định là có lý do đặc biệt...." Vương Vân Chi chau mày, thầm nghĩ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Cùng lúc đó, các bóng đen cũng đối xử như thế với những người chơi khác.

"Chết tiệt, cái gì vậy!" Từ Siêu kêu lên một tiếng, sau lưng bị cái tay nắm hung hăng đâm một cái.

"Á! Nó muốn giết em!" Lâm Đồng Nhi nhảy dựng thét lên, may mắn động tác linh hoạt, tránh được công kích của bóng đen.

Ba diễn viên đã ra sau sân khấu chuẩn bị diễn, sáu người chơi ở khán đài đều bị nhóm bóng đen công kích.

Những cái bóng đen chỉ công kích một lần, sau đó liền an ổn ngồi trở lại chỗ ngồi, dường như thứ vừa gây chuyện không phải là bọn chúng.

"Thỏ Tử Tiên Sinh! Miên Dương Tiểu Thư! Đây là sao hả!" Lý Tử Thuần tức giận ôm đầu, lớn tiếng chất vấn: "Sao mấy cái bóng đen này tấn công bọn tôi!"

"Xin các người chơi hãy bình tĩnh đừng nóng, đây đều là hiện tượng bình thường thôi!" Miên Dương Tiểu Thư cười híp mắt đi tới, giải thích: "Chúng tôi hình như chưa nói qua, bóng đen có thể công kích mọi người."

"Chúng tôi đã mua vé rồi, là khách hàng ở chỗ các người, các người phải bảo đảm an toàn cho khách hàng chứ!"Lý Tử Thuần nói.

"Nhưng mà bóng đen cũng là khách hàng cũ của chúng tôi mà!" Miên Dương Tiểu Thư vô tội nói: "Bóng đen còn mua bỏng ngô của tôi,  lợi nhuận cao hơn so với các người nhiều."

"Quên đi quên đi, tranh luận cái này với nó không có nghĩa gì đâu." Cao Hâm bất đắc dĩ hừ một tiếng, nói: "Tôi sớm đã nhìn thấu, Miên Dương Tiểu Thư căn bản không có thứ như nhân tính này đâu, cô trông cậy một con cừu sẽ biết cái gì chứ? Đừng cùng nó tranh luận mấy thứ quyền lợi khách hàng nữa, không bằng bắt đầu thuận theo quy tắc của nó đi."

Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư tuy phúc hắc lại không có nhân tính, nhưng khẳng định bọn chúng luôn luôn tuân thủ quy tắc trò chơi, không bao giờ vi phạm.

"Miên Dương Tiểu Thư, tôi nhớ chính miệng cô có nói, sẽ đảm bảo an toàn cho diễn viên, không để diễn viên gặp nguy hiểm trên sân khấu." Vương Vân Chi nói.

"Đúng, tôi có nói như vậy." Miên Dương Tiểu Thư cười híp mắt: "Cho nên, ba diễn viên hôm nay sẽ không bị công kích ~, kẻ bị công kích chỉ có những người không lên sân khấu thôi."

Câu trả lời này không bệnh hoạn, nhưng lại có chút chọc tức người khác.

"Được, được, diễn viên không lên sân khấu thì không có nhân quyền đúng không?" Từ Siêu cả giận nói: "Tôi đi không được chắc? Tôi tối nay không làm khán giả nữa, trở về phòng ngủ đây!"

"Xin hãy chú ý, người chơi, trong hợp đồng ngài đã ký, có một điều phải thực hiện, đó chính là hỗ trợ cộng sự diễn kịch, lúc cộng sự diễn phải ngồi tại hàng đầu quan sát." Miên Dương Tiểu Thư nói: "Nếu như ngài nói hiện tại rời đi, sẽ bị trừ tiền lương đó nha!"

"Quên đi quên đi." Ngô Hiểu Thần không nhịn được gọi Từ Siêu lại: "Hảo hán nên tránh đi cái hại trước mắt, nghĩ đến hậu quả bị trừ tiền lương đi."

Từ Siêu ban đầu cũng rất nóng nảy, hiện tại ngẫm lại, lập tức ủ rũ trở về.

"Miên Dương Tiểu Thư, xin cung cấp cho chúng tôi hành vi của những bóng đen." Vương Vân Chi không thể làm gì khác hơn là tra hỏi thực tế vấn đề: "Trước đây đều đã biết, chúng tôi không động tới bóng đen, bóng đen cũng không động tới chúng tôi, nhưng hiện tại sao những cái bóng này lại công kích chúng tôi?"

"Bóng đen quả thực không thể gây ảnh hưởng đến con người, thế nhưng, các bóng đen đương nhiên có thể chạm tới các vật phẩm bên trong khuôn viên này." Miên Dương Tiểu Thư giải thích: "Bóng đen đã là khách hàng của khu vui chơi, cũng là một bộ phận của khu vui chơi này, bọn họ vốn có chút ma pháp và quyền hạn, có thể thao túng vật phẩm nhỏ, ví dụ như ghế dựa, cái bàn, chén trà... vân vân."

"Thế nên chúng nó thao túng mấy thứ này tới đập chúng ta sao?" Từ Siêu tức giận oán hận nói.

"Các vị người chơi xin đừng lo lắng,  bóng đen chỉ đang đùa giỡn với mọi người mà thôi, không có ý xấu đâu." Miên Dương Tiểu Thư cười híp mắt nói.

Không có ý xấu mới lạ.

Tất cả người chơi nhớ lại cảnh nguy hiểm vừa rồi, đều cảm thấy có hơi đáng sợ.

Lúc này, biện pháp duy nhất để đối phó với bóng đen là tắt đèn, như vậy những cái bóng mới dung nhập vào trong bóng tối mà biến mất, nhưng buổi diễn đã bắt đầu rồi, ánh sáng trên sân khấu là không thể thiếu.

"Xuỵt, buổi diễn đã bắt đầu rồi, xin mọi người hãy thưởng thức." Miên Dương Tiểu Thư nói.

Trên đài, màn lớn kéo ra.

Sân khấu trống rỗng không hề có bối cảnh gì, chỉ có đạo cụ hoa tuyết vẫn đang không ngừng rơi từ trên xuống, vô cùng phù hợp với nội dung vở kịch.

Theo tiếng nhạc vang lên, Lâm Tuyết Nhi với vai trò công chúa Bạch Tuyết xuất hiện ở rìa sân khấu, sau đó từng bước một đi vào giữa sân khấu. Trên người không mặc trang phục như trên phim hoạt hình thường thấy mà hoàn toàn bất đồng, chiếc đầm công chúa màu trắng bồng bồng, xinh đẹp lại tinh tế.

Khi nó quay mặt sang, ngoại trừ Lâm Đồng Nhi ra, tất cả mọi người đều kinh hãi.

Lúc này đây, lớp trang điểm trên mặt Lâm Tuyết Nhi thật sự quá dọa người, không giống với vẻ trẻ con đáng yêu thu hút gợi cảm quá đáng như Lâm Đồng Nhi lúc trước, mà là...

Cả khuôn mặt Lâm Tuyết Nhi, da dẻ loang lổ, nhìn cũng không ra mắt mũi, da thịt trên khuôn mặt như bị dao cắt loạn qua, vết thương sâu, da xoắn lại, hiện ra màu đỏ ghê rợn, có vài chỗ như bị cháy đen, cực kỳ dọa người.

Trong nháy mặt, các người chơi đều phải nghi ngờ, bọn chúng có thật sự làm Lâm Tuyết Nhi bị thương thành như vậy hay không.

"Xin các vị người chơi hãy yên tâm, đây chỉ là hiệu ứng của trang điểm mà thôi." Miên Dương Tiểu Thư nói.

Dựa theo tính cách của Lâm Tuyết Nhi, nếu như thật sự bị hủy dung đến như vậy, nó nhất định sẽ cầu cứu, nhưng hiện tại lại không nhanh không chậm đi trên sân khấu, còn dạo một vòng quanh sân khấu, bày ra động tác dễ thương.

Ngay sau đó, Cao Hâm đóng vai Quốc vương Bạch Tuyết và Dương Vũ Tinh đóng vai mẹ kế khoác tay nhau trên sân khấu, trang phục bọn họ cũng không có gì đặc biệt, trường bào bình thường mà thôi, thần thái trang điểm cũng bình thường.

Công chúa Bạch Tuyết sau khi nhìn phụ thân của mình, lập tức hoạt bát đứng lên, nhấc váy chạy về phía ông, đồng thời kêu một tiếng ngọt ngào: "Phụ thân~"

Nó kéo cánh tay Quốc vương Bạch Tuyết, cọ cọ bên trên.

Không biết các người chơi có bị buổi diễn lúc trước của Khăn Đỏ làm trật mạch suy nghĩ không, hiện tại thấy Bạch Tuyết làm như vậy, chỉ cảm thấy có chút có chút tình sắc trẻ em bên trong, Bạch Tuyết niềm nở nhõng nhẽo với Quốc vương, rõ ràng không giống dáng vẻ con gái thường làm nũng với cha mình.

Nhưng Quốc vương lại cháng ghét đẩy nó ra.

"....." Sau khi Bạch Tuyết bị đẩy ra, khó tin sờ sờ khuôn mặt mình, sau đó che lại khóc lên, vừa khóc vừa nói: "Hức hức.... Phụ thân vì sao không thương yêu ta.... Lẽ nào là do khuôn mặt này sao?"

Mẹ kế từ đầu đến giờ không nói một lời, chỉ lạnh lùng kéo Quốc vương rời đi.

"Òa....." Bóng đen trên sân khấu phát ra tiếng thán phục.

"Cái tình tiết này...." Từ Siêu lại không nhịn được: "Khi còn bé tôi từng xem phiên bản đen tối của Công chúa Bạch Tuyết, nội dung chính là Bạch Tuyết bị phụ thân của cô ta mạnh mẽ cướp đoạt, không nghĩ đến cảnh hiện tại, đổi thành Bạch Tuyết yêu đơn phương phụ thân đã thế còn bị ghét bỏ? Khu vui chơi này của các người thực sự có thể đem mọi cốt truyện làm loạn lên...."

"Lẽ nào đây chính là truyện từng trải của Alice?" Lý Tử Thuần suy đoán: "Mọi người xem, vẻ ngoài khủng bố của Bạch Tuyết trên sân khấu, có chút tương tự với tình cảnh của Alice trên thực tế, cô khao khát được cha mình thương yêu, nhưng bởi tướng mạo mà lại bị ghét bỏ."

Đúng là rất giống, trong lòng các người chơi đều yên lặng suy đoán như vậy.

Nhưng chưa kịp nghĩ quá nhiều, liền nghe được tiếng cười của các bóng đen lần nữa truyền tới.

Vương Vân Chi cảm nhận được phía sau có tiếng gió thì lập tức tránh sang một bên, nhưng vừa né một cái thì cảm giác được Hạ Lẫm nắm bả vai của cậu cùng vọt sang một bên.

Các bóng đen lại bắt đầu tấn công, chúng nó không biết lấy từ đâu ra một đống tạp vật, ném về các người chơi.

"Tôi biết ngay là chúng nó không từ bỏ ý đồ mà, may là tôi đã có chuẩn bị, lần này không trúng đòn như trước." Từ Siêu nghĩ lại thấy sợ mà bóp bóp thắt lưng.

"Trước khi bọn chúng ra tay sẽ phát ra tiếng cười." Vương Vân Chi nói: "Nghe thấy tiếng cười nhất định phải có phản ứng."

Bọn họ thật vất vả đối phó với bóng đen, trên sân khấu đã đến cảnh thứ hai.

Trước khi mẹ kế lên sân khấu, bên trên có đặt một tấm gương, lấy gương soi, khuôn mặt xinh đẹp của cô phản chiếu bên trên, vô cùng rõ ràng.

"Không phải chứ, chẳng lẽ quay lại bản kinh điển rồi, mẹ kế đối mặt với gương nói câu thoại kinh điển? Gương thần gương thần nói cho ta biết ai là người xinh đẹp nhất trên đất nước này?" Từ Siêu khó tin nói: "Nhưng dáng dấp của Bạch Tuyết đã kinh khủng như vậy rồi, gương thần chắc không nói Bạch Tuyết xinh đâu nhất đâu a!"

Nhưng mẹ kế cũng chỉ đang soi gương mà thôi, gương cũng không phải gương thần, không có bất kỳ ma thuật nào, không có lời thoại nào.

Một tràng nhạc âm trầm u ám, Bạch Tuyết đi lên, trong tay cầm một quả táo.

Sao Bạch Tuyết lại cầm táo?

Bạch Tuyết quay mặt về phía khán giả, trừng trừng đôi mắt, lệ chảy dài, thế nhưng không phải nước mặt bình thường mà là máu tươi đỏ thẫm, máu trào dọc theo khuôn mặt khủng bố kia, rơi thẳng xuống chiếc đầm trắng tinh.

Ngay sau đó, tay nó giật giật, theo động tác đó, quả táo thay đổi -- lớp vỏ bóng loáng tươi mới bị phá vỡ, bên trong chui ra hơn mười cái xúc tu.... Xúc tu càng duỗi càng dài, cho đến lúc bao phủ cả sân khấu, chúng nó vung vẩy trên không trung, trông như vô số con rắn độc, cùng nhau hướng về một mục tiêu!
— QUẢNG CÁO —