Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 10: Ân Cần



Câu nói lạnh lùng vang trên đầu như một lời cảnh báo muộn màng. Oanh Thời hoảng hốt, nàng không biết bơi.

Nàng không kịp hít thở hay làm gì, chỉ nghe được “ầm” một tiếng lớn, dòng nước lạnh băng của trời thu xâm lấn lấy cơ thể nàng, sộc vào mang tai và khoang miệng nàng khiến nàng uống no bụng nước.

Oanh Thời theo phản xạ vùng vẫy, Tử Nguyệt cau mày nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, truyền khí cho nàng.

Đôi môi ấm mềm khẽ khàng xoa dịu một Oanh Thời đang hốt hoảng, nàng cứng người nhận lấy từng luồng khí cứu mạng của hắn, ngoan ngoãn để hắn sóc nàng lên, lôi cả hai lên bờ.

Oanh Thời trèo được đến mặt đất thì ôm cổ ho khan từng tiếng, họng và mũi nàng đau rát, mắt cay xè, cả người nặng trĩu do vải thấm nước.

Nàng tưởng nàng chết rồi.

Tử Nguyệt thấy mình có lỗi, bèn vụng về vuốt xuôi từng cơn sặc nước của Oanh Thời, được một lúc, y hỏi:

“Ngươi còn đi được không?”

“... Được chứ ạ.”- Giọng nàng the thé đáp lại.

Oanh Thời khó nhọc đứng dậy theo bước hắn, nhịp đi của Tử Nguyệt chậm hơn bình thường, không biết là vô tình hay cố ý. Hắn đi ra phía sau dòng thác, Oanh Thời ngạc nhiên nhận ra đằng sau lớp bọt tung trắng xóa, đằng sau nguồn nước chảy xiết như con đao hung tợn đoạt mạng kia, là cả một hang động thạch nhũ kì vĩ lạ lùng.

Thác nước đục màu hoàn toàn che đi sự hiện diện của miệng hang.

Tử Nguyệt cùng nàng nhảy xuống đây hẳn là đã có phòng bị từ trước. Thực ra cũng chả có tên điên nào lại nhảy xuống theo để rồi nạp mạng cho Tử Nguyệt cả. Rõ ràng rằng, lúc này y đang trong tư thế chủ động.

Nhưng chợt Tử Nguyệt khuỵu xuống ôm eo đầy khó nhọc, Oanh Thời hoảng hốt tiến lại, bấy giờ nàng mới biết hắn bị thương.

“Đại nhân, để nô tì xem.”

Nàng lo lắng tiến lại nhưng cũng xem như là thừa thãi. Oanh Thời không biết gì về y dược cả.

Chiếc ám khí vẫn ghim chặt bên hông trái, Oanh Thời hoảng hốt không biết ban nãy vẫy vùng, nàng có va chạm vào vết thương của hắn không...

Dòng máu đỏ tươi chảy luồn qua kẽ tay của hắn, có lẽ nước thác đã khiến vết thương thêm nghiêm trọng hơn. Oanh Thời cắn môi trách mình vô dụng, nếu không phải nàng chạy tới, hắn cũng không phải đòn gánh quả nợ là nàng.

Tử Nguyệt ngồi thụp xuống, nhăn nhó nhìn nàng, mặt mũi hắn trắng bệch:

“Không cần tự trách, nếu ngươi không đem bảo kiếm đến, bản quan cũng không đảm bảo được có thể lành lặn được như này hay không.”

Như thế này mà “lành lặn” sao. Oanh Thời siết chặt tay, cay đắng mà nói:

“Giá mà nô tì có ích hơn....”

Tử Nguyệt thở dài:

“Cầm máu trước đã, nhìn hơi ghê nhưng đành nhờ ngươi vậy.”

Nói rồi hắn rút phăng ám khí ra dứt khoát, hắn gằn lên một tiếng, gương mặt biểu lộ sự đau đớn, khó nhọc cởi từng lớp áo sũng nước.

Da thịt rắn chắc dần lộ ra thể hiện những tháng năm ngày đêm khổ luyện của đấng trượng phu. Cơ thể cường tráng trái ngược hoàn toàn với gương mặt tuấn tú, trông kiêu kì nhã nhặn của hắn.

Oanh Thời vắt kiệt tà áo, mạnh bạo dùng đao của hắn, xé toạc một lớp vải dày đến quá đầu gối. Nàng tuy chưa từng băng bó cho ai nhưng cũng có kinh nghiệm... quấn đai để độn bụng, vì thế nàng rất nhanh bịt chặt lại vết thương hở, quấn từng vòng cầm máu cho y. Tử Nguyệt thở hắt một hơi, suốt quá trình không hề than vãn một tiếng.

Nàng quấn mấy vòng, dày cộm một mảng thể hiện rõ sự lóng ngóng vụng về. Nhưng trách nàng sao được, ở đây không có vải khô, vải ướt thì cầm máu rất kém, không quấn nhiều vòng, chắc tay thì máu sẽ chảy cạn mất.

Tử Nguyệt ngẩng lên nhìn nàng, quần áo tóc tai đều ôm chặt vào cơ thể gầy còm nhỏ bé ấy.

Bỗng hẵn biến sắc: “Chân ngươi…”

Máu trên đầu gối nàng cũng rỉ ra chảy thành hàng xuống đến mắt cá. Chiếc đầu gối xương xẩu của nàng chịu trận những hai lần. Giờ chắc trông thảm hại bầm dập lắm.

Oanh Thời vụng về dùng đoạn vài thừa thấm thấm vào vết thương.

“À, tai nạn ngoài ý muốn thôi ạ.”

Tử Nguyệt nhăn nhó như thể người bị thương là hắn. Hắn khẽ đặt tay xuống bên cạnh ra hiệu cho nàng ngồi xuống gần hắn.

Nàng nhịn đau khom đầu gối ngồi thụp xuống. Tử Nguyệt cũng xé đoạn tà áo nhẹ nhàng băng lại vết thương cho nàng. Động tác thuần thục trái ngược với sự lóng ngóng của Oanh Thời.

“Dù gì cũng là nữ nhân, ngươi không nên xuềnh xoàng với đôi chân mình như vậy.”

Hắn thương xót cho đôi chân của một hạ cấp thấp bé như nàng...

Oanh Thời chăm chú nhìn sự cẩn thận trong từng động tác của hắn. Hắn ngày thường có như thế này sao? Có ai nói với hắn rằng hắn là người rất biết cách chăm sóc người khác chưa.

Vết thương được băng lại khéo léo. Oanh Thời cười xoà, bỗng Tử Nguyệt nghiêng đầu, tựa vào vai nàng.

“Cảm ơn ngươi.”-Hắn nói rất khẽ, nhưng đủ để Oanh Thời nghe thấy.

Nếu không có nàng hôm nay liều mạng đem vũ khí tới, hắn cũng không rõ mình sẽ chạy được ra đây kiểu gì. Bị chơi xỏ làm cho ngã ngựa, chân cũng bị thương, chưa bao giờ hắn lâm vào cảnh khốn đốn ấy, cũng chưa bao giờ hắn được chào đón nồng nhiệt như thế, một toán binh tinh nhuệ truy lùng, rình rập, chơi đùa với hắn nửa ngày trồi



Cảm nhận được sức nặng đang đè trên vai, lắng nghe được hơi thở đều đặn của Tử Nguyệt. Tim gan phèo phổi Oanh Thời như muốn nổ tung, mắt đảo lia lịa đầy lúng túng, nhưng rồi nhìn phong cảnh ở đây... không được hữu tình cho lắm, Oanh Thời cũng thả lỏng người.

Nàng liếc nhìn Tử Nguyệt, thấy hắn có phần mệt mỏi, đành cho hắn chiếm tiện nghi một lúc.

“Đại nhân, ngài đắc tội ai sao?”

“Làm Cẩm Y vệ thì liệu còn ai ta không đắc tội?”

“Thế Thái H...”

Tử Nguyệt đanh mặt, ngẩng lên nhìn nàng:

“Ngươi gặp Thái Hậu sao?”

“Vậy là đúng thế thật nhỉ.”-Oanh Thời cười xòa.

Một nụ cười không hợp hoàn cảnh. Mặt Tử Nguyệt trông càng khó coi hơn, hắn nói một câu não nề:

“Bà ta thấy ngươi chạy vào đây rồi?”

“... vâng ạ.”

“Là ta liên lụy ngươi.”

Có vẻ thực sự đúng như suy đoán của Oanh Thời, thích khách là do Thái Hậu phái đến. Vậy mười mươi là bà ta có liên quan đến vụ phi tần mới mất kia rồi.

Nhưng câu hỏi đặt ra là sao bà ta phải làm thế? Phi tần đó hoài thai long chủng, chẳng phải đế cơ Hoành quốc sẽ được kế thừa, bà ta sẽ có con cháu đông đàn hay sao?

Chuyện này Oanh Thời không thể giải đáp được, nàng không biết nhiều về Tân Đế, số sách vở nàng đọc hồi còn ở kĩ viện tuy nhiều nhưng đều là tài liệu đã cũ.

Oanh Thời cười trừ:

“Đại nhân, nô tì là hạ cấp của ngài, phàm có người làm thuê nào lại thờ ơ khi chủ của mình gặp nạn chứ. Ngài với nô tì không bạc, nô tì đương nhiên sẽ lấy đức báo ân.”

Hắn thở dài một hơi, dường như hắn không còn che giấu điều gì trước nàng nữa.

“Kể cả ngươi có phải rơi đầu?”

“Nô tì sợ chết, nhưng sẽ không làm chuyện hổ thẹn với lương tâm. “

Không biết từ lúc nào, nàng lại tận trung tận hiếu đến thế, nàng tiếp cận hắn vì đơn giản muốn đọc sách mà thôi nhưng dần dà, nàng thấy ở hắn nhiều hơn chữ tài không đợi tuổi, nàng thấy hắn cực khổ nghiêm khắc với hắn thế nào, nàng thấy hắn đối đãi với người dưới ra sao.

Hắn kiêu hãnh nhưng chưa từng tự phụ. Hơn nữa, nàng đồng cảm với tuổi thơ bất hạnh của hắn. Đằng sau một dáng vẻ quyền uy hào hùng ấy là cả một tuổi thơ bất hạnh, là cả những tháng ngày bán mạng tôi luyện bản thân.

Ngoài Tử Nguyệt, cả thiên hạ khó có người thứ hai khiến Oanh Thời muốn tận hiến như vậy. Nàng chỉ thấy người này xứng đáng được hạnh phúc nhiểu hơn những gì hắn đang có.

Đôi mắt Tử Nguyệt như thoáng lay chuyển, có gì đó mãn nguyện hiện lên trên ánh nhìn ấy.

Chợt hắn đứng lên:

“Nên ra ngoài thôi.”

Oanh Thời vội kéo tay hắn lại:

“Đại nhân, ngài đang bị thương đấy.”

“Trời gần tối rồi, sẽ có người đi tìm ta và ngươi, chúng sẽ không manh động lúc này đâu.”

“Thái Hậu thấy ngài còn sống trở ra thì sẽ để yên sao?”

Tử Nguyệt quỳ xuống, hắn mắt đối mắt nói với nàng:

“Bà ta không có ý định giết ta mà muốn cảnh cáo ta không được can dự chuyện hậu cung. Người nên lo, là ngươi mới đúng.”

Oanh Thời ngây ngô đáp:

“Còn đại nhân thì nô tì lo cái gì mới được.”

Không lẽ bà ta thình lình cho người xông vào phủ Cẩm Y vệ được chắc. Có mấy khi nàng bước chân ra khỏi phủ đâu. Cẩm Y vệ tuy đa số vào cung hành sự, nhưng người ở trong phủ cũng không phải ít. Nàng thì gặp chuyện gì được.

Oanh Thời ngược lại lo lắng cho hắn:

“Đổi lại người nên nói câu đó là nô tì mới đúng. Cảnh cáo gì mà dày công truy sát diệt khẩu như thế.”

Tử Nguyệt bật cười khinh bỉ:

“Diệt khẩu? Bà ta không thể.”

Vì hắn không chỉ là tổng chỉ huy sứ cấm quân mà hắn còn là con tướng quốc, Thái Hậu dù có một tay che trời, cũng không thể che đi đôi mắt lão luyện đã nửa cuộc đời cống hiến cho Hoành quốc được. Giết đi Tử Nguyệt, triều đình chắc chắn đại loạn.



Thứ kìm hãm lại quyền lực và vây cánh của Thái hậu chính là tể tướng và Lâm gia hắn. Cả hai có thể coi là cán cân triều đình.

Oanh Thời không hiểu:

“Vậy tại sao phải cảnh cáo ngài, không phải bà ta có thể sẽ gặp nhiều rắc rối hơn sao?”

Để cho Tử Nguyệt còn sống, bà ta không chỉ đối mặt với việc sẽ có kẻ điều tra từng kẽ hở bóc trần việc ác nhân ác đức mà bà ta đã làm, mà còn sẽ bị tể tướng đề cao cảnh giác. Một nồi lửa đấu tranh đoạt quyền sẽ được nung nấu lên cao trào.

Hắn mặc áo, y phục màu đen hoàn toàn che đi vết thương đang băng ở bụng.

“Những gì Thái Hậu dính dáng, không chỉ đơn thuần là hoàng tự, phi tần mà nhiều hơn cả thế, có lẽ là cả những thứ mà ta và Hoàng Đế cũng chưa biết được.”

Oanh Thời tinh ý nhận ra ý đồ của hắn. Tử Nguyệt đang “giúp” Thái Hậu che đi sự lộng quyền của mình.

Hắn không muốn tể tướng- cha hắn can thiệp. Hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp để hai đại gia tộc này chính thức trở mặt nhau.

Hôm nay dù cho hắn có chết đi chăng nữa thì vây cánh Thái Hậu cùng lắm cũng chỉ có vài tên bị giáng chứng, chẳng ảnh hưởng mấy đến thực quyền khuynh đảo trong tay bà ta.

Thật trớ trêu, quyền hành của Hoành quốc lúc này không hoàn toàn nằm trong tay thiên tử. Làm bậc đế vương mà cũng phải cùng hắn diễn kịch để khiến đối phương lơ là cảnh giác.

Oanh Thời đăm đăm nhìn vào vết thương bên đùi của hắn:

“Ngài thực sự sẽ chịu đựng, thoả mãn bà ta à?”

“Một điều nhịn chín điều khôn.”

Oanh Thời không cam lòng, nàng siết tay đến trắng bệch. Hắn suýt mất mạng đấy. Tử Nguyệt xoa đầu Oanh Thời nhẹ nhàng, giống như đang dịu dàng vuốt ve:

“Chuyện đấu đá cung quyền đôi khi không phải ngươi muốn là được.”

Hắn làm một công việc nguy hiểm như vậy, thế mà ban nãy rõ ràng trông Hoàng Đế lại thơ ơ như thế, đáng không? Oanh Thời rất muốn chất vấn, nhưng không thể, Thái Hậu quyền lực khuếch trương đến mức, cả hắn và Hoàng Đế còn phải chấp nhận thua thiệt... Nhân vậy này nắm trong tay thứ quyền thế gì mà lại ngang nhiên coi mạng người như cỏ rác vậy. Vây cánh sau lưng thủ hộ cho bà ta là một gia tộc hiển hách cỡ nào?

Rốt cuộc người này đang có những toan tính gì...

Bà ta hẳn là đang sung sướng lắm khi nhìn những con tốt của mình xâu xé địch thủ của ả, rồi lại chẳng thể một câu vạch trần tố cáo bà ta.

Oanh Thời đang trầm tư suy ngẫm thì chợt trong khoảng khắc, khi Tử Nguyệt kéo từng lớp áo lên, nàng để ý cộm lên trong lớp y phục trong cùng của hắn, có một chiếc hà bao màu tím sậm quen thuộc.

“Ngài vẫn giữ nó cẩn thận nhỉ?”

Cả hai đều biết chuyện Oanh Thời muốn nhắc đến là gì. Chiếc hà bao kia có quá khứ thế nào chỉ cả hai rõ.

Đáp lại câu hỏi của Oanh Thời là một câu hỏi khác nghe chẳng có chút liên quan, dường như có đâu đó nét dỗi hờn:

“Còn ngươi sao hôm đó lại không tiễn ta?”

Oanh Thời đảo mắt một vòng tránh né. Nàng đâu thể đáp vì ích kỉ nên không can tâm nhìn người đi được. Tử Nguyệt thấy nàng không muốn trả lời thì không gò ép, kéo tay nàng rời khỏi hang động.

“Đại nhân, nếu lỡ nô tì gọi ngài là Tiểu Hắc thì có làm sao không?”- Nàng bông đùa.

“Nếu ngươi muốn chùi chuồng ngựa cả tháng thì cứ việc.”

“ …Nhưng nô tì cũng đâu biết tên ngài.”

Thật trớ trêu, nhưng là sự thật.

“Lâm Tử Nguyệt.”

“Tên đẹp .”- Oanh Thời cảm thán, bất giác đọc đi đọc lại cái tên ấy trong đầu. Tên hắn là Nguyệt. Bảo sao lại có một đôi mắt đen tuyền đẹp đến thế. Nó không đục ngầu, mà sáng trong hệt như bầu trời đêm.

Sau đó, Oanh Thời chỉ nhớ được Lam Lễ đã lo sút vó đến thế nào khi tìm được cả hai, rồi thần sắc Thái Hậu trông khó coi ra sao, khi chỉ nhìn thấy vết thương ở bắp đùi Tử Nguyệt.

Oanh Thời cũng thấy được gương mặt trắng bệch của con người lạnh lùng kia khi nàng khuỵu ngã xuống. Nàng nghe thấy hắn gọi tên nàng hoảng hốt trước khi nàng chìm sâu vào màn đêm cô tịch.

Quái, nàng có từng nói tên mình cho hắn biết sao? Nhưng nàng chẳng nghĩ ngợi được gì nữa, cả người mềm oặt lọt thỏm trong vòng tay hắn.

Nàng rệu rã cả người hâm hấp sốt. Mười bảy năm sống trên đời chưa biết bệnh tật là gì... thế mà được uống nước thác một hôm đã bị sốt rét hành lên hành xuống.

Sau lần này, phải đòi tăng lương mới được!

...----------------...

Vài lời của tác giả:

Lâu rồi mình mới lại viết truyện vì bận nhiều thứ. Mong các độc giả đã từng ủng hộ và những độc giả mới tới có thể nhiệt tình tiếp tục cùng mình đồng hành trên câu chuyện mới này.

Để đảm bảo mạch truyện thì chap này hơi dài. Mai bão chap nhé mọi người.

Cảm ơn các bạn.