Chừng được tuần lễ, hôm tế thần cũng tới. Vết thương của Tử Nguyệt chưa lành đã phải lật đật đi hầu Hoàng Đế. Oanh Thời thấy thế bỗng khó chịu trong lòng. Lần trước là Thái Hậu, lần này là Hoàng Đế, chả biết kiếp trước hắn đắc tội hoàng thất chuyện gì mà cứ hành xác hắn như thế không biết. Còn bị thương thế mà cứ phải chạy đôn chạy đáo đi hầu hạ hoàng gia, rồi đến lúc ôm bệnh vào người có khổ mình không cơ chứ.
Mấy hôm trước, dù nàng không phải người sắc thuốc thì cũng là người đun cao, nấu thuốc, mùi thuốc bắc nồng lên mỗi hôm một đặc, chắc chắn là đã tăng liều để đẩy nhanh tiến độ hồi phục vết thương. Hắn cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt thôi chứ có phải con trâu con hổ đâu mà gồng gánh đèo bồng như thế...
Nàng vừa chỉnh mũ quan cho Tử Nguyệt, vừa lẩm bẩm:
“Đúng là hành hạ người ta mà...”
Hắn nghe thẩy thì bật cười, xoa đầu nàng rời đi:
“Ở nhà ngoan ngoãn.”
Nàng cũng đâu phải trẻ con.
Nhưng lễ tế thần thực sự là một ngày trọng đại. Kể từ khi đoán được ý đồ của Lã gia, Cẩm Y vệ căng thẳng khác thường. Đại lễ hôm nay đã huy động gần như hơn nửa quân số Cấm vệ quân, số còn lại đều ở trong thành, ở phủ chẳng còn mấy ai ngoài một vài tiểu đội thị vệ tuần phủ và một số hạ nhân khác. Y nhắc nàng cũng phải. Chắc chắn nàng cũng đã nằm trong tầm ngắm rồi. Lam Lễ không còn ở đây, giờ muốn bắt nàng dễ như chơi.
Trăm tính vạn tính, vừa hay... toán tính của Thái Hậu lại trùng với ý tưởng của nàng.
Toán ám vệ áo đen dễ dàng thủ hạ từng tuần phủ thị vệ mà không gây ra bất kì tiếng động nào. Chúng bắt được tổng quản làm con tin, kề đao sát cổ một người chút võ công tự vệ còn không có, hao tổn tâm sức bao vây nàng.
“Chiêu đãi ta cỡ này, có phải đề cao ta quá không?”-Oanh Thời mỉa mai nói.
“Khỏi lắm lời, buông vũ khí xuống.”
Tên cầm đầu vừa hét vào mặt nàng vừa dí đao gần hơn. Tổng quản đã cao tuổi, làn da nhăn nheo khẽ bị lưỡi kiếm cứa nhẹ, dòng máu đỏ tươi ứa ra từng giọt. Nàng sốt ruột, định buông thanh đoản đao xuống thì lão trừng mắt với nàng, ý muốn nàng mặc kệ lão, lo tìm chỗ thoát thân.
“Tổng quản, ta xin lỗi ngài...”
Nói rồi, nàng buông đao, thả xuống đất “leng keng”. Nhiều ám vệ như vậy, chút võ công mèo cào rèn luyện chưa đến một năm của nàng làm sao địch lại. Đối phương đã cất công chọn nhiều ám vệ tinh nhuệ thế này, dễ dàng xông vào trong phủ như vậy là đã quyết tâm bắt bằng được nàng rồi. Trốn đằng trời.
Vừa thả vũ khí xuống thì gáy nàng đau nhói, cả người mềm nhũn ngã oặt xuống đất... Bất tỉnh không còn biết trời trăng gì nữa.
Không biết đã bao lâu, gáo nước lạnh tát vào mặt, vào da vào thịt nàng khiến Oanh Thời choàng tỉnh. Tay và chân nàng đều bị xiềng trói chặt, thảm hại không khác gì đang tra khảo phạm nhân.
Sớm muộn cũng có ngày này...
Thái Hậu đang ung dung thưởng trà, ngồi trên một chiếc ghế vàng êm ái lót đệm. Bà ta khẽ ngẩng lên nhìn nàng. Oanh Thời đảo mắt thẩm than trời một tiếng. Nàng bị lôi vào cung rồi. Lần này khó thoát.
Nàng cười khẩy chất giọng lạnh tanh:
“Thái Hậu có nhã hứng thật đích thân giá đáo xuống cái ngục giam u tối ẩm ướt này.”
Bà ta đặt chén trà “cạch” một tiếng. Âm rất vang.
“Ngươi nên biết ơn vì được đưa đón đàng hoàng vào Từ Nghi cung mới phải.”
Nàng bật cười. Đoàn sứ thần nghênh đón nàng đúng là rất trịnh trọng. Thái Hậu nói tiếp:
“Bổn cung cá ngươi biết lí do.”
“Thái Hậu thật là thẳng thắn.”
Bà ta đứng dậy, dùng cái hộ giáp dài ngoằng nâng cằm nàng lên khiêu khích, gằn từng chữ thể hiện vẻ gấp gáp:
“Bổn cung không có thời gian với tiện tì nhà ngươi. Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết. Ngươi giấu khế ước ở đâu rồi!? Lâm Tử Nguyệt đã biết những gì?”
Bản viết tay của kẻ nhà họ Lã chính là mấu chốt để vạch tội âm mưu của chúng. Thái Hậu gấp gáp như vậy, Cẩm vệ quân dạo này cũng huy động nhiều ám quân như thế... sự chắc đã có biến.
Nhưng làm sao Thái Hậu lại biết chuyện nàng trà trộn vào đám nô lệ hôm ấy. Mặt Oanh Thời biến sắc. Nàng mím chặt môi, không nói gì cả. Ánh mắt sắc bén của Thái Hậu dò xét nàng, con ngươi lạnh toát như đang dò từng ngóc ngách trong tâm thức, đọc vị nàng.
Bà ta ngồi xuống ghế, bắt chéo chân đầy kiêu ngạo. Bà ta phất tay. Người bước vào khiến Oanh Thời tròn mắt sửng sốt. Nàng rùng mình run lên, lạnh gáy. Lam Lễ. Nỗi lo sợ dấy lên trong nàng. Không phải vì nàng sợ quyền thần áp đảo. Nàng lo cho Tử Nguyệt.
Lam Lễ tránh né ánh mắt của nàng. Vẻ khó xử đạo mạo của hắn khiến Oanh Thời điên tiết, nàng chửi đồng:
“Ngươi là đồ con chó bất trung.”
Thái Hậu bật cười lớn kiêu kì:
“Haha! Nói rất hay.”-Bà ta có vẻ thích thú lắm.
Bà ta hất gót chân, Lam Lễ nghe lời một cách nhục nhã, hắn quỳ mọt người xuống, không còn dáng vẻ oai phong của một cấm quân ngày nào. Như một nô lệ hèn mọn đáp ứng mọi điều chủ nhân ra lệnh.
Bà ta nâng chén trà đổ xuống đầu hắn. Bà ta khinh thường mọi thứ có dính líu đến Tử Nguyệt. Bà ta luyên thuyên:
“Con chó này bất trung từ trong nhà ra đến tận chỗ bọn Cẩm Y vệ. Năm xưa chính Lam gia góp phần tiễn sủng thiếp tướng gia đi thế nào làm sao tướng gia có thể quên được. Bán vào lầu xanh làm nhục đến mức gieo mình tuyệt vọng, đứa con thì vất vưởng ở chốn bẩn thỉu...”
Oanh Thời nghẹn họng. Tử Nguyệt chưa từng kể cho nàng chi tiết vụ việc năm ấy thế nào... Hóa ra, còn bi thảm hơn cả những gì nàng tưởng tượng. Cậu bé năm tuổi Tiểu Hắc đã phải chịu đả kích lớn đến như vậy sao.
“Làm thế nào mà mấy năm sau, đứa con nghịch tử của Lam gia lại đi đầu quân cho địch...”
Nước trà trong chén đã đổ sạch, bà ta buông tay, chén sứ rơi xuống mình Lam Lễ rồi vỡ toang ngay gần hắn.
“Và rồi giờ lại quỳ mọt xuống chân ai gia. Quả là con chó bất trung. Gió thuận chiều nào theo chiều nấy.”
Thái Hậu lại cười như một kẻ điên. Oanh Thời nhìn Thái Hậu với cặp mắt uất hận.
“Hay! Ai gia rất thích vẻ mặt đấy của ngươi.”
Nỗi thống khổ của người khác bị bà ta chà đạp không hề thương tiếc. Người phụ nữ quyền lực nhất đế quốc đây sao? Mẫu nghi thiên hạ gì chứ, rõ ràng là tâm địa rắn rết, là họa quốc.
“Bà luyên thuyên đủ chưa?”-Oanh Thời gằn từng chữ. Không còn tôn ti, trên dưới gì nữa.
Thái Hậu ngừng cười, bà ta rút phăng con dao, nhanh như chớp găm chặt vào bắp tay phải của nàng. Mũi dao nhọn, đâm xuyên lớp da thịt dày trên bắp chuột khiến đôi tay nàng có cảm giác như bị xé toạc, đầy đau đớn. Oanh Thười không nhịn được thét lên đau điếng. Từng dòng máu nhỏ xuống tí tách và rồi nhiều hơn...
“Ai gia không kể chuyện phiếm cho ngươi! Tiện tì! Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết! Ngươi nên biết bản thân đang ở đâu! Khôn hồn thì mau khai ra!”
Oanh Thời mím chặt môi, không hé răng nửa lời, vẫn hằm hằm nhìn người trước mắt. Cho dù hôm nay có phải đổ máu bao nhiêu đi chăng nữa, nàng sẽ không bán đứng Tử Nguyệt.
Tiếng bước chân từ xa vọng lại, tiếng gọi “Thái Hậu” vang lên xen giữa bầu không khí căng thẳng. Bà ta quay người rời đi, nhả lại hai chữ lạnh lùng.
“Dụng hình!”
Đi qua Lam Lễ, bà ta nhếch miệng cười.
“Để con chó bất trung này làm đi. Cho người giám sát. Không được đánh chết, đánh đến khi nào khai mới thôi!”
Lam Lễ rùng mình, lúc cầm roi mây, tay hắn run lên từng đợt. Oanh Thời biết hắn khổ, hắn vừa chịu nỗi đau ly tán với người thân, quá khứ cũng không tốt đẹp gì, nhưng nàng không thể đồng cảm nổi. Chẳng còn chút tình nghĩa gì, nàng nhìn hắn với đôi mắt thù địch.
Lam Lễ mím chặt môi. Ở Cấm vệ quân, việc tra khảo phạm nhân chắc hẳn quá quen thuộc với hắn. Không cần hiệu lệnh, hắn vung roi, từng đợt quất tới tấp vào da thịt nàng. Roi mây xé gió đập xuống y phục, lớp da tạo nên những tiếng “chát” rợn người.
Đau. Nàng đau lắm. Nhưng Oanh Thời không hề kêu lấy một tiếng. Nàng chỉ cúi gằm nhìn xuống mũi chân mình, cảm nhận từng cơn đau xé rách da thịt đang sộc lên óc nàng. Ngay cả trong lúc hiểm thế này, nàng vẫn lo cho hắn, nghĩ về hắn. Tử Nguyệt khiến cho Oanh Thời nuôi một hi vọng... rằng khi nàng ngẩng lên, hắn sẽ tới đón nàng, lại chở che cho nàng.
Đau đớn, ấm ức, tủi nhục đọng thành lệ khẽ khàng rơi xuống gò má xanh bợt của nàng. Cơn đau tiếp diễn không ngừng, tiếng chát văng vẳng bên tai nhỏ dần. Oanh Thời ngất lịm đi mất ý thức.