Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 2: Cẩm Y Vệ



Thời gian hai đứa trẻ ấy gắn bó với nhau không dài.

Nửa năm sau khi phát hiện ra Tiểu Hắc, thường xuyên có người tới Sở Thanh lâu đến tìm một đứa trẻ, người nhỏ bé, trạc tuổi nàng. Lo sợ lại là kẻ xấu đến bắt hắn đi, năm lần bảy lượt Oanh Thời phủ nhận, lắc đầu lia lịa, không tiết lộ danh tính của cậu.

Nhưng cũng chỉ sau đó vài tháng, đã có một cỗ xe ngựa sang trọng, xem chừng là trọng quan trong triều, đón cậu đi.

Oanh Thời kinh ngạc, cũng lờ mờ nhận ra hắn là quý tộc, con quan song nàng buồn nhiều hơn là thế. Nàng không còn ai chơi đùa cùng nữa. Ấm ức nổi lên, nàng còn không tạm biệt hắn lần cuối. Tiểu Hắc sau đó cũng không tới thăm nàng. Cũng dễ hiểu, không một quý tộc nào lại muốn dính líu đến phố đền đỏ cả.

Từ đó, Tiểu Hắc vẫn luôn là một điều gì đó vừa đặc biệt, vừa cấm kị, có một chỗ đứng riêng trong hồi ức của Oanh Thời.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, năm ấy Oanh Thời đã mười bốn, ở cái tuổi ấy, nữ nhi nhà người ta đua nhau thêu thùa mai vá, trổ tài nữ công gia chánh, chuẩn bị kén chồng thì nàng lại phụ tú bà quản chuyện sổ sách, làm việc vặt kiếm đồng ra đồng vào.

Sức khoẻ mẫu thân Oanh Thời không còn được như trước, người trong thanh lâu góp công nuôi nàng lớn, nàng cũng rất được lòng mọi người. Bất giác coi nhau như người thân lúc nào không hay. Hồng bài của Sở Thanh lâu- A Nguyệt thậm chí còn rất quý nàng, biết nàng thích đọc sách, được tặng quyển sách nào đều đem cho nàng mượn đọc trước.

Oanh Thời dần nhận ra kể cả khi có là kĩ nữ, họ cũng chỉ là những con người khốn cùng, vạn bất đắc dĩ mà thôi. Có người là bị ép vào đây, bị cuộc sống vùi dập mà phải chấp nhận trở thành món đồ trao từ tay người này qua người khác. Có những người thậm chí còn không biết mặt phụ mẫu, lớn lên đã định sẵn phải bán nghệ, bán thân. Có người cắn răng tình nguyện vì miếng cơm sống qua ngày.

Trong cái cuộc sống phải tiếp khách để có cơm ăn, mong chờ một ngày có kẻ chuộc mình ra, thì họ cũng ấp ủ những giấc mơ riêng nhỏ bé. Không phải ai trong phố đèn đỏ cũng xấu.

A Nguyệt từng dặn dò với Oanh Thời rằng dù có ai gạ gẫm nàng vào con đường cô đang theo, cũng tuyệt đối không được mềm lòng.

“Tiểu Thời, muội nhất định không được đi theo con đường này.”- Hôm nào tỷ ta cũng chắc nịch nói với nàng như thế.

“Tỷ tỷ, ta biết rồi.”- Nàng cười xoà đồng ý.

Cũng trong cái năm mười bốn tuổi ấy, mẫu thân Oanh Thời qua đời vì căn bệnh hiểm nghèo. Trước khi mất bà chỉ có một nguyện vọng duy nhất là được nhìn thấy kinh đô một lần.

Tú bà năm ấy đột nhiên muốn làm việc thiện, nhân hậu đáng ngờ, nói sẽ cho mẹ nàng tự do bà muốn. Nàng còn tưởng lão bà bà bị nhập hoặc là đột nhiên không còn mê tiền điên dại nữa, song hóa ra là đã có kẻ chịu chơi rủ lòng thương xót cho số phận mẫu tử họ, hào phóng ban cho mẹ nàng tự do.

Trớ trêu thay, cái đêm mà Oanh Thời chuẩn bị phụ mẹ thu dọn đồ đạc, cũng là đêm cuối cùng bà còn được ngắm nhìn nhân gian. Mẫu thân nàng tạ thế khi mấp mé chạm tới khát khao duy nhất của bà.

Oanh Thời đã từng suy sụp, bởi bà là động lực duy nhất để nàng duy trì, cật lực kiếm sống từ thuở bé tới giờ. Ước mơ của bà cũng là của nàng. Mẫu thân mất, với nàng đó là mất tất cả.

A Nguyệt đã hết lời khuyên can nàng nên sống vì bản thân, khuyên nàng đi khỏi Sở Thanh lâu, tìm con đường khác cho mình. Tú bà lại có cách riêng, nói nàng không mau vực dậy tinh thần mà làm việc, sẽ không dành cơm cho nàng ăn... Song bà chưa từng bỏ đói nàng bữa nào.

Dù động viên cách này hay cách khác, Oanh Thời cũng cần đến hơn năm trời để vực dậy tinh thần.

Từ một cô bé nàng đã dần trưởng thành, cứng rắn hơn. Nàng khác với mẫu thân, không phải kĩ nữ, chỉ là người làm thuê làm mướn cho Sở Thanh lâu. Vốn có thể rời đi tức lự song Oanh Thời vẫn ở lại đây ba năm. Ba năm như cách nàng báo đáp ân nghĩa của những người đã nuôi dưỡng nàng.

Sinh thần mười bảy tuổi vừa qua, tú bà liền đưa nàng một xấp tiền mặt, Oanh Thời ngỡ ngàng.

“Bà bà? Từ bao giờ bà đột nhiên hào phóng như vậy!?”



Tú bà lườm nàng: “Ta sao biết được, đây là tiền của mẹ ngươi nhờ lão giữ hộ. Giờ lão trả ngươi.”

Oanh Thời bật cười vì vẻ mặt lấp liếm, không dám nhìn thẳng mặt của tú bà. Nàng cười xoà đón nhận. Mẫu thân nàng nào có cất giấu được số tiền lớn đến như vậy.

“Sao đột nhiên…”

“Đi đi. Tới kinh đô đi.”- Tú bà ngắt lời.

Nụ cười nàng cứng đờ, tú bà nhìn nàng trông nghiêm túc:

“Ngươi mười bảy rồi, đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi còn ở lại đây làm gì, muốn thành kĩ nữ của ta sao?”

A Nguyệt từ đâu bước ra thướt tha:

“Ôi chao, bà bà sao mạnh miệng quá.”

Nàng ta đưa tay vuốt ve gương mặt của Oanh Thời, mỉm cười hiền từ, nhan sắc kiều diễm đúng là mê hoặc lòng người, đuôi mắt hồ ly cong cong như biết nói:

“Với gương mặt này, muội mà còn ở lại đây, xem chừng tú bà sẽ vất vả với khách quan lắm đấy.”

Tỷ ta cọ má mình với Oanh Thời đầy cưng chiều mà rằng: “Ta sẽ nhớ nhóc con muội lắm, nhưng biết sao đây…”

Tiệc vui nào cũng sẽ tàn, sau mười bảy năm sống trong con phố đèn đỏ ngày nghỉ đêm lăn lộn ấy, cuối cùng Oanh Thời cũng được bước tới kinh đô cách con phố trụy lạc ấy không xa, bước tới chốn phồn hoa đô hội.

Tới đây, lần đầu tiên nàng biết hóa ra buổi sáng đường phố cũng có thể tấp nập như vậy, nam thanh nữ tú cũng có rất nhiều, không còn phải suốt ngày nhìn mặt mấy gã râu xồm lèm nhèm bụng bự, cũng không còn phải nhìn những tên gian manh mặt hiểm ác nhưng kẻ phong lưu trác tán nữa.

Ở đây, loại người nào cũng có.

“Thì ra, khung cảnh cũng có thể khiến người ta động lòng.”- Oanh Thời đã nghĩ như vậy.

Nàng mất vài ngày đầu để làm quen với phố thị. Sau đó, nàng đã đi xin việc. Nhưng đi tới đâu, nàng cũng bị người ta lắc đầu từ chối, chỉ bởi thân phận nhi nữ của nàng. Có người còn thấy nàng nhỏ con, nghi ngờ nàng khai gian tuổi thật, cũng không dám nhận.

Oanh Thời đứng trước bảng công cáo, nàng thở dài thườn thượt. Có nhiều nơi tuyển nhân sự như vậy, nhưng cả mười nơi thì tới nơi thứ mười một đều từ chối vì bề ngoài của nàng.

Duy chỉ còn mỗi một bản công cáo… là của Cẩm Y Vệ, nhưng nghe “đao to búa lớn” quá khiến Oanh Thời có phần rụt rè.

Chợt lúc ấy, tiếng ồn ã bàn tán xầm xì đằng sau thu hút nàng. Chỉ thấy đối diện ấy là chỗ quan tòa xử án, người vào xem tấp nập, đông nườm nượp, không biết có chuyện gì. Oanh Thời kiễng chân lên mới có thể ngóng được đôi chút.

Chợt dòng người tản ra tạo thành một con đường nhỏ ở giữa. Trong rừng người có chàng thiếu niên bước ra, đi tới đâu, người tự động tránh đến ấy, cao ngạo vô ngần. Là người có chức vị cao trong triều.

Oanh Thời nhìn dáng dấp, thấy hắn còn trẻ, nghĩ bụng cảm thán một câu rồi định rời đi song chợt nàng khựng một bước. Hắn vừa ngước lên nhìn nàng.

Oanh Thời cũng vậy, trong khoảnh khắc, cả hai đã giao mắt với nhau. Lúc này, nàng mới thấy được ngũ quan trời phú của hắn.



“Đẹp quá.” Nàng bật thốt.

Ở phố đèn đỏ quá lâu, đây là lần đầu tiên nàng thấy một nam nhân đẹp trác tuyệt như vậy. Y không cần cầu kì vàng bạc châu báu, xích vàng xích bạc xúng xính đầy mình như mấy kẻ phô trương truỵ lạc nàng hay gặp trong phố đèn đỏ. Cả người toát ra thứ hào quang khiến người ta chỉ có thể ngước nhìn, không dám lại gần.

Sống mũi y cao, đôi mắt phượng hơi nhếch kiêu kì. Đôi môi mỏng đỏ hồng điểm trên lang da trắng muốt bẩm sinh. Tư dung chính trực, đạo mạo song lại có phần mị hoặc hơi giống một nam hồ ly.

Thấy hắn đội mũ quan, vận quan phục, khoác trường bào, cùng thanh đao dắt ngang hông và một tấm lệnh bài hoàng kim, Oanh Thời không ngần ngại khẳng định hắn là một quan võ chức vị cao trong triều. Nhìn hoạ tiết, có vẻ là tam phẩm đổ lên.

Nàng đọc nhiều sách như vậy, cũng biết sơ lược về quốc sách, triều chính Hoành quốc nhưng lại chưa từng biết tới có một vị quan võ trẻ tuổi như vậy. Trông hắn chỉ trạc tuổi nàng. Theo sau hắn là cả một toán quân tám người đang bê lịch kịch những hòm rương to, trông nặng nề phải biết.

Theo bước chân của hắn là tiếng hét trong quan phủ vọng ra ngày một lớn dần: “Đại nhân! Ta bị oan! Ta bị oan mà!” Nghe thật thảm thiết, hẳn là gào bằng cả tính mạng.

“Không! Không! Các ngươi không được đụng vào! Không được phép đem đi. Đó là của ta!”

“Áp giải cả hắn đi!”- một giọng nói khác bên trong vọng ra.

Khi tên quan bị áp giải lôi ra, người mềm oặt, chân quệt đất, gương mặt mếu xệch, nước mắt nước mũi tèm lem quện vào nhau, Oanh Thời mới nhận ra đây không phải là một pha thẩm án. Giống như áp giải hơn. Chắc là vướng vào bê bối bị tịch thu tài sản, hoặc là vướng vào tệ nạn tham nhũng, đống rương kia chắc tám, chín phần là tài sản “ăn cướp” của hắn.

Trong tiếng xì xầm bàn tán, chỉ trỏ đầy oán thán của người xem chuyện, nàng loáng thoáng nghe được:

“Này, hắn ta suốt ngày tỏ ra đạo mạo thương xót chúng dân như thế nhưng hóa ra lại là kẻ sói mắt trắng tham lam vô độ.”

“Hắn nhìn thế thôi chứ hay đi gạ gẫm gái nhà lành lắm đấy!”

Nghe mà rùng mình.

“Thật vậy sao!?”

“Chứ tôi lại nói điêu đằng ấy à. Tôi tận mắt nhìn thấy mà!”

“Chẳng bù cho con trưởng nhà tướng gia nhỉ, còn trẻ mà kinh bang tế thế đủ cả”

“Là thanh niên vừa nãy sao? Ôi chao, trẻ quá! Vậy mà đã lên làm chỉ huy Cấm Y Vệ rồi.”

“Còn phải nói sao, mới nhậm chức nửa năm nay thôi mà lôi được không ít mấy con sói bạc làm lũng loạn triều ta rồi.”

Oanh Thời nghe vậy thì gật gù, hóa ra là người mới nhậm chức, thảo nào nàng chưa từng nghe danh. Với nhan sắc cỡ ấy, tài giỏi như thế lại còn là con trai tướng quốc, tên tuổi người này chẳng mấy mà nổi lên nhanh chóng như diều gặp gió.

Nàng nhìn lên thông cáo, miệng lẩm bẩm:

“Thôi thì thử một lần vậy.”