Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 21: Án Tử



Khi về tới Âm Phủ, Oanh Thời đã ngồi im lìm, đóng cọc bên bờ Vong Xuyên. Nàng ngồi đây chờ hắn. Nàng muốn hỏi hắn nhiều điều. Nàng muốn hỏi hắn đã rung động khi nào. Nàng muốn hỏi Tử Nguyệt... không, là vị thần tiên bên trong hắn đã có ý trung nhân hay chưa.

Vạn năm ngắm nhìn lục giới luân chuyển còn được, mà đợi hắn sao lại khiến nàng bứt rứt đứng ngồi không yên đến vậy. Thi thoảng có mấy tiểu quỷ đi qua còn cúi chào nàng. Oanh Thời cũng thấy bất ngờ thật. Có lẽ lịch kiếp đã tu bổ chân thân cho nàng, khiến nàng có được dáng thể hoàn chỉnh của một tiên tử. Vóc dáng, diện mạo, đều y chang “Oanh Thời”.

Y phục trên mình đỏ tươi hệt như bông bỉ ngạn sống đang đung đưa lay nhẹ mình trên bờ của dòng sông bất tử.

Ở đây mấy năm, nàng cũng biết được thứ nước canh được phát trước đạo luân hồi kia là canh Mạnh Bà, khiến ta vong tình, vong ái, vong khứ, quên hết mọi điều từ kiếp trước.

Kiếp trước Oanh Thời không uống, nhưng do tiên phách thiếu hụt, nên có lẽ vì thế nàng không thể nhớ ra được chút kí ức gì, cũng có lẽ vì thế đó mà mệnh yểu. Oanh Thời tạ thế khi nàng mới được mười tám mà thôi.

Nàng bĩu môi:

“Làm sao bây giờ, vừa muốn chàng sống lâu, vừa không muốn chàng thành gia lập thất, không muốn chàng yêu bất kì ai khác. Ta có ích kỉ quá không hả Nguyệt?”

Tiếng bước chân vọng lại gần, nàng hớn hở ngoảnh sang:

"Ng..."

“Oanh Thời?”

Nụ cười chợt trở nên cứng đơ. Lam Lễ.

“Sao lần nào cũng là ngươi thế?”

Lam Lễ không trả lời câu hỏi của nàng, mà hỏi ngược lại:



“Sao cô chưa vào vòng luân hồi?”

Oanh Thời đáp như lẽ đương nhiên: “Ta đợi chàng.

“Ta...xin lỗi.."

Oanh Thời nhớ lại vài kí ức không hay. Nàng khẽ sờ bắp tay mình, cười xòa:

“Vậy còn ngươi tại sao lại ở đây? Mẫu thân và đệ đệ ngươi sao rồi?”

“Đều chết cả rồi.”

“Sắp tới có lẽ cô cũng sẽ sớm được gặp đại nhân mà thôi.”

Oanh Thời nghe vậy thì vui vẻ hẳn nhưng thoáng chốc lại thay đổi sắc mặt:

“Khoan! Sao lại sớm thế? Ngươi đã làm gì chàng?”

Hắn cười khổ:

“Ta có thể làm gì ngài ấy”

Hắn bắt đầu kể cho nàng nghe rõ ngọn ngành. Ba năm trước, hay tin nàng bị bắt, Tử Nguyệt đã điên cuồng cầu xin Hoàng Đế khởi binh cứu nàng ra. Nhưng Hoàng Đế năm lần bảy lượt khước từ, nói chưa đến thời cơ chín muồi. Từ Ninh cung cũng không phải nơi dễ đột nhập, và Tử Nguyệt thì không phải ngoại lệ, hắn đã thử, nhưng đều không có lấy một kẽ hở nào để tìm ra nơi nàng bị bắt nhốt. Mãi cho đến cái ngày định mệnh ấy, Lam Lễ gặp y, nói cho y biết nàng đang ở đâu thì cũng đã quá muộn rồi. Và cũng vì thế mà mối quan hệ trung thần dần có rạn nứt.

Quay trở lại sự kiện trước ấy, sau hơn tuần lễ kể từ ngày Oanh Thời bị bắt giam. Hoàng Đế tiến cử một quan võ mới. Chia ba phần binh lực cho y, cũng gia tăng cả quân số cho Cẩm Y Vệ. Điều này thúc đẩy Lã gia tiến tới tạo phản. Sau khi Lã phi tử kia bị đày vào lãnh cung và tự vẫn, Lã thượng tướng chính thức khỏi binh tiến vào kinh thành.

Dẹp loạn mất đến ba ngày ba đêm, sau hôm ấy, sau cái ngày bình định toán quân tạo phản, Tử Nguyệt mới có thể cứu nàng ra.



Lam Lễ liếc nhìn nàng:

“Kể từ khi Oanh Thời rời đi. Tử Nguyệt đã không còn là Tử Nguyệt nữa rồi.” (2)

Tàn nhẫn dâng tấu xin đích thân chu di tam tộc họ Lã. Tàn nhẫn xin án tử cho Thái Hậu, mặc cho bà ta có thân Hoàng tộc. Mạnh tay đàn áp toàn bộ nhưng

kẻ có ý đồ khôi phục quyền thế cho Lã gia. Hễ nơi nào có mầm mống Lã gia, Tử Nguyệt đều không để chúng ngóc đầu được nửa phân.

Điều đó vừa hay lại khiến thế lực tướng gia ngày càng đồ sộ và rồi nắm bảy phần quyền trong triều chính, không ai dám chống đối, không ai không nể phục.

Sự nghi kị của Hoàng Đế với quyền thần ngày càng biến chất, trở thành đa nghi, độc đoán đa đoan sau khi Lã gia dấy binh tạo phản. Tử Nguyệt thì ngày càng trở nên lạnh nhạt lãnh khốc, không còn nhiệt huyết với triều chính như xưa. Ông ta liền đa nghi tướng gia đang có âm mưu tạo phản. Vì vậy Tử Nguyệt đã bị đưa vào tầm ngắm bởi tưởng gia đã già, cũng chả mấy nữa mà cáo biệt dưỡng lão, không có sức đe dọa tới ngai vàng.

Tử Nguyệt bị đưa lên xét xử như một tội phạm. Thờ ơ nghe những cáo trạng

vạch tội không biết từ đâu rơi xuống đầu hắn. Thờ ơ nhận ghét bỏ, gạch đá, bị người đời ghét bỏ đầy oan ức. Và rồi, thờ ơ chấp nhận... án tử.

Giọng Oanh Thời run lên:

“Á.. Án tử gì cơ!? Còn bao nhiêu ngày nữa?”

“Có lẽ là hôm nay.

Nghe thế, nàng hoảng hốt phi như bay qua vòng luân hồi. Nàng phải ngăn hắn lại. Kể cả khi đã chết, nàng muốn Tử Nguyệt là hắn. Hiển vinh sống một đời, ghi danh xứng đáng với những gì hắn đã bỏ ra. Hắn đã nỗ lực đến nhường đó, tất cả những gì một tay hắn gây dựng... sao có thể sụp đổ dễ dàng như thế. Tử Nguyệt đáng lẽ có thể ngăn cái chết đến với mình.

Hoa mai ngây thơ chưa từng được dạy bảo, chưa có nhận thức chuẩn mực về luân hồi, về lục giới, không biết rằng thần tiên cũng có thể tự do đi lại nhân gian mà không cần đi qua luân xa. Vì tình ái mà đánh mất lí trí, băng qua dòng người đang từng lượt uống canh Mạnh Bà, nhảy vào vòng luân hồi một lần nữa mà không hề hay biết rằng, đi qua đó, nàng sẽ trở thành đứa bé thơ ngây đỏ hỏn, một sinh linh mới chào đời.