Oanh Thời dụi nước mắt, nàng vỗ mấy cái vào má, buông hai chữ:
“Vào cung”
Nàng muốn được nghe lời giải thích, nàng không muốn đoán già đoán non vu oan cho Nguyệt của nàng. Binh lính cửa cung thấy nàng thì đều hành lễ, ngày ngày gặp nàng họ đều đã quen rồi.
Bước đến chính điện, nàng còn chưa kịp nghe lén câu gì đã giật nảy mình vì tiếng đập bàn đầy giận dữ.
“Hỗn hào! Vớ vẩn! Trẫm còn khỏe còn chưa ốm đau bệnh tật, các ngươi đã giục trẫm lập thái tử! Đám các ngươi chẳng phải đang nguyền rủa trẫm sao?"
“Bệ hạ bớt giận.
Chuyện này nghe quen quá. Hoàng cung từ đó đến nay chỉ có ba vị hoàng nữ, các quần thần lấy việc kế vị làm trọng, hôm nào cũng đem chuyện này lên quấy rầy Hoàng Đế.
Lần này Hạo Nguyệt Thành lập công lớn trở về, mấy lão già chắc sợ rằng hắn sẽ thành trở ngại cho quyền thần đây mà. Trước kia đám người này thi nhau phản đối việc Hoàng Đế cho hắn vào cung làm dưỡng tử, giờ hắn ghi danh sử sách, mấy lão lo muốn tổn thọ. Giục Hoàng Đế nạp cung phi sinh hoàng tử, lập đông cung.
Hoàng Đế lên ngôi hai mươi ba năm nhưng vì nối ngôi sớm từ năm mười lăm mà đến giờ vẫn còn đang tuổi phong độ ngời ngời, không tức điên mới lạ. Mối quan hệ giữa Hoàng Đế với Nguyệt không khác gì cha con ruột thịt. Trái ngược hoàn toàn với lão cáo già kiếp trước, ông hoàn toàn tín nhiệm vào đứa cháu ruột này. Có kẻ lại sinh nghi với đứa cháu quý báu của ông, mặt ông chắc khó coi lắm.
“Lần này Nguyệt Thành lập công lớn, các ngươi không chúc mừng thằng bé được thì thôi còn buông lời thúc giục chì chiết trẫm và nó! Giỏi lắm! Đúng là không coi bề tôi, quân thần ra gì.”
“Bệ hạ, xin nguôi giận.”- Nguyệt Thành lên tiếng.
“Thôi được rồi. Lần này vừa hay đại thắng trở về. Cãi nhau thì không hay.”
Im lặng một lúc, Hoàng Đế ban chiếu khiến tất cả kinh động:
“Truyền chỉ của trẫm. Nhị hoàng tử lập được đại công, thao lược xuất sắc, hiếu thuận lại bác ái yêu nước thương dân, có lòng phò tá trợ quân vì quốc phong làm trữ quân, hiệu là Yến, ban Đông cung làm phủ đệ. Ân xá thiên hạ. Mở yến hội khao quân ba ngày!”
Oanh Thời há hốc mồm. Trữ quân có thể xem như Nhiếp chính vương, chức vị... thành thật mà nói thì trong tình hình Tề quốc hiện nay, trữ quân chả khác gì Thái tử, khác mỗi cái tên cái chữ. Hoàng Đế đúng là, rất thích khiến quần thần buông lời thán phục.
Nước đi táo bạo nhưng đúng đắn. Nguyệt dù có đầu thai chuyển kiếp, vẫn một lòng định quốc, giữ chí lớn trong lòng lại có tài năng xuất chúng, nếu được trọng dụng sẽ là một trung quân vượng quốc. Trách mỗi mấy lão quan già không đưa mắt nhìn trước được thời đại.
“Tường Nhi! Vào đây.”
Hoàng Đế gọi nàng.
Oanh Thời biết mình bị lộ, cười hề hề mấy cái, bước vào ngượng nghịu trước ánh mắt đầy dè chừng của mấy quan nhân. Nàng cúi người:
“Bệ hạ anh minh, vạn phúc kim an
“Đứng dậy đi.”
Lúc này, nàng đang đứng sóng vai cùng Nguyệt Thành. Nàng lẽn bến ngước nhìn y, nhưng y lại lạnh lùng không thèm ngó nàng một cái. Hắn sao mà xa lạ quá. Là Nguyệt, nhưng cũng không phải chàng.
Trong toán quân ban nãy có mấy người đứng đầu hiện đang chờ ở một góc, thấy nàng thì liền huých vai nhau chỉ trỏ.
“Tường Nhi vì con mà giữ mình, quá cập kê đã hai năm, là ủy khuất cho con bé. Nay đã trở về, có phải hai đứa nên định ngày thành gia lập thất rồi không?”
“Bệ hạ! Chuyện này cần phải suy xét thêm!”
Lão già tể tướng quỳ mọt xuống. Lão này là kẻ đầu xỏ cho mấy phi vụ giục lập đông cung thái tử đây mà. Chắc lão ta e ngại nếu nàng được gả cho Hạo Nguyệt Thành thì chức vị của hắn sẽ không chỉ dừng lại ở trữ quân. Dù gì thì cha nàng cũng là đại tướng quân, một chín một mười với tướng gia nhà hắn, không sợ toát mồ hôi hột mới là sự lạ.
Cha nàng hất cằm:
“Tể tướng hôm nay chuyện gì cũng không vừa ý. Sao nào? Ông có ý kiến gì với nữ nhi bản tướng?”
Hoàng Đế chán nản day day trán:
“Nếu tể tướng muốn, ngươi có thể thay trẫm hạ chỉ
Ông ta nghe vậy người run lên như cầy sấy:
“Bệ hạ thứ tội... Thần... Thần có mười cái đầu cũng không dám làm thế.”
“Vậy thì lão im luôn đi.”- Nàng thầm nhẩm trong lòng.
Nguyệt Thành im lặng một lúc rồi nói:
“Bệ hạ, thần mới khải hoàn về kinh, nhiều sự còn chưa tỏ, kinh đô đổi mới nhiều cũng lạ lẫm chưa quen, hiện tại vẫn chưa muốn thành gia lập thất.”
Hoàng Đế nghe vậy thì cười:
“Trẫm biết. Nhưng cũng không thể cứ bỏ mặc Tường Nhi thế được. Tội con bé biết bao!”
Hoàng Đế kiếp này đúng là số một! Khóe miệng Oanh Thời không nhịn được mà cong lên.
“Trẫm thấy thế này. Chuyện cưới gả có thể không vội, nhưng danh phận phải có. Trước kia hai đứa con còn nhỏ trẫm không vội ban hôn. Nay trẫm hạ chỉ ban hôn cho hai đứa, đôi bên vừa ý chứ?”
Oanh Thời lập tức dõng dạc hỗ, chặn lời Nguyệt Thành:
“Thần nữ nguyện ý.
"Th..."
Hoàng Đế bật cười.
“Quyết định vậy đi! Hai đứa cứ từ từ ôn lại chuyện cũ, trẫm nôn bế hoàng tôn lắm rồi!”
Hoàng Đế hoàn toàn quên luôn cả chuyện ông còn chưa có lấy mụn con trai nào luôn rồi. Ông phóng khoáng hào sảng vô tư như thế, thế mà Tề quốc lại đang buổi thịnh thế, quốc pháp nghiêm minh, dân chúng ấm no đến một mụn trộm, mụn cướp, nạn đói còn không có. Đúng là làm Hoàng Đế, hơn nhau ở cái biết nhìn người, trọng dụng hiền tài.
Buổi triều kết thúc, Oanh Thời mặc kệ phụ thân đang bơ vơ định kéo nàng về nhà, vội vã chạy theo tướng công định ước của nàng. Hắn chân dài, đi rất
nhanh, Oanh Thời gọi với theo cũng không gàn được hắn. Nàng chạy ào tới, níu lấy tay áo hắn.
“Nguyệt!”- Nàng thở hồng hộc, gọi hắn.
Hắn còn không nhìn nàng. Giọng hắn lạnh thấu da thấu thịt, có vẻ giận dữ thấy phiền hà:
“Quận chúa, lần sau đừng gọi bản vương như vậy.”
Nàng ngỡ ngàng. Nàng có nghe nhầm không...
“Nhưng chàng đã hứa rồi mà... chàng cho ta gọi chàng như thế.”- Nàng lẩm bẩm, cơ hồ chỉ đủ mình nàng nghe.
“Quận chúa nhận nhầm rồi. Trong kí ức của bản vương, không hề có một câu nói nào như thế.”
Rồi hắn dứt áo, rời đi. Hắn bước tới cuối hành lang, nắm cổ tay kéo tiểu cô nương ấy đi.
Nàng chết lặng. Trước kia... Cũng là động tác ấy, nhưng chỉ dành cho mình nàng.
Nguyệt Thành không thích nàng.
Nàng bây giờ mới vỡ lẽ nhận ra. Hóa ra, không phải Tử Nguyệt vốn ân cần ấm áp, không phải hắn chu đáo, đối tốt với hạ nhân, không phải hắn dịu dàng, ngoài lạnh trong nóng... Mà vì Oanh Thời là duy nhất của Tử Nguyệt. Tử Nguyệt chỉ ân cần với một mình Oanh Thời mà thôi. (2)
Hóa ra đây chính là đơn phương mà trong sách hay nói. Nước mắt nàng lặng lẽ tuôn rơi.