Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 3: Vì Sắc Hạ Mình



Hôm sau, Oanh Thời lớn gan đến Cẩm vệ quân. Nàng xin việc.

Đây là lần đầu tiên sau cả chục lần ứng cử thất bại, nàng được cân nhắc đi vào trong phủ. Thị vệ canh cửa không hề đuổi nàng đi, chứng tỏ họ không phân biệt nam nữ. Làm ăn có bài bản làm người ta thấy yên tâm hẳn.

Tiếp đón nàng là một nam nhân tuổi xế, ông ta đánh giá nàng một lượt, nói thẳng toẹt:

“Ngươi không đủ điều kiện.”

Oanh Thời bất bình:

“Tại sao?”

Ít ra cũng phải đuổi nàng có căn cứ đi chứ. Lão già lười biếng. Lão ta giải thích:

“Nhỏ con như thế sao làm được việc?”

Ông ta phẩy phẩy cánh tay đuổi nàng:

“Ngươi đi đi.”

“Ta không xin làm tay chân, ta có thể quản lý hành chính rất tốt.”

Ông ta bất ngờ, nhướng mày:

“Qua trường lớp chưa?”

Ông ta nói một cách thật châm biếm. Nữ nhân không phải mấy ai cũng được đi học tử tế, đa số thuộc tầng lớp quý tộc vương công quan lại mới được học chữ. Oanh Thời nhìn lướt qua cũng biết là xuất thân thấp hèn. Ông ta mỉa móc xuất thân nàng.

Oanh Thời bất lực nàng nhìn lão bằng nửa con mắt. Rõ ràng lão ta đang bới móc, cố tình không muốn để nàng thử việc. Đành rằng là vì nàng đang tự ứng tuyển nên không tính toán với lão, nàng chỉ vào chiếc bàn tính gẩy:

“Ta không biết lão có chuẩn mực gì về học thức. Nhưng ta biết chữ, cũng có thế dùng nó thông thạo.”

Lão ta xem chừng hách dịch nhưng không hề tuyệt tình hay tự phụ, thấy nàng có vẻ quyết tâm cũng không đành từ chối. Ông ta lấy trong kệ sách một xấp giấy bằng nửa gang tay, giao nàng tính toán các khoản chi thu một quý trên dưới phủ.

Một bài toán đơn giản.

Với kinh nghiệm bao năm nhìn tú bà một tay đếm ngân phiếu, một tay lia lịa gẩy thẻ tre cộng trừ tính toán, lại thêm có thời gian nàng cũng phụ không ít việc kinh doanh bên ngoài của Sở Thanh lâu, vì vậy Oanh Thời không khó để giải quyết “thương vụ” này.

Nàng chỉ cần một phần ba thời gian nén nhang đề ra là đủ.

Ông ta bất ngờ trố mắt nhìn nàng, gật gù nói nàng có thể vào làm tập sự, còn nói nếu nàng quen việc rồi, ông ta có thể đích thân dạy nàng và giao cho nàng việc quản lý sổ sách.



Đến cả đệ tử của ông ta cũng không thể làm nhanh gọn như vậy, ít cũng phải nửa canh giờ.

...****************...

Oanh Thời làm việc trong Cẩm Y Vệ cũng đã nửa tháng nhưng chưa bắt thấy quan nhân hôm nọ bao giờ. Hắn có vẻ rất bận.

Thị vệ tuần phủ không nhiều, bởi phần lớn cấm quân đều vào cung ngự giá. Cẩm Y vệ là mệnh quan ngoại lệ trong triều đình. Họ chỉ nhận lệnh Hoàng Đế. Hoàng thân quốc thích cũng không có quyền ra lệnh cho cấm quân triều đình. Đôi khi phải dè chừng bảy, tám phần.

Nhiệm vụ của họ cũng vô cùng đa dạng. Có thể nói là tra án, mật thám, cảnh vệ, tuần phủ, bổ khoái, cái gì cũng làm, cái gì cũng dính dáng một ít. Cũng thế mà để vào được cấm quân, thiên hạ đồn thổi rằng họ phải trải qua đặc huấn cực kì khắc nghiệt.

Bận rộn như vậy, nhưng những cẩm vệ quân nàng từng gặp ai trông cũng nghiêm trang, không than vãn, không tỏ ra mệt mỏi. Là kỷ luật tuyệt đối.

Nhưng nàng thì khác.

Công việc tổng quản giao, nội nhật trong nửa ngày nàng đã giải quyết hết. Thời gian dư dả đều dành để đọc sách.

Oanh Thời có thói quen ôm sách trong hậu viện, nàng trèo lên vách tường đọc, đầu dựa vào thân mai mảnh khảnh được trồng cạnh đó. Mới đầu có người còn lời ra tiếng lại nhắc nhở, dần dà họ cũng mặc cho nàng làm càn.

Thế nhưng ông trời vốn không ưa kẻ rảnh rỗi. Hôm ấy kể ra cũng định mệnh. Đang nhàn nhã lậy từng trang sách say sưa, chợt có kẻ nội coing thâm hậu, ném một hòn đá làm bật tung gáy sách trên tay nàng, khiến nó thảm thương rơi đốp xuống đất.

Oanh Thời há hốc mồm, thế này lúc tìm lại khúc đọc dở là mệt lắm. Nàng nheo mắt nhìn kẻ phía trước, định buông lời trách móc thì chợt ngây người.

Là hắn. Nam tử hôm nọ. Nhưng mà sao trông hắn u ám thế. Mặt mày nhăn tít lại, nhìn nàng như thấy kẻ địch, trông tưởng sắp bùng nổ mà phi tới tẩn nàng một trận đến nơi.

Ấy thế nhưng Oanh Thời lại có vẻ điềm nhiên. Sợ gì chứ, nàng xong việc mới lên đây chơi mà. Nàng đọc sách, ngâm thơ chứ đâu có bẻ cỏ bẻ cây, phá làng phá xóm.

Nàng cười tươi rói rồi khom người: “Đại nhân.”

Giọng hắn đanh lại, tỏa ra hơi lạnh dọa người:

“Vô phép tắc. Ngươi cũng biết mở mồm hô đại nhân cơ đấy?”

Oanh Thời thu lại nụ cười, ngẩng lên đối mắt nhìn với hắn.

Hắn cao hơn nàng cả một cái đầu, che khuất đi ánh sáng. Song vầng dương như đang hoá thành hào quang bao bọc lấy thân hình tráng sĩ, vóc dáng cân đối của hắn.

Mặt hắn đen như nhọ nồi. Cơ mà nàng thì không sợ. Nàng phủi phủi mông trông rất tự nhiên. Người này trong mắt không chứa sát khí. Hắn chỉ doạ nạt nàng thôi.

Hắn nhìn sang tên thỏ đế bên cạnh, khiến ông ta run lên như cầy sấy:

“Ngươi hồ đồ rồi. Phủ ta không nhận trẻ con, thứ vô phép vô tắc thế này. Được việc sao?”

“Dạ… dạ…”- Lão ta luống cuống.



Oanh Thời dõng dạc đáp thay:

“Đại nhân, nô tì năm nay mười bảy. Không phải trẻ con.”

Hắn nheo mày nhìn nàng không đáp. Một con nhóc ngỗ ngược đang thản nhiên vặn ngược lời hắn nói. Nàng ta trông nhỏ con đến mức, bảo nàng chỉ mười ba, mười bốn, hắn cũng tin.

Thấy đối phương không có vẻ gì là nguôi giận, Oanh Thời giơ hai tay lên thanh minh cười xòa:

“Đại nhân, nô tì kiểm thu ngân sách xong hết rồi mới qua đây đọc sách, không hề trốn việc.”

Nàng chỉ xuống vào cuốn sách được kẹp bên hông: “Ngài xem!”. Nàng vừa nhặt lên đấy.

Mặt hắn biến sắc trông còn khó coi hơn:

“Ngươi lẻn vào thư phòng bản toạ trộm sách?”

Nụ cười trên môi hóa đá, nàng gập người, vội vã dâng cuốn sách lên cẩn thận bằng hai tay. Chết nàng rồi. Sắp bị sa thải rồi. Động phải thứ dữ rồi!

“Đại nhân thứ tội, nô tì không biết đó là thư phòng ngài. Xin ngài rộng lượng đừng trách kẻ vô tri thiếu hiểu biết!”

Oanh Thời không nói dóc. Nàng không hề nghĩ đó là thư phòng của hắn.

Ai mà ngờ được tiểu viện bé tí chỉ to bằng cái phòng cho hạ nhân ngủ nghỉ lại là thư phòng của tổng đốc cấm vệ quân đâu. Đúng là trông nó được bày biện trang nhã nhưng mộc mạc lắm, không cầu kì, trông chỉ như một tàng thư các thông thường. Không có vẻ gì là thư phòng của một quan nhân thượng cấp.

Hắn không đáp lời nàng, Oanh Thời đang cúi người, chỉ thấy y xoay mũi chân, hỏi người bên cạnh:

“Nàng ta là tập sự?”

“Dạ, dạ, chi thu nửa đầu tháng này, tổng chi tiêu thường nhật đều do cô nương ấy cẩn thận tính toán, là người được việc ạ.”

“Nàng ta cẩn thận sao? Có tiếng mà không có miếng, bổn quan thấy rất đỏng đảnh là đằng khác.”

Bước chân hắn bỗng khựng lại, hắn xoay người tới chỗ nàng, giật lấy cuốn dách rồi bỏ đi:

“Xem ra kiến thức tiểu xảo cũng không nhỏ, ngươi rảnh rỗi như vậy, bổn quan sẽ có việc cho ngươi.”

Miệng Oanh Thời méo xệch, hắn đã giao việc cho nàng rồi lại còn đòi lại sách nữa sao? Bóc lột người ta quá!?

Ngước lên nhìn bóng lưng của y. Oanh Thời bỗng ngây dại. Không hiểu sao, hắn lại thu hút nàng kì lạ đến thế. Hắn quá quắt nổi giận với nàng, thế nhưng kẻ bướng bỉnh như Oanh Thời lại thấy rằng đó là đúng, hắn nên thế. Hắn có mỉa mai nàng, nàng cũng không ghét bỏ.

Nàng như thế này... là vì sắc mà hạ mình luôn sao? Con người có tài mà lại biết dụng sắc đúng là hậu hoạ khôn lường!