Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 30: Đụng Chạm



Kỹ năng tính toán của nàng chưa từng mai một. Tổng quản rất bất ngờ, khen lấy khen để trước mặt Nguyệt Thành. Sau khi chi tiêu vào tay nàng quản lí, ngân sách trong phủ ngày một tăng lên chứ không giảm. Lương bổng hạ nhân vì thế mà cũng tăng theo, còn có quà hàng tháng, bất giác, dù chả làm gì, trên dưới Đông cung ai nấy cũng yêu quý, hết mực cung kính nàng. C°

Đóng lại sổ sách, nhìn trời nắng đã lên đến đỉnh đầu, biết là giữa trưa, Oanh Thời nháy mắt với Thanh Liên:

"Em hiểu ý ta không?"

"Dạ."

Tiểu Đào là một cô nương nhạy bén, rất hiếu tính nàng, định can ngăn:

"Nương nương, lỡ như điện hạ trở về dùng bữa."

Nàng thở dài:

"Lo gì chứ, ta gả tới đây chắc cũng sắp được năm rồi. Một tháng hắn dùng bữa được mấy ngày, đã bao giờ đến con số năm chưa? Ta đi lát rồi về."

Nói rồi, nàng lấy bộ y phục của hạ nhân ra mặc, rời phủ trong ánh mắt đầy lo lắng của bốn cung nhân.

Oanh Thời cầm theo một chiếc nhẫn ngọc, sính lễ của nàng. Đằng nào cưới xin cũng là lễ nghi, nàng không trọng tiểu tiết, sính lễ cũng nhiều như Thái sơn, nàng đổi vài ba cái lấy tiền hành nghĩa.

Nàng khinh công nhanh nhẹn, dễ dàng qua mắt thi vệ đông cung, tới chợ dạo chơi. Tới một quán trang sức nối tiếng kinh thành thì lấy nhẫn ra đổi. Chủ quản chả lạ gì nàng, lão suýt xoa, vò vò nắm tay đầy hăm hở. Đang định vươn tay ra đón lấy thì chợt có người dùng đầu quạt cản lại.

Oanh Thời thở dài. Bị phát hiện rồi.

"Chàng làm gì?"- Nàng nói một cách đanh đá.

Nguyệt Thành nheo mày:

"Giữa trưa oi bức, ta phải hỏi rốt cuộc công chúa định làm gì?"

Nàng nhch môi trơ trẽn:

"Cũng đâu có tiêu tiền nhà chàng."

Hắn nối giận:

"Tại sao lại đem sính lễ đổi tiền?"

Nàng móc trong túi ra một cái bọc trống không, nói cộc lốc:

"Hết tiền."

"Trong cung không thiếu, nàng có thể dùng."

Nàng nhún vai như thể chê bai:

'Ta không đụng vào tiền của chàng."

Từ cái hôm xảy ra cãi vã ấy, hễ thấy hắn ở đâu là nàng tránh mặt triệt để, một cọng tóc cũng không xuất hiện cho hắn thấy. Oanh Thời đã giấu nhẹm đoạn tình cảm lại một góc, lúc nào cũng điên cuồng đọc sách, làm việc để quên hắn đi. Có việc buộc phải gặp mặt, nàng đều mặt nặng mày nhẹ với hắn, nàng cũng không nhớ rõ được từ khi nào nàng lại ưa đối nghịch với hắn như vậy. Thấy hắn bực bội nhưng chả thể làm gì, nàng rất vui.

Nàng lướt nhìn hắn đánh giá:

"Điện hạ khác gì ta? Chàng nếu muốn mua đồ cho Uyển Nhi cô nương thì né ra dùm, đừng có trăng hoa trước mặt ta."



"Nàng..."

"Khách quan?"- Lão chủ quán hết kiên nhẫn xen vào cuộc trò chuyện.

"Ta bán!"- Nàng đáp.

"Không được!"- Hắn vẫn xen vào.

Nàng bực bội đạp một phát vào mắt cá chân hắn khiến Nguyệt Thành nhăn mày nhăn mặt. Nàng tức tối cầm luôn chiếc nhẫn rời đi. Đúng là phí phạm thời gian vàng bạc của nàng. Thấy hắn vẫn đi theo, nàng cất chiếc nhẫn đi, cởi chiếc trâm bạc trên đầu xuống. Lần này thì hắn khỏi có cớ càm ràm nàng.

Mái tóc đen láy xõa xuống, giữa con phố ai nấy cũng đều ngước nhìn nàng. Làn da trắng bóc nổi bần bật giữa cái nắng ban trưa, mấy lọn tóc mai ôm vào khuôn mặt làm nổi lên ngũ quan xán lạn của nàng. Nàng chìa chiếc trâm ra cho một chủ quán trọ.

"Chủ quán, món này đáng giá bao nhiêu?"

Ông ta đánh giá một hồi:

"Chạm khắc tinh xảo quá."

Ông ta khen lấy khen để mấy câu rồi đưa ra cho nàng ba tờ ngân phiếu. Oanh Thời hớn hở cười:

"Rất có mắt nhìn! Ngần này đủ để lão nương chơi đùa thỏa thích rồi."

Nói rồi nàng không ghé qua hiệu sách mà lượn lờ vào thanh lâu. Ở Tề quốc không có phố đèn đỏ, nhưng cũng có mấy thanh lâu mọc lên giữa phố. Không nhiều, nhưng quán nào quán nấy to tổ chảng. Ca kĩ nàng nào nàng đấy đều rất chất lượng.

Nguyệt Thành thấy thế thì ngăn nàng.

"Ban ngày ban mặt."- Hắn nói.

Khóe miệng nàng giần giật:

"Thì có sao? Cái gì họ có, ta cũng có! Lạ gì nữa. Ngược lại là chàng, theo ta làm gì!"

"Nàng nói có lý chút đi."

"Ngài đừng có gàn ta ở cửa, làm hỏng chuyện làm ăn của quán người ta. Không đẹp đâu, thưa điện hạ!"

Hắn bất lực để nàng đi vào. Ít nói như hắn, đấu khẩu với nàng thắng sao được. Hắn càng đuối lý, càng tức, nàng càng tự hào, ưỡn ngực oai phong. Bước vào Tửu Hiên quán, lão tú bà thấy nàng thì cười tít mắt. Nguyệt Thành học nàng, đá đểu:

"Thân quá nhỉ." (1)

"."- Thì đúng là thế, nàng không cự cãi được.

Tú bà hớn hở cười:

"Khách quan hôm nay..."

"Ta muốn chuộc một kĩ nữ." -Nàng nói. (2°

Nguyệt Thành nheo mắt nhìn nàng, không hiểu. Hắn lặng lẽ nhìn nàng chọn một kĩ nữ tầm trung, tuổi tác trông lớn hơn hẳn những ca kĩ khác. Tú bà ra cái giá chặt chém ra mặt.

"Tám vạn."



Nguyệt Thành muốn ngăn, nhưng không kịp. Oanh Thời cầm ngân phiếu ba vạn chìa ra trước mắt, đưa luôn cả đống ngân phiếu nàng giấu trong ngực ra, vừa hay đủ tám vạn.

Thế mà nàng lại nói hắn hết tiền.

Nàng thấy Nguyệt Thành nhìn nàng đăm đăm thì đáp lại:

"Nhìn gì chứ! Tại chàng mà lão nương không đủ tiền mua sách đấy!"

Tú bà cười không khép được miệng.

"Đại nhân có muốn ta đưa người về phủ."

Oanh Thời khoát tay ra ý không cần.

"Cho ta gặp nàng một lúc là được."

Tú bà vui vẻ đồng ý. Nguyệt Thành theo nàng như một cái đuôi, Oanh Thời mặc hắn muốn làm gì thì làm. Tới gặp vị kĩ nữ, Oanh Thời nhét vào tay cô ta một thỏi vàng to, cỡ mười vạn. Vị kĩ nữ kia quỳ rạp xuống.

"Tiểu nhân thực sự không dám nhận."

Oanh Thời thở dài:

"Tỷ không nhận ta không quản, nhưng đứa trẻ kia thì sao? Tiền này ta không cho tỷ, mà là chi phí nuôi nấng đứa trẻ."

"Cô nương biết chuyện."

Oanh Thời cười âu yếm.

"Mua cho cậu bé ấy một cái áo ấm mà mặc. Ăn nhiều một chút, da bọc xương luôn rồi. Chừng nào trông khá khẩm hơn rồi thì đến gặp ta."

"Mẹ con ta đội ơn ân phước của cô nương. Không biết sau này có thể tái ngộ ở đâu."

Oanh Thời cười hề hề:

"Hữu duyên nhất kiến."

Nói rồi nàng rời đi, vị kĩ nữ cứ thế quỳ cho đến khi bóng cả ba khuất hẳn. Nguyệt Thành đó giờ lẳng lặng không nói gì.

"Chàng cứ lẽo đẽo theo ta làm gì?"

"Số vàng đó..."

"Là của ta, chàng khỏi lo."

Hắn nghe thế thì nhíu mày. Hắn kiếm tiền là cho gia quyến, là cho nàng tiêu, thế mà nàng một câu chê, hai câu chả thèm, có khác nào đang vả hắn đôm đốp không. Hắn vừa nói được hai chữ "chúng ta.." rồi lại nuốt ngược xuống cuống họng. Hắn muốn nói phu thê thì không cần tính toán như thế. Song lại nhớ khi trước chưa cùng nàng kết tóc, uống giao bôi, cũng chưa thực hiện nghĩa vụ vợ chồng bao giờ, đến tên cả hai còn không gọi.

Hắn rời đi, buông lại một câu:

"Thư phòng tùy ý nàng ra vào, không cần phải lén mua sách nữa."

Oanh Thời khựng bước, nghe vậy thì nàng khẽ mỉm cười. Má lúm hiện lên xinh xắn. Thanh Liên khẽ huých nhẹ:

"Tiểu thư sướng nhé!"