Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 31: Sinh Thần



Hôm sau, Oanh Thời đường hoàng bước vào thư phòng trong cái trố mắt của thân tín Nguyệt Thành. Phu quân danh nghĩa của nàng lúc này đang ngồi lặng trên thư án, tay tì thái dương, khẽ nghỉ ngơi. Thư phòng trong kiếp này, y đúc kiếp trước. Khác mỗi là trên bàn hắn có rất nhiều tấu chương. Phải rồi, trữ quân mà, chính sự có rất nhiều. Thế mà hôm qua còn nhàn rỗi đi đôi co với nàng như thể rảnh rang lắm.

Nàng khẽ khàng bước tới chỗ hắn, vén lọn tóc mai cho hắn. Y như hồi trước nàng thường làm. Nàng thích khi thế này, có thể ngắm nhìn trọn vẹn ngũ quan điển trai của hắn.

Lúc này Uyển Nhi bước vào, nàng ta đang cầm tách trà, khẽ nhún người:

"Diện kiến Vương phi, Vương phi kim an."

Oanh Thời có chút khó xử. Hóa ra không phải chỉ có nàng mới được tùy tiện ra vào phòng hắn. Nàng không nói không rằng, rời đi. Lúc đi qua thân tín của Nguyệt Thành nàng khẽ gọi hắn:

"Ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi."

Cả hai ngồi trong khuôn viên, Oanh Thời nhấp ngụm trà:

"Ta có thể gọi ngươi là gì?"

"Bẩm vương phi, tại hạ Khương Dực."

"Không cần dùng kính ngữ đâu, ta không để ý."

Nàng bắt đầu nói:

"Ta có thể hỏi về thân thế của Uyển Nhi cô nương không?"

Thấy Khương Dực im lặng Oanh Thời giải thích:

"Ta là thê tử của điện hạ, ta có quyền được biết danh tính người đã luôn đồng hành cùng phu quân mình sáu năm trời chứ."

"Chuyện này, không phải tại hạ không muốn kể, mà là chính tại hạ cũng không rõ cô nương ấy từ đâu tới. Chỉ biết có lần trữ quân điện hạ gặp nạn được cô nương tốt bụng cứu giúp, sau đó trở ra liền được điện hạ trọng dụng."

"Hoành quốc?"

"Chắc không đâu. Cô nương đó còn bị ám binh ở bển truy sát mà."

Khương Dực là một thanh niên hoạt bát, thấy Oanh Thời trầm ngâm thì giải khuây:

"Người không cần bận tâm sáu năm của họ đâu. Sáu năm chỉ là con số. Sau cùng không phải thê tử của điện hạ đang ngồi đây sao? Tại hạ cũng không nhìn ra điện hạ có điểm đối đãi nào đặc biệt với Uyển Nhi cô nương cả."

Đó là vì ngươi không thấy thái độ của hắn với nàng thôi. Cũng không nhận ra được sự dịu dàng trong đáy mắt ấy.

Vì Khương Dực cũng không được chiêm ngưỡng vẻ mặt đấy bao giờ. Người đã từng có như nàng, mất đi rồi là đánh mắt nhận ra ngay.

"Ngược lại nô tài thấy điện hạ rất quan tâm nương nương."

Oanh Thời khua tay ý kêu hắn ngừng nói. Nàng không muốn nuôi hy vọng. Không có kì vọng không có đau thương. Nàng ăn cơm chan nước mắt, nằm gối ướt đẫm mưa cả tháng trời mới vực lại được, nàng không muốn lại nuốt thêm một nỗi sầu thảm vào mình.

Làm thế nào để Nguyệt Thành động lòng nàng cũng không biết. Kiếp trước mệnh yểu, nàng còn chưa kịp biết làm sao Tử Nguyệt lại động lòng với nàng, và động lòng từ bao giờ. Kiếp này, nàng thấy Nguyệt Thành ghét nàng tới mức cứ như muốn phế nàng đi còn không kịp.

Cả tháng, hắn dùng bữa với nàng được một hôm. Đi đâu cũng lướt qua nhau như người dưng nước lã. Ở trong đông cung mà nàng thấy ngột ngạt đến nghẹt thở. Nàng không có cảm giác đây là nhà. Cũng không có cảm giác an toàn hay muốn dựa dẫm, không có cảm giác rằng đây là nơi để trở về.

Uyển Nhi từ xa chạy tới:

"Dực huynh, điện hạ triệu kiến."

Thấy trung tâm cuộc hội thoại xuất hiện, Oanh Thời liền tránh né rời đi. Khương Dực khinh công rời đi, Uyển Nhi liền vọng ra nói:



"Vương phi nương nương, xin người đừng hiểu lầm, tiểu nữ và điện hạ không có gì với nhau cả."

Oanh Thời thở hắt ra.

"Chàng thì không, nhưng ngươi thì có."

Cô ta không trả lời, ngầm thừa nhận. Tim Oanh Thời nhói đau, cái cảm giác đớn đau chết tiệt. Có thể đúng như

Khương Dực nói rằng không có gì, đó chỉ là đối đáp cần thiết với ân nhân, nhưng nhìn kiểu gì Oanh Thời cũng thấy vị trí của Uyển Nhi trong tim hắn với nàng cách biệt như mây với bùn.

"Còn nữa, lần sau thấy ta phải hành lễ tử tế."

Ghét quyền thần như thế, mà sao bây giờ nàng lại lấy điều đấy chèn ép nữ nhân này vậy... Nàng được phụ thân và Đế Hậu nuông chiều thành thói rồi. Trong khoảnh khắc ấy, khi thấy Uyển Nhi hành lễ, Oanh Thời thấy trên đầu nàng ta có một chiếc trâm rất tinh xảo, không phải món rẻ tiền có thể mua bằng vài tháng lương. Từ bao giờ thế?

Nàng chưa từng biết Uyển Nhi có ra khỏi phủ, cũng chưa từng thấy nàng ta diện chiếc trâm ấy. Nhớ lại hôm qua thình lình Nguyệt Thành xuất hiện trong tiệm trang sức thì bật cười chua chát, lằng lặng rời đi.

Nàng thành kẻ tâm tư tiểu nhân mất rồi. Nàng đặt tay trên lồng ngực về đập như trống. Làm sao để hết ghen tức với cô nương ấy? Làm sao để nàng bớt so sánh bản thân với sáu năm đằng đằng kia đây? Quá tự ti, đôi khi nàng cũng thấy chính mình thảm hại. Nàng không thể ngừng nghĩ về hắn. Trước nay nàng luôn ép mình đối đấu với hắn chẳng qua là để thỏa cơn tức trong lồng ngực mà thôi. Tình cảm ấy vẫn như vậy, vẫn vẹn nguyên ở đây.

Bao năm rồi... Một phần ba đời người, tình yêu ấy không hề phai nhạt. Nàng cảm thấy dường như tấm chân tình này đã luôn tồn tại trong nàng vậy. Nàng sinh ra cùng nó, sinh ra vì nó, không thể nào buông thả.

Biết hắn ghét nàng nhưng lại chẳng biết làm gì để hắn thôi ghét nàng nữa. Nguyên do cũng còn chẳng biết.

Nhưng lại cũng ngang bướng chẳng chịu để bản thân thất thế, rồi cứ vậy đối nghịch như cơm bữa với phu quân mình. Đây có phải hôn nhân nàng hằng mong ước...

Không ai trong phủ biết rằng, hôm ấy là sinh thần Oanh Thời ngoại trừ Thanh Liên.

Thanh Liên lén nấu cho nàng bát mì trường thọ, lẳng lặng nhìn Oanh Thời ăn.

"Tiểu thư, người không muốn nói ạ."

"Nói rồi được gì chứ. Cũng đâu phải chàng chưa từng dự sinh thần của ta. Nói ra rồi mà không ai nhớ thì nhục nhã lắm. Ta không nói."

Thanh Liên cúi gằm đầu.

"Từ khi rời tướng phủ, tiểu thư thiệt thòi quá ạ. Thanh Liên không muốn nhìn tiểu thư thế này."

Oanh Thời hít một hơi sâu, nàng cười khổ.

"Lát em mua cho ta một khổng minh đăng đi."

Thanh Liên đồng ý. Trong lúc đợi nữ hầu cận trở về, Oanh Thời trèo lên mái ngói, thẩn thơ ngồi ngắm trăng. Kiếp trước, sinh thần của nàng thế nào nhỉ. Hình như là chính tay Tử Nguyệt làm Khổng Minh đăng cho nàng. Hắn nói dối là đi mua, nhưng móng tay hắn lại bất cẩn dính keo, nàng cũng tìm thấy trong thư án của hắn có kẹp mấy cái gọng đèn khổng minh, tất cả là minh chứng cho việc đích thân đô chỉ huy sứ Cẩm Y vệ làm cho nàng. Sinh thần nàng, cũng là hắn chủ động hỏi.

Trưa nắng chói chang, thế mà đến xẩm tối gió thổi lại lành lạnh. Chiếc áo khoác mỏng không biết từ đâu chùm xuống đầu nàng. Oanh Thời luống cuống giằng xuống:

"Ai?"

"Khẩu khí lớn vậy, không ngờ hôm nay Vương phi lại có nhã hứng lên đây ngắm trăng. Muốn cả Đông cung biết nàng có sầu muộn sao?"

Nàng thở phào, dọa nàng tưởng thích khách:

"Hôm nay ta không hề chọc ghẹo gì chàng."

"Thế thì sao? Ta không được đến đây à?"

"Ta ăn mì rồi, cũng không có cơm tối cho chàng đâu."

"Ta đến thì nàng chỉ nghĩ đến ăn thôi hả?"



"Không thì sao? Chẳng lẽ đến đòi kí thư từ hôn?"

Mặt Nguyệt Thành biến sắc đen thui:

"Ăn nói hàm hồ."

"Đó là ý nguyện của chàng."

Hắn không nói chi nữa. Đồng tử xao động. Tâm tư hắn lúc trầm lúc bồng, Oanh Thời không đoán được.

"Nàng có thích gì không?"-Lặng im một lúc lâu thì hắn hỏi.

Oanh Thời định đáp "không" thì bỡ ngỡ nhận ra hàm ý trong câu hỏi của hắn. Chỉ một thoáng ý nghĩ xoẹt qua đầu mà nàng không nhịn được dấy lên niềm vui nho nhỏ.

"Chàng có thế đừng hỏi lộ liễu vậy được không."-Nàng cứng miệng.

"Mấy năm binh biến, ta thực sự cũng đãng trí quên béng đi mất. Cũng không biết được nàng thích gì..."

Hắn nói nhỏ, nhưng đủ để Oanh Thời nghe thấy. Hắn đang giải thích cho nàng. Cái này thì cũng có thế thông cảm. May cho hắn là nàng không để bụng. Cũng may cho hắn kịp thời nhớ ra, không thì Oanh Thời sẽ có thêm một cái cớ đá đểu vị phu quân phũ phàng là hắn.

"Ta không quá thích cái gì cả."

Ý nàng là... hễ là hắn tặng, nàng đều thích.

Nguyệt Thành thở hắt một hơi, hắn lấy từ trong tay áo một chiếc chìa khóa. Oanh Thời nghiêng đầu nghi vấn.

"Là chìa khóa nội kho, ngân phiếu trong đấy lấy ra bao nhiêu tùy nàng."

Oanh Thời trố mắt, hắn giao cả gia sản cho nàng...

"Chàng không sợ ta đem cả gia tài đi bán à?"

"Nàng bán được thì bản vương cũng có thể kiếm được."

Thì cũng đúng, hắn giàu xụ. Sau mỗi Hoàng Đế. Có tiêu đến đời cháu đời chắt chưa chắc hết. Nàng cầm chiếc chìa khóa nâng niu cẩn thận. Ngắm nghía mấy cái không cấn thận hắt xì mấy hơi. Nguyệt Thành thở dài.

"Xuống thôi. Ốm bây giờ."

Nàng gật đầu, khinh công đáp xuống đất nhẹ bẫng. Cánh tay chìa ra của Nguyệt Thành hóa cứng trên không trung. Hắn ngượng nghịu đáp xuống sau.

"Vương phi có thể khinh công?"

Nàng thản nhiên đáp:

"Nòi nhà tướng."

Nàng liếc hắn:

"Dù cho có được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa thì ta cũng không phải loại nữ nhi thiếu bản lĩnh.

Chàng quên ta đã đáp trả thích khách thế nào à?"

Từ nhỏ đã có bệnh tim, nàng sức khỏe yếu hơn bình thường, vì thế nhận thức về thể lực của nàng được hình thành từ nhỏ. Trừ mấy bài quyền nặng nề ra, khinh công hay múa kiếm, phòng vệ Oanh Thời đều biết.

Nguyệt Thành "ừ" một tiếng rồi cũng rời đi. Câu chuyện của nàng và hắn bao giờ cũng mở đầu sửng sốt, kết thúc tẻ nhạt như thế. Mà... đến hôm sau, thì nàng ốm thật.