Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 32: Bệnh Tật



Oanh Thời dễ ốm vặt nhưng chỉ lúc chuyển mùa, nàng cũng đã quen vì vậy có bệnh hay không thì vẫn hoạt động như người thường. Thanh Liên nhìn nàng hằn học câu ra câu vào quở trách "Nô tì đã bảo mà...."

Nàng cười xòa, giọng khô khản đặc:

"Ta xin lồi mà. Em chịu khó trang điểm kĩ chút, nay chính cung có hỷ, ta vào thăm Hoàng Hậu một lát rồi về."

"Ốn không thế tiểu thư?"- Thanh Liên lo lắng đến cồn cào ruột gan.

"Sốt cũng không cao lắm. Lâu lắm rồi mới có dịp vào cung. Ta nhớ cô cô rồi."

Thanh Liên thở dài não nề. Từ khi Oanh Thời được gả vào Đông cung thì không tự do được như trước nữa, làm gì cũng phải chú ý thân phận, làm gì cũng phải thủ tục phiền phức. Nhiều khi cô chỉ muốn lão gia nhanh trở về, chỉ có như thế Thanh Liên mới lại được thấy nụ cười hồn nhiên của chủ tử lần nữa. Nhưng binh biến đợt này căng thẳng. Chắc là rất lâu sau mới có thể hồi kinh.

Trang điểm kĩ càng, dấu hiệu bệnh tật trên gương mặt Oanh Thời cũng giảm đi ít nhiều. Song khi ngồi trên xe ngựa Nguyệt Thành cứ chăm chú nhìn nàng mãi. Không hoạt bát như ngày thường, ánh mắt cũng đờ đẫn...

"Dừng xe, hồi phủ"- Hắn nói.

Oanh Thời lấy làm ngạc nhiên.

"Tại sao?"

"Nàng nghe giọng của nàng đi, còn hỏi ta tại sao à?"

Oanh Thời đang ốm, nàng phụng phịu.

"Nhưng ta nhớ cô cô."

"..Khỏi bệnh rồi khi nào vào triều ta dẫn nàng theo."

"Có điên mới tin chàng."

"Ta thất hứa bao giờ chưa."

"Rồi."

Rất nhiều.

"Nàng bệnh đến mụ mị đầu óc rồi."

Nàng ngẩn ngẩn ngơ ngơ, cũng chẳng biết được mình về phủ như thế nào, bước xuống xe ra sao, ai đưa nàng về phòng... Lúc lâu sau tỉnh lại chỉ nghe thấy tiếng người huyên náo phía sau sập cửa. Được một lúc thì Nguyệt Thành bước vào, vẻ mặt khó coi vô cùng, cứ như người bệnh mới là hắn.

"Nàng chưa khỏi bệnh tim đúng không? Sao không nói cho ta biết."



À, nàng nhớ rồi, hồi tám tuổi nàng không chết vì bệnh tim, ai cũng khen nàng phúc lớn mạng lớn, song lại hay ốm vặt, các đại phu trong cung lẫn bên ngoài đều chỉ biết nàng sinh ra đã yếu lại không biết cụ thể nguyên nhân làm sao, ai nấy cũng khăng khăng là bệnh tim của nàng đã khỏi, chuẩn đoán cho nàng rằng bẩm sinh thân thể tính hàn nên yếu ớt dễ trúng gió.

Chuyện bệnh tim vẫn còn chỉ có mình nàng biết. Thi thoảng khi ốm nàng có thấy tim đau nhói vài đợt, cũng dễ chóng mặt, khó thở vào mấy ngày kinh kì, mạch đập yếu ớt hắn... nhưng các triệu chứng thường không kéo dài, lâu dần quen rồi cũng chủ quan. Hôm nay chắc là Uyển Nhi chuẩn mạch cho nàng. Y thuật cao minh, chẳng trách

Nguyệt Thành trọng dụng nàng ta.

Oanh Thời bướng bỉnh:

"Chàng đến quở mắng ta à?"

Hắn thở dài.

"Nàng bệnh thành ra như thế, ta sao lại mắng mỏ nàng. Có ai biết không?"

Nàng lắc đầu, cổ họng đau rát khiến nàng lười mở miệng.

"Nàng luôn chịu đựng suốt bao năm qua à?"

Nàng không hồi đáp. Cũng không phải chuyện gì quá to tát, thế mà sao trông vẻ mặt hắn u ám thế. Thương hại nàng ư. Nàng không phải kiểu người yếu đuối như vậy. Cũng không phải dị tật, vẫn sinh hoạt bình thường thì sao phải luống cuống vì mấy bệnh vặt này.

"Nàng bệnh tim, không dùng thuốc liều cao được, đành chịu khổ chút. Sau này ra nắng ít thôi, đứng hóng gió đêm nữa, cũng đừng..."

Hắn bắt đầu luyên thuyên như bà mẹ già, giọng nói trầm ấm dần đưa nàng sâu vào giấc ngủ. Sao mà nghe giống với Tử Nguyệt thế. Thôi thì cứ để nàng mơ vậy. Nàng nhớ Nguyệt quá.

Trong giấc mơ nàng có thấy môi mình khẽ được cọ xát, ấm mềm, một dòng nước đắt ngắt được đưa vào khoang miệng. Khó nhọc nuốt mấy thứ đắng ngắt như thế mấy ngụm, nàng cảm nhận được có bàn tay chai sạn khẽ khàng đặt lên trán nàng, nhè nhẹ vuốt ve mái tóc nàng. Ai? Tử Nguyệt? Nguyệt Thành? Thanh Liên? Nàng chẳng có đủ thần trí để phán đoán nữa.

"Sau này, đừng chịu đựng một mình như thế..."

Giọng nói này thì chắc chắn là Tử Nguyệt rồi...

Nàng ốm ba hôm thì khỏi. Rời giường bệnh cái thì lập tức hí hửng đòi nhập cung. Nguyệt Thành bất lực dẫn nàng theo. Vào cung Hoàng Hậu, thấy nàng khoe khỏi bệnh rất nhanh, Hoàng Hậu lấy làm lạ:

"Lạ nhỉ? Ta chưa bao giờ thấy cháu khỏi bệnh nhanh như thế."

"Ngự y trong phủ tay nghề rất được ạ."

"Cho bổn cung xem bài thuốc được không?"

Oanh Thời gật đầu lia lịa.

"Hồi phủ rồi con sẽ sai người đem vào cho cô cô."



Hoàng Hậu có hứng thú với thảo dược vì thế Oanh Thời cũng chẳng để tâm nhiều đến cuộc hội thoại khi ấy. Thứ

duy nhất lọt được vào tai nàng là:

"Bổn cung nghe nói các triều thần đang thi nhau muốn đưa nữ nhi của họ vào Đông cung làm thiếp đấy."

Oanh Thời bàng hoàng:

"Sao ạ?"

"Sắp tới bệ hạ sẽ tấn phong trữ quân lên làm thái tử." Nói rồi bà xoa bụng mình. "Tại dạo này ta lại thích ăn cay, có lẽ sắp sinh Tứ công chúa rồi. Bệ hạ vui lắm, nói ngài thích con gái, đành đẩy trọng trách lên đầu Nguyệt Thành mà thôi."

Bà khẽ cụng vào chóp mũi Oanh Thời:

"Giữ phu quân cho chặt, chủ đề nạp thiếp mấy nay đang rần rần trên triều đấy!"

Oanh Thời phản ứng ngay:

"Không được!"

"Haha, đúng là phu thê nhà con rất bền chặt. Nguyệt Thành có phản ứng y đúc con đấy! Sắp tới lấy cớ đưa viện binh tới phò tá đại ca để tạm lánh đám quần thần dăm hôm."

Có tình báo chất lượng như Hoàng Hậu, lúc về Oanh Thời nằng nặc đòi theo hắn đi ra tiền tuyền, Nguyệt Thành từ chối luôn. Nàng phụng phịu:

"Tại sao Uyển Nhi được, ta thì không?"

Nàng hỏi đầy ngây thơ mà chính nàng cũng biết đáp án. Người ta tinh thông y thuật, còn nàng tới thì thành đòn gánh chứ làm được gì. Nguyệt Thành nghe vậy thì cũng hơi điếng người giây lát, rồi cơ mặt giãn hẳn ra.

"Nếu nàng không yên tâm, ta sẽ thường xuyên gửi thư về cho nàng."

"Quỷ mới tin chàng. Trước kia cũng ba hoa như thế. Thường xuyên của chàng là Tết nhất đến mới gửi à?"

"Năm ấy binh biến liêm miên..."

"Không nghe! Không nghe! Muốn tìm cách không muốn tìm lí do, ta chẳng muốn nghe!"

Nàng nghe câu này nhiều rồi.

Sau đó Nguyệt Thành có tìm đủ mọi cách ép nàng ở trong phủ song Oanh Thời vẫn dễ dàng trốn được theo sau.

Nàng cùng Thanh Liên... trốn trong đống lương thảo tiếp tế, cứ cười khúc kha khúc khích âm thầm đi theo toán quân đến chiến trường.