Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 36: Mất Mát



Trong hai ngày, đại binh đã áp sát đến cửa kinh. Năm vạn binh lính canh cửa thành đã bị toán quân ở Ứng Châu tiễn về chầu Diêm Vương từ lâu. Có lẽ tuyên chiến với nước Tề là sai lầm lớn nhất của Hoành đế. Ông ta cùng hơn tám vạn binh Cẩm Y vệ liều chết phòng thủ ở cấm cung.

Oanh Thời đứng trên tường thành, lặng lẽ nhìn những gương mặt nàng thân quen ở kiếp trước đã đứng tuổi đang dần dần ngã xuống để bảo vệ một tên Hoàng Đế độc đoán đa đoan, bất tài. Mới đầu, ông ta đúng là minh quân với quốc sách trị nước trong hòa bình, nhưng từ khi Lã gia, tể tướng, Lâm Tử Nguyệt từng người ngã xuống trên ngai vàng của ông thì sự liêm minh chính trực trong con người ấy đã không còn.

Một con quỷ đội lốt người, máu lành, tàn nhẫn đang đứng trên bế máu...

Đứng ở trên cao, Oanh Thời cũng thấy được, nơi mà xưa kia nàng đã phải trải qua hàng mấy ngày cực hình, đau đớn đến từng khúc xương như vỡ vụn. Chợt tiếng hét ở bên dưới thu hút nàng.

Nàng thấy căm hận tên cẩu Hoàng Đế rũ rưỡi tóc tai bù xù dưới kia. Máu trên long bào ông ta đã nhiều không đếm xuể. Có những cấm quân nhận định được tình hình, buông bỏ khí giới quy hàng, cũng vì thế mà đại quân chỉ còn gần mười vạn binh dễ dàng bao vây toàn bộ cung đình.

Ông ta cười đầy man rợn. Nụ cười điên dại. Mái tóc dài điểm bạc dài đến tận hông che đi tấm lưng đã gù khục xuống. Đối diện ông ta là cha nàng... à không, đúng hơn là thái tử đang bị cha nàng kề đao sát cổ. Nàng tưởng

Hoàng Đế sẽ buông bỏ kháng cự vì con trai nào ngờ ông ta nổi điên, rút con dao dưới đất lên, phi thẳng vào ngực trái thái tử nước Hoành.

Mọi người chết đứng. Oanh Thời phi mình đáp xuống từ trên thành, đỡ lấy Oanh Liễm:

"Cha có sao không?"

Ông lắc đầu. Chỉ mới nửa năm, mà ông gầy và đen đi rất nhiều, tóc bạc đã nửa đầu, trông như đã già đi cả chục tuối.

Hoàng Đế chỉ vào mặt Nguyệt Thành:

"Ngươi... ngươi đến tìm trẫm báo oán chứ gì... hahaha!"

Ông ta chả khác gì kẻ đã phát điên. Mọi người không ai hiểu lời lão nói ra đầu ra cuối làm sao, nhưng Oanh Thời hiểu cả. Ông ta nhận ra Nguyệt Thành chính là trung thần ông ta hạ sát năm nào. Giờ đây trong mắt ông ta thì chàng chính là hồn ma hiện hình báo oán.

Kiếp trước ông ta vô có đổ tội ác lên đầu Tử Nguyệt, giết oan chàng, kiếp này chàng đã chuyển thế, cũng như đến để đòi lại món nợ năm nào. Đây có thể xem như là nhân quả tuần hoàn, là nghiệp báo Hoành Đế phải trả. Nước Hoành năm nào đã đến lúc lụi tàn.

Nguyệt Thành chẳng bận tâm ông ta hóa điên hóa khùng, chàng lạnh lùng gẵn từng chữ:

"Thắng làm vua thua là giặc. Vương nước thua trận, còn không mau quy hàng!

Ông ta cứ cười như trúng phải bùa mê thuốc lú. Chợt Hoành đế phi con đao trên tay về phía đầu con rồng nơi hành lang đại điện. Tất cả mọi người tái mặt. Một hỏa tiễn cỡ đại ẩn dưới lòng đất từ từ được đưa lên bên cạnh

Hoành đế. Ông ta thà rằng lưỡng bại câu thương chứ không muốn xuống âm ti một mình. Chết rồi cũng không quên làm điều ác.



Trong khoảnh khắc tên cầm thú ấy mất đi thần trí, tất cả mọi người đều cố gắng tản ra xa nhất có thể, khinh công bay lên tường thành. Duy chỉ có một kẻ đi ngược lại. Oanh Liễm lao lên phía trước dùng thân thể mình lấp lấy nòng pháo.

Rung chấn của đại pháo rền lên khiến mặt đất chao đảo. Cả cái đại điện sập xuống. Vì Oanh Liễm đã dùng thân lấp lỗ súng mà đại pháo phát nổ tại chỗ. Ngoài ông và Hoành Đế ra... không còn ai phải đổ máu.

Oanh Thời không tin nổi vào mắt mình. Cấm cung giờ đây đã hoang tàn đổ nát, chôn vùi tahan xác không còn nguyên vẹn của cha nàng dưới kia. Tim nàng đau thắt như bị cấu xé từ bên trong, nàng quẫn bách chạy một mạch về phía đống đổ nát, dùng tay không đào bới trong tuyệt vọng.

Nguyệt Thành vội vã gàn lại nàng.

Một giọt, hai giọt, nước mắt tí tách rơi, rồi ào ra lã chã, tuôn như suối. Nước mắt đổ như mưa nhưng Oanh Thời không thể bật khóc thành lời. Nổi đau như chẹt lại nơi thành cổ. Nàng vẫn điên cuồng đào bới, tay bật máu cũng không đau bằng sự mất mát bất chợt xảy ra.

Cha... Cha nàng đang nằm dưới kia. Ông vừa xả thân vì đại nghĩa, vì những người đã đổ tội bán nước lên đầu ông.

Người cha duy nhất của nàng. Ông đã ra đi một cách đột ngột mà chả để lời nào trăn trối cho nàng. Cũng không để cho nàng nhìn ông thật kĩ lần cuối. Nàng chỉ kịp thấy tấm áo bào ấy phi lên đại bác và tan đi trong làn khói mịt mùng.

Nàng ấp úng rên lên mấy tiếng không thành chữ. Nguyệt Thành ghì lấy ôm chặt cơ thể vẫy vùng điên loạn của nàng.

Oanh Thời bỗng nhớ về hình ảnh người cha tóc đã điểm bạc ân cần dạy nàng từng quyền võ một, nàng bỗng nhớ đến cái ôm vỗ về ấm áp của ông, nàng bỗng nhớ tới khi ông đáp ứng mọi nguyện vọng vô lí của nàng, dung túng nàng bất chấp điều kiện. Từng dòng kí ức bất giác hiện lên từng mảng trong tiềm thức nàng, đay nghiễn sự vô lực của nàng.

Người cha ấy của nàng đã không còn nữa rồi... Ông đến nhục thể cũng chẳng còn nguyên vẹn, đến lời trăn trối cho nàng cũng không có, đến một tiếng kêu oan rằng mình không bán nước cũng không thể cất lên. Nàng chưa kịp nói lời yêu thương với ông...

Nàng im lìm một lúc, rồi òa lên gào khóc đầy đau đớn. Tiếng gào xé của nàng tang thương đến mức ông trời cũng phải khóc. Tiếng khóc của nàng hòa vang cùng tiếng sấm rền. Thê lương, đau đớn đến mức cả những kẻ cứng rắn nhất cũng phải ngậm ngùi rớm lệ.

Từng giọt nước mưa thấm ướt da thịt nàng, rửa trôi đi những vệt máu vương trên chiến bào Nguyệt Thành...

nhưng chúng lại không thể làm nguôi ngoai đi nỗi đau mất mát.

Hàng ngàn con người quỳ gối thể hiện lòng thành với cố đại tướng quân vừa anh dũng hy sinh.

Mất rồi, nàng vừa đánh mất đi một người rất yêu thương nàng. Cha hy sinh vì đại quân, thế ai có thể thay thế cha nàng yêu thương nàng, dung túng nàng vô điều kiện đây. Nếu nàng biết trước tất cả, nếu nàng biết ông sẽ rời đi như thế, phải chăng nàng nên dành thời gian cho ông nhiều hơn... Nhưng tất cả đã muộn màng.

Nàng gào đến khàn cả họng, đến khi ngất lịm đi trong vòng tay Nguyệt Thành lúc nào không hay.

Khi Oanh Thời tỉnh dậy, nàng thấy những mảnh sành rơi đầy trên sàn, ngồi trên tọa là Hoàng Hậu quỳ rạp dưới đất là bốn thái y, người run như cầy sấy. Nàng muốn mở lời nhưng chỉ "ô a" được với chất giọng khản đặc. Không hiểu sao, nhưng người nàng vô lực, đến cả cử động cũng thấy khó khăn. Thở thôi cũng nặng nề.



Hoàng Hậu nghe ra động, vội vã đến gần nàng. Mắt bà hoen đỏ:

"Con gái, con tỉnh rồi."

Nàng nhìn bà với đôi mắt vô hồn. Bà khẽ khàng hôn lên trán nàng.

"Khổ thân cháu tôi, khổ thân đại ca."

Nước mắt Oanh Thời lại lăn dài, nàng nhắm nghiền đôi mắt, ngoảnh đầu đi chỗ khác. Hoàng Hậu hiểu ý, bà rời đi, lúc đi để lại cạnh nàng một bức thư tay.

"Của ca ca cho con đấy."

Vì quá mệt, phải đến khi tỉnh lại lần thứ hai, nàng mới có thể run rẩy chống mình gượng ngồi dậy. Mở bức thư ra đọc. Thư của cha.

Mở đầu tất cả, là lời xin lỗi của ông. Ông đã biết mình sẽ hy sinh, vì thế mà để lại cho nàng lời tử biệt đầy bi thiết.

Ông nói nàng là đứa con ông dốc ruột dốc gan yêu thương chăm sóc. Nàng là đứa bé lúc sinh ra không khóc mà lại cười khờ khạo ngốc nghếch. Nàng là đứa bé duy nhất mà vợ ông hạ sinh khi ông có mặt tại phủ, không phải trên chiến trường. Nàng là đứa con duy nhất ông được nuôi dưỡng tận tay đến khi trưởng thành. Cũng là đứa bé duy nhất, không khóc nấc lên khi vú sữa đưa ông bồng bế.

Ông nói nàng là đứa con đưa đến cho ông cảm giác làm cha trọn vẹn nhất. Là tướng gia thường xuyên chinh phạt trận mạc, ông không phải là một người chồng tốt, không phải là một người cha tốt cho đến khi nàng được sinh ra. Ông nói nàng sống qua được đại nạn là khoảnh khắc hạnh phúc, nhẹ nhõm nhất đời ông. Nhìn một sinh linh lớn lên và trưởng thành, ông không còn thích thảo phạt trận mạc như xưa nữa.

Ông không cầu vinh bán nước. Ông đã ngấm ngầm mua chuộc toán binh của nước Hoành từ lâu, chúng xuất thân từ nô lệ, căn bản chúng không có gì để mất, rất dễ bị đồng tiền làm mờ đi lòng trung thành. Mấy trăm khẩu pháo kia cũng chính là nhờ những binh lính cảm tử ấy làm cho phát nổ.

Sự sinh thành của nàng cho ông biết sinh mệnh quý giá thế nào, vì vậy ông muốn chiến tranh đổ máu ít nhất có thế, và giờ ông cũng đạt được ước vọng rồi, Hoành quốc bại trận, thống nhất với nước Tề, từ nay giang sơn sẽ không còn phân tranh, chiến trận liên miên nữa.

Ông nói ông mãn nguyện rồi, mong nàng đừng buồn, và ông muốn nàng gửi lời xin lỗi tới Nguyệt Thành vì năm xưa tại ông mà Yến Vương phải tử trận.

Oanh Thời đọc đến hai chữ "Yêu con" mà nghẹn khóc đến nghẹt thở.

"Con... con... cũng yêu cha nhiều lắm!"

Tiếng gào xé của đứa con thơ cùng lời yêu thương muộn màng khiến không gian nước Tề trở nên thật não nề cô tịch. Bên ngoài kia đang có quốc tang, tang khất cho một đại tướng lẫy lừng. Không ai còn dám dị nghị về ông.

Bắc Trấn vương cũng tạ tội xin lỗi, tình nguyện đi bình định nước Hoành, không cầu danh lợi.

Tất cả đã muộn rồi. Sinh mạng ấy mãn nguyện về với hoàng tuyền trong lời thừa nhận tình yêu đã quá vãn. Mất mát và đau thương trong trận chiến với Oanh gia quả thực không thể đếm xuể...