Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 37: Sự Thật Về Uyển Nhi



Khóc cho đã đời, lúc này Thanh Liên bước vào, nàng bàng hoàng đến đánh rơi cả chậu hoa trên tay xuống đất

"loảng choảng". Nàng về lấy Oanh Thời khóc toáng lên. Oanh Liễm là ân nhân cả đời của Thanh Liên, chính cô cũng không mường tượng được cơ sự sẽ thành ra như thế...

Cô nói Oanh Thời đã bất tỉnh hơn nửa tháng rồi. Oanh Thời cũng bất ngờ, nhưng thứ khiến nàng chết lặng đi ấy chính là mệnh thọ của nàng chăng còn bao nhiêu nữa. Thanh Liên không giấu diễm điều gì, vừa khóc nấc vừa kế.

Hoàng Hậu đã phát hiện ra trong thuốc mà Uyển Nhi bốc cho nàng có một vị thuốc đầy hiểm độc. Thật ra nếu là người thường thì nó ích dương bồi bổ nhuận khí, nếu đem bài thuốc này cho thái y xem thì chẳng ai phát hiện ra điểm gì bất thường, nhưng với Oanh Thời lại khác. Nó là độc dược chí mạng với nàng. Độc này không lập tức biểu lộ ra ngay. Nó vốn là liều thuốc quý bổ tim. Nghe nghịch lí nhưng chính nó là nguyên do khiến Oanh Thời chết dần chết mòn.

Thời gian đầu nàng khỏe khoắn vì tim nàng vẫn còn sức gồng mình mà đập. Thuốc bổ sử dụng thường xuyên khiến trái tim bẩm sinh đã yếu của nàng vận động đến mức cạn kiệt sinh khí. Lục phủ ngũ tạng của nàng có thể nói đang dùng hết sức sống với tốc độ chóng mặt, và giờ là giai đoạn "lão hóa" không thể hồi vãn.

Để hình dung thì một người trưởng thành chỉ cần dùng thuốc này năm bữa một liều là có thế bổ sung khí huyết, hừng hực làm việc mà không biết trời chăng đất dày.

Không chỉ bài thuốc trị cảm mấy hôm ấy kể cả thuốc viên nàng mang bên người cũng có độc. Người bình thường chỉ dùng với lượng nhỏ cách nhật là đã đủ để sinh lực dồi dào, thế nhưng Oanh Thời mỗi ngày đều uống theo lười dặn dò của Uyển Nhi... Để rồi nàng đã bán đi tuổi thọ mà chả ai hay.

Thảo nào mấy hôm binh biến nàng khỏe như vâm, mấy đêm không ngủ chả hề hấn gì. Nhưng hóa ra lại đang bán rẻ sức khỏe của mình. Uyển Nhi căm hận nàng đến phát điên rồi.

Hết nỗi đau này nối tiếp nỗi đau khác. Nàng bỗng nghĩ về những người yêu thương nàng còn đang ở trên cõi đời này. Nàng nhìn Thanh Liên khóc đến sưng vù hai mắt mà nhớ đến các ca ca, mẫu thân và Nguyệt. Mắt nàng đã khô đến không thể rặn ra giọt lệ nào nữa.

Nàng dặn mình nén đi đau thương, dùng toàn bộ thọ mệnh còn lại xây dựng chút kí ức đẹp đẽ bên những người thân quý của nàng. Nàng chết đi sẽ trở lại thành tiên mai trên thiên giới, nhưng với nhưng con người ở đây, sẽ là mãi mãi mất đi Oanh Thời.

Oanh Thời nhẹ nhàng vỗ về Thanh Liên. Nàng ta khóc đến nấc cụt rồi sụt sùi rời đi. Một lúc sau, hay tin nàng tỉnh lại, Nguyệt Thành hớt hải bước vào. Oanh Thời lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, tâm trạng cũng đã ổn định. Nàng ngước mắt nhìn phu quân đã tiều tụy đi trông thấy của mình.

Hắn nhìn nàng đến đờ đẫn như không dám tin.



Oanh Thời cười buồn, nàng giang tay, Nguyệt Thành vội sải bước đến, ôm chầm lấy nàng. Hắn ôm hờ không dám siết chặt như sợ nàng sẽ tiêu tán, vỡ vụn đi trong vòng tay hắn. Tay hắn run lên từng hồi như thể bị ai đập gãy.

Oanh Thời vuốt ve lưng hắn. Dụi mặt vào lồng ngực hắn như muốn xoa dịu nỗi đau đớn hắn đang đè nén. Một hồi sau, thấy hắn vẫn lặng thinh, nàng mới hỏi... Một chủ đề cực kì nhạy cảm bấy giờ:

"Uyển Nhi cô nương sao rồi?"

"...Nàng hỏi cô ta làm gì?"-Giọng hắn khàn và run.

Oanh Thời thấy lạ, ngẩng đầu lên thì thấy mắt hắn hoen đỏ. Nàng khẽ khàng áp bàn tay gầy rộc của mình lên gò má hắn.

"Chàng chịu khổ nhiều rồi."

Một dòng lệ chua chát chảy xuống bàn tay nàng. Oanh Thời vẫn cười âu yếm, rồi nhốm dậy ôm lấy cổ hắn.

"Xin chàng, cho ta gặp nàng ta chốc lát. Ít ra ta cũng phải biết tại sao mình lại bị ghét đến thế."

Hắn không nói không rằng, vùi đầu vào hõm cổ nàng, cởi áo bào khoác lên cho nàng, cõng nàng đi. Oanh Thời dựa vào bờ vai răn rỏi của hăn. Bao nhiêu năm rồi nàng mới lại được hăn cõng đi thế này. Cứ chỉ cần được dựa vào bờ vai hắn là mọi ấm ức đều tiêu tan, bao phiền muộn cũng chẳng còn.

Nguyệt Thành đưa nàng tới Thất Sát Hình, lúc này Uyễn Nhi bị trói lại trên cái cột, máu me đầy người trông hệt như nàng kiếp trước. Có điều cô ta trông còn khỏe khoắn lắm.

Nguyệt Thành lấy một chiếc ghế, đặt nàng ngồi xuống đối đáp. Nhìn Oanh Thời không còn sức sống mà Uyển Nhi hả dạ ra mặt.

"Tại sao?"-Oanh Thời hỏi.

Cô ta nói với chất giọng oán khi đầy mình:



"Hừ! Dù cho có xuống tầng mười tám địa ngục, ta cũng phải để cốt nhục Oanh gia chết một cách đau đớn nhất!"

Oanh Thời nhún vai:

"Bốn vị ca ca của ta vẫn sẽ khỏe mạnh, còn cô thì sắp chôn thây ở đây rồi. Từ bỏ đi. Các vị ca ca của ta sẽ tiếp tục sinh con đẻ cháu, dòng dõi Oanh gia sẽ nối đuôi nhau đời đời kiếp kiếp."

Nàng ta cười điên dại:

"Haha! Đời đời kiếp kiếp gì chứ! Có thành lệ quỷ ta cũng khiến các ngươi phải chết không toàn thây như Oanh Liễm!"

Oanh Thời giương đôi mắt lạnh như mũi đao nhìn về phía Uyến Nhi.

"Ta hỏi ngươi nguyên do tại sao chứ không ngồi tâm sự đàm tiếu với ngươi. Bớt lắm mồm! Còn não thì trả lời cho đúng. Ông nói rau cà bà nói rau muống!"

Nàng ta bị sỉ nhục thì dùng giăng, tiếng dây xích va chạm vào nhau khiến Oanh Thời nhăn mặt khó chịu. Uyễn Nhi ngước nhìn Nguyệt Thành, cô ta nhếch khóe miệng rớm máu nói mà run rẩy:

"Ca ca! Sao huynh vẫn có thể chấp nhận kết làm phu thê với con ả đàn bà này!? Huynh động lòng với kẻ giết cha giết mẹ huynh à?"

Oanh Thời bàng hoàng ngước nhìn Nguyệt Thành. Đôi mắt lạnh lùng của hắn vẫn đăm đăm nhìn Uyển Nhi. Đôi mắt ấy giống như nhìn kẻ thù vậy. Oanh Thời bỗng thấy hoang mang.

"Sao cơ?"

Uyển Nhi cười, kể khổ về số phận nghiệt ngã của cô ta.