Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 43: Khởi Nguyên Duyên Kiếp



Qua lăng kính của gương Vọng Kiếp, Phụng Chiêu cho Oanh Thời chiêm nghiệm về quãng thời gian đã bị hắt hủi, bỏ trôi cả vạn năm về trước.

Khi ấy là hỗn chiến Tiên Ma lần thứ hai.

Lúc bấy giờ thế lực ma tộc bỗng vượng khởi, Thiên giới thất thủ, hàng vạn thiên binh thiên tướng liều mình cố thủ cổng trời, mọi chuyện tưởng như đã đến hồi kết không thể cứu vãn thì chợt khi ấy, tại nơi ranh giới giữa sự sống và cái chết, tại nơi mà hàng vạn sinh linh tử trận hồn phi phách tán, giữa nơi mà sinh và tử giao thoa, đã có một sinh linh đại diện cho sự tái sinh được ra đời.

Số sách ghi chép lại sự xuất hiện của một tiên tử giáng thế năm ấy không nhiều, người ta chỉ biết khi nàng vừa được sinh ra giữa trận mạc, thì mười vạn kị binh Thiên tộc bỗng chốc cải tử hoàn sinh, sinh lực của những thiên binh thiên tướng cố cự năm ấy bỗng bừng khởi, sĩ khí trong nháy mắt vực lên đến cao trào.

Đốm sáng trên hồn thiên như ngọn lửa thắp sáng lại hy vọng cho Thiên giới, làm nghịch đảo hoàn toàn tình thế chiến trận năm ấy. Tất nhiên Thiên tộc đại thắng, Ma Tôn bị trọng thương phải chấp nhận ngậm đắng nuốt cay xin hàng. Tam giới lúc ấy (Lục giới bây giờ) được yên ổn trong suốt mấy mươi năm.

Lại nói về sự xuất hiện của đốm sáng thần kì khi ấy. Nó bay lơ lửng trên không trung, tỏả ra luồng sinh khí mạnh mẽ vực khởi đại quân rồi đột hóa thành một tiểu tiên ngây thơ thuần khiết trong ánh mắt ngỡ ngàng của hơn mười vạn thiên binh. Thân ảnh nhỏ con ngã nhào vào lòng vị Chiến Thần- Bách Lý Nguyệt Ca năm ấy.

Khi đó, chàng đã tưởng như mình sẽ chịu cảnh thây bọc chiến mạc. Hắc chiến bào đã nhuộm một lớp nhầy đầy mùi tanh tưởi của máu không biết là của chàng hay quân địch, khắp mình thương thể, gồng gượng oanh tạc trong đám yêu ma bủa vây nơi cổng trời.

Đáp lại sự cố chấp trong tuyệt vọng của chàng năm ấy là một sinh mệnh đại diện cho khởi huyền sinh ra. Nó nhào vào chàng, ôm lấy con người đang dần mất đi bình tĩnh, điên cuồng chém giết ấy. Nó vỗ vào má chàng hai cái, mồm a oe bập bẹ không thành câu thành chữ. Mỗi một cái vỗ là một lần sục sôi nhựa sống vào trong chàng.

Mỗi một cái vỗ, là một lời đánh thức thần trí của chàng.

Giữa sa trận chết chóc, nàng được sinh ra một cách thần kì, trở thành kẻ nắm giữ nguồn sinh khí tưởng như vô tận có thể khiến người ta cải tử hoàn sinh, trở thành Thánh nữ được chúng tiên cung phụng.

Thánh nữ ấy có tên là Oanh Thời.

Nàng được Thiên Đế hay chính là Bách Lý Phụng Chiêu bấy giờ nhận nuôi. Nhóc con năm ấy đến cách cầm đũa để ăn còn chẳng biết, nói hay viết lại càng không, Thiên Đế dốc lòng đốc thúc dạy nó học nhưng nó chẳng bao giờ chịu nghe lời. Lúc nào cũng chỉ thấy nó đi theo sau Bách Lý Nguyệt Ca- Chiến Thần tướng quân.

Chàng đi đâu nó đi theo đó như một cái bóng. Chàng dừng nó dừng, chàng bước nó bước, chàng chạy nó chạy.



Nguyệt Ca bẩm sinh kiêu ngạo lạnh lùng, mới đầu chàng thấy nó rất phiền, thường xuyên thẳng thừng quở trách

Thiên Đế không quản được biểu muội, đến nhiễu sách hắn. Thiên Đế cũng bất lực ríu rít xin lỗi người đệ đệ khó tính.

Song Oanh Thời sinh ra lại bướng bỉnh ương ngạnh, không ai có thể ép nó không được kè kè bên Nguyệt Ca cả.

Với tiên lực đạt đến vô hạn, càng chẳng có pháp bảo nào kìm cặp được nó. Dần dần Nguyệt Ca dần làm quen với mối phiền nhiều này.

Chàng coi nàng như kẻ vô hình. Cho đến một ngày, hôm ấy, Oanh Thời bập bẹ nói được chữ đầu tiên. Đó là

"Nguyệt.". Nó bắt chước khẩu hình Phụng Chiêu, rồi phát ra thứ âm thanh ồm ồm ngắt ngứ. Nó liên tục vụng về gọi Nguyệt nhiều lần.

Thiên Đế mừng rỡ lắm, nhưng hắn càng nài nỉ nàng gọi tên hắn, thì nàng càng gọi "Nguyệt" to hơn. Nguyệt Ca ngỡ ngàng nhìn nó. Đây là lần đầu tiên chàng chịu ngó ngàng đến tiểu nha đầu ngây ngô ấy. In hằn trong đôi mắt y là nụ cười ngờ nghệch của nàng.

Nàng luôn miệng gọi tên Nguyệt với một gương mặt đầy hạnh phúc vui sướng, trên má nàng, còn có đôi má lúm khẽ khàng khuấy động sự cô quạnh, lạnh lùng trong thằm tâm can hắn.

Chỉ là một cái tên, có cần cười vui vẻ đến thế không?

Nhưng chính nụ cười ấy đã khiến hắn dần đổi thay....

Hắn đã chấp nhận sự "tồn tại" của nàng. Hắn chịu dạy nàng cách ăn, cách nói, cách đọc, cách viết. Hắn dạy nàng nhiều thứ, thường xuyên để tâm đến từng bước phát triển của nàng. Hắn dạy nàng về sự đẹp đẽ của thế gian về những thứ mà hắn luôn muốn bảo vệ. Dạy nàng cách làm người. Hắn dạy nàng tất cả, nhưng lại quên dạy nàng cách yêu thương bản thân.

Thánh nữ ngày ngày đem sự cứu rỗi đến thế gian nhưng lại không một ai, ngoài tự thân nàng biết mỗi khi nàng đem lại sự sống cho kẻ khác, là cả chục, cả trăm năm tuổi thọ của nàng bị rút ngắn. Mỗi lần như thế, ruột gan nàng đều nóng ran.

Nàng sinh ra là một sinh mệnh thiện lương thuần khiết, song chính sự thiện lương ấy lại là con dao hai mũi từ từ đoạt lấy sinh mạng nàng.