Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 47: Ngoại Truyện Về Bách Lý Nguyệt Ca (4)



Nguyệt Ca chầm chậm tỉnh dậy trong ánh mắt đầy lo lắng của Phụng Chiêu. Hắn gượng ngồi, câu đầu tiên hắn nói là hỏi y: “Chiêu, Oanh Thời đâu?”

Phụng Chiêu đang cười hớn hở thì bỗng xụ mặt.

“Ta nói cái này, đệ đừng buồn nhé...

Sau khi thanh tẩy cả con sông lệ khí, sức khỏe Oanh Thời giảm sút, mái tóc đen láy của nàng đã bị hóa bạc trắng đầu. Đấy là phản phệ do nàng đã sử dụng quá nhiều tiên thuật thanh tẩy một lúc. Nguyệt Ca không nghe cho tỏ ngọn ngành câu chuyện đã vội vã xỏ giày rời đi. Không biết bằng thế lực tâm linh tương thông nào, mà hắn đến đúng nơi nàng đang đợi.

Ở Tàng Thư các, như mọi ngày, Oanh Thời vẫn cuộn mình ngồi đợi ở cửa thu lu đóng cục. Nàng vẫn ngoan ngoãn như thế, vẫn đợi hắn như thế, vẫn an phận đến vậy, nhưng mái tóc đen láy kia, đã không còn như xưa được nữa. Mái tóc bạc trắng như tuyết xõa dài, phủ cả xuống nền đất. Da nàng vốn trắng, nay tóc đã hóa bạc, trông càng thêm mỏng manh hơn, xanh xao hơn, tưởng chừng như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào, hệt như một trang giấy mong manh dễ mà bị người ta vò nát.

Không biết vì lí do gì mà sải chân hốt hoảng, vội vã kia của Nguyệt Ca bỗng chậm lại, từ tốn tiến đến chỗ nàng. Thấy động, Oanh Thời ngước lên đối mắt với hắn, nàng cười, rạng rỡ như ánh tịch dương.

Nụ cười của nàng khẽ khàng day nhẹ vào trái tim hắn, khiến hắn lặng thinh không thể cất tiếng nào với nàng. Cảm xúc xộn xạo trong lòng hắn cứ nghẹn ứ thành cục trong cổ họng hắn. Hắn áy náy không? Hắn có. Hắn có thấy mình kém cỏi nữa. Có đau lòng không? Tất nhiên rồi. Và đây cũng là lần đầu tiên hắn đau lòng vì một nữ nhân.

Nàng đứng dậy, khế với chạm vào mái hắn.

"Huynh cao thật đấy, có kiễng đến cứng cả bắp chân, muội cũng chẳng xoa đầu được huynh

Nghe nàng nói vậy, hắn khẽ cúi xuống. Oanh Thời điếng người trong giây lát. Nguyệt đây sao? Hắn sẵn sàng đáp ứng nàng, khác hoàn toàn với một Nguyệt lạnh lùng, tùy hứng, duy kỷ hôm trước. Hắn dịu dàng đến lạ lùng.

"Muội... muội biết là mình chẳng thể thành người bạn đồng hành sáng giá của huynh được. Nhưng mà, Nguyệt à, xin huynh đừng ôm hết về mình như vậy, ngoài Chiêu ca ca, huynh còn có muội mà."

Nàng nói với chất giọng buồn, thành khẩn, nàng không muốn bản thân trở nên thừa thãi khi mà cuộc sống của nàng chỉ duy độc xoay quanh mình Nguyệt.

"."- Hắn sững sờ đến lặng cả người đi.



"Muội không thể cùng huynh xông pha chiến trận, nhưng có thể đảm bảo với huynh tương lai muội sẽ thành một người có ích, nhất định không khiến huynh buồn."

"Vì thế mà... huynh đừng ngó lơ muội, đừng bỏ mặc muội, cũng đừng coi muội như người ngoài."

Không ai nói huỵch toẹt ra câu nào, nhưng đều hiểu vấn đề mà Oanh Thời đang nói đến. Nguyệt nhìn thẳng vào mắt nàng, hắn thấy được sự khẩn khoản trong đôi mắt trong veo ấy.

Có vẻ như nàng đã nghe Phụng Chiêu kể lại chuyện của Luân. Nếu là người khác, có lẽ hắn sẽ giận, giận vì cái tội tọc mạch lo chuyện bao đồng. Nhưng mà lạ quá! Hắn thấy buồn hơn thảy, áy náy hơn thảy. Vì hắn nghĩ Oanh Thời hẳn rối rắm lắm, đau lòng lắm, bởi vậy mà nàng mới tránh né hắn.

Hắn đã giấu giếm mọi chuyện trước nàng, hắn che giấu con người thật trong vỏ bọc lạnh lùng ngụy tạo của hắn, hắn đẩy nàng mỗi lúc một xa hơn mà không hề nghĩ đến việc nàng sẽ tủi thân tột cùng. Bởi nàng coi hắn là tất cả, có gì cũng tìm đến hắn đầu tiên, cho hắn trước tiên, kể hắn nghe về những mảnh vụn xoay quanh nàng. Chính sự xa cách của hắn là nhát dao trí mạng đâm xuyên vào tâm can, cảm xúc của nàng.

Nguyệt vô thức nghĩ đến cảm xúc của Oanh Thời, đau lòng vì nàng, mà không nhận ra rằng, đó chính là biểu hiện rõ ràng nhất chứng tỏ tình cảm của hắn dành cho nàng đã khác biệt đến mức... đặc biệt, đặt lên trên tất cả, trên cả cảm xúc cá nhân của một kẻ vốn duy kỷ như hắn. (

Hắn cởi áo bào ra khoác cho nàng. Đạo gió phiêu diêu không biết từ đâu khẽ khàng thổi làm lung lay mấy lọn tóc xõa dài trên bờ vai hắn, khiến hắn trông thật khoáng đạt, kiêu kì lạ lùng trong bộ áo trắng đơn sơ, mộc mạc. Tà áo nhẹ nhàng đung đưa, chạm cả vào tâm tư Oanh Thời, cả đời nàng có lẽ không quên được vẻ đẹp điên đảo chúng sinh của hắn hôm nay. Con ngươi đen láy sâu thẳm của hắn như từng bước, từng bước nuốt trọn lấy bóng hình nàng, khiến trái tim nàng chao đảo loạn nhịp, không thể nghĩ về điều gì khác ngoài hăn.

"Sau này, ta sẽ bảo vệ muội."-Hắn đã nói thế.

Kể từ sau lần ấy, không biết có phải vì áy náy, cảm thấy trách nhiệm hay chăng mà cách Nguyệt Ca đối xử với Oanh Thời khác hẳn. Hắn không gọi nàng là “Này” hay “Nhóc con” nữa mà đổi sang gọi bằng tên hoặc “nha đầu” với sắc thái nhẹ nhàng hơn. Cũng quan tâm nàng nhiều hơn trước. Hay tặng nàng trang sức cài đầu, dành một sự quan tâm đặc biệt tới mái tóc nàng.

Có lần nàng đùa mà trêu hắn, nói mái tóc bạc là sự "độc tôn của mình Oanh Thời" thì hắn bỗng khó chịu lạ lùng. Không phải bởi sự vô ưu vô lo vô nghĩ của nàng, mà bởi chính sự kì lạ của mái tóc, vô tình dấy lên trong hắn dự cảm chẳng lành. Song dù có đưa nàng đi khám, cũng chẳng ai phát hiện ra điều gì.

Sau trận chiến chấn động ấy, Phụng Chiêu lập mười điện miếu ở phía ranh giới, cho mười người có đạo hạnh uyên thâm cai quản, mỗi điện là một mặt trận phong ấn nhằm ngăn Quỷ Đoạt Phách xuất hiện lần nữa ở thế gian.

Sau này, mười điện ấy được người ta biết tới là Thập điện Diêm Vương nơi sẽ định đoạt con đường mà người ta sẽ đi khi mà đặt chân tới cõi chết sau này. Và con sông lệ khí từng được Oanh Thời thanh tẩy chả mấy chốc cũng lại có oán linh tù đọng, nó được người ta đặt cho cái tên Vong Xuyên. Huyễn hoang cũng đã có cách gọi khác là lục đạo luân hồi. Nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm về sau...

Sau khi lập đến mười trận pháp, Phụng Chiêu phải đi lịch kiếp để tu bổ thần lực, trong lúc ấy vị trí Thiên Đế tạm thời cho Nguyệt Ca cai quản thay. Trong mấy ngày ấy, xảy ra một sự kiện chấn động, Oanh Thời bị bắt cóc, quỷ thần chẳng biết, trời đất chả hay.