Những ngày sau đó Oanh Thời đều rất chăm chỉ làm việc. Thi thoảng, đôi khi táy máy chân tay, nàng vẫn thường gạ gẫm Tử Nguyệt cho nàng tới thư phòng. Hắn tuy từ chối, nhưng cũng không khó chịu như trước nữa. Đôi khi tỏ ra bất lực, ngó lơ nàng. Nàng lẩm bẩm kêu hắn đỏng đảnh, khó ưa, khó gần, hắn cũng mặc kệ.
Đôi khi Oanh Thời cảm thấy hắn có vẻ thích quan tâm tới người khác. Hoặc nói là thích vỗ béo hạ nhân cũng được. Có lần nàng gặp hắn ở ngoài chợ. Hắn thấy nàng đăm đăm nhìn người ta làm bánh... từ đó bỗng chợt ngự phòng trong phủ thường xuyên làm điểm tâm lên cho hắn ăn. Hắn không ăn, đùn hết lại ném cho nàng. Lộc ăn đến bất ngờ, Oanh Thời hoan hỉ đón nhận.
Được mấy hôm đầu nàng nghĩ là do hắn đổi khẩu vị đột nhiên không thích đồ ngọt nữa nhưng dần dà đồ ăn ngự phòng mang đến đều trực tiếp để ở bàn nàng chứ không phải trên thư án của hắn nữa, nàng mới thắc mắc. Nàng nói đùa:
“Đại nhân đối tốt với nô tì như vậy, chi bằng cho nô tì mượn sách có hơn.”
Hắn nheo mày nhìn nàng. Kể cả khi tâm tính không được hoà nhã thì hắn vẫn đẹp như thường lệ. Ma mị, khó gần.
“Đại nhân?”.
Hắn vẫn đăm chiêu nhìn nàng.
“Ngươi nên ăn nhiều chút không sẽ có người bảo bản quan ngược đãi hạ nhân.”
“...”
Hắn thừa nhận luôn là hắn có dụng tâm kìa. Mỗi tội từ ngữ toát ra từ miệng hắn không dễ nghe cho lắm, phải mặt dày, ít khi tự ái như Oanh Thời mới chịu đựng nổi kiểu khẩu thị tâm phi của hắn.
Chứ thành thực, có hai cái mạng cũng chả ai dám lên tiếng nạt hắn như thế. Trừ hoàng thất. Khéo có khi, hoàng tử công chúa, vương thất cũng phải ăn khéo nói ngọt với hắn.
Quả thật, dù bằng tuổi nhưng Oanh Thời mà đứng cạnh Tử Nguyệt trông không khác gì một đứa con nít. Hắn là người đã được tôi luyện hình thể, còn nàng là lam lũ từng ngày kiếm cơm mà ăn, bữa no bữa đói, người có chút gầy yếu hơn các nữ nhi đồng trang lứa bình thường.
Chẳng mấy lâu sau hôm đó, nàng và hắn có dịp ngồi chung chính điện cùng làm việc. Hiếm khi nàng thấy Tử Nguyệt có thời gian qua lại trong phủ như vậy, hắn rất bận bịu. Dù cho cả hai đều làm việc đến tối muộn thì đến hôm sau, Tử Nguyệt đã sớm thức dậy, tôi bổ kiếm pháp.
Oanh Thời vì vô tình thức giấc mà bắt gặp được y đang âm thầm tập luyện trong sảnh hậu viện.
Lúc ấy lão tổng quản đem khăn tới có bắt gặp nàng:
“Oanh Thời?”
“Lã tổng quản đấy ư?”
“Hiếm khi thấy cô dậy sớm như vậy.”
“Ngài ấy mỗi ngày đều như vậy sao?”
Ánh nhìn của nàng như bị trói buộc trong từng động tác của hắn, đến nỗi bật thốt thành lời.
Lã tổng quản không phủ nhận, ông ta kể lể một cách tự hào như thể người đứng kia là lão vậy:
“Đúng vậy, dù cho có ngày mưa hay nắng, ngài ấy đều tập luyện mỗi ngày lúc sáng sớm như vậy, sau đó sẽ thượng triều, rồi lại đi rèn luyện cùng các vệ quân khác, hôm thì sẽ làm nhiệm vụ Hoàng Đế ủy thác, hôm thì sẽ âm thầm điều tra các nghi án...”
Oanh Thời như chẳng để tâm đến những gì Lã tổng quản đang nói, cả đôi mắt nàng đều đang tràn ngập dáng vẻ nỗ lực của người trước mắt.
Trong dải sương dịu nhẹ lúc tờ mờ sáng, hắn đẹp đến diệu kì, không còn ma mị, phong lưu, không còn nghiêm khắc đĩnh đạc, hắn hệt như tiên tử giáng trần đang múa kiếm dưới trăng.
Nàng đã từng có lúc nghĩ sai cho hắn, nghĩ hắn đi cửa sau mới có được chức vị như bây giờ. Nhưng xem ra đúng là nàng sai rồi. Chẳng qua là chưa từng được thấy tuổi trẻ tài cao như hắn mà thôi. Bảo hắn là thiên tài thì cũng không phải... vì hắn, rõ ràng đang nỗ lực đến điên loạn, hơn bất kì một người nào khác.
Nhìn thượng cấp lăn xả công việc, Oanh Thời bỗng thấy bản thân hơi vô dụng, ngoại trừ ăn với uống thi thoảng hẩy hẩy ba cái bàn tính thì nàng không phải động tay động chân làm gì. Nhìn hắn, mà nàng thấy hổ thẹn.
Thế là nàng cũng lao vào công việc như thiêu thân, chả mấy chốc mà việc cũng xong trước hạn tận bảy ngày.
Lam Lễ lấy làm kinh ngạc. Hắn còn không tin nàng xuất thân từ phố đèn đỏ. Phùng mồm trợn mắt đi khắp phủ để chắc chắn nàng chẳng nhờ ai giúp.
Tử Nguyệt hài lòng ghi nhận:
“Được đấy. Theo Biển Lã học hỏi dần. Không cần làm tập sự nữa.”
Oanh Thời mím môi, lần nữa thương lượng:
“Đây có thể xem như phần thưởng đúng chứ? Đại nhân không hỏi nô tì muốn gì sao?”
Hắn nghe vậy thì day trán, thừa biết nàng có ý gì:
“Ngươi thích đọc sách như vậy sao?”
Mắt nàng sáng lên như viên dạ minh châu, gật đầu lia lịa:
“Dạ! Dạ!”
“Vậy đi, ngươi làm thư đồng của bổn quan thì thế nào, về sau muốn đọc bao nhiêu tùy thích.”
Nàng còn chẳng biết “thư đồng” là chức vụ gì, nhưng chỉ cần nghe muốn đọc bao nhiêu cũng được đã hoàn toàn bị mua chuộc. Nàng cười toe toét khiến cho má lúm hiện lên trông thực thú vị:
“Đa tạ đại nhân!”
Không phải Tử Nguyệt bệnh sạch sẽ nên mới không cho người qua lại thư phòng hắn mà là vì ở đấy có nhiều thông tin mật. Mấy quyển sách trong thư phòng hắn cũng không phải là mấy món ngoài hiệu mua được. Ngoài Lam Lễ ra thì trước nay chưa có ai hắn yên tâm cho ngó đầu vào.
Song hắn cũng không đảm bảo được cô nương nhỏ con trước mắt sẽ không giở trò mèo gì để lén đọc sách trong thư phòng hắn, rồi đọc phải những thứ nàng không nên đọc, làm thư đồng rồi đặt nàng trong tầm mắt, ít nhiều hắn sẽ an tâm hơn. Chuyện nội chính, càng ít người biết càng tốt.
Cái “đọc bao nhiêu tùy thích” với hắn chính là nhờ Lam Lễ lấy sách, chứ hắn không nói nàng ra vào thư phòng tùy tiện.
Oanh Thời về sau cũng hiểu ra ý tứ trong câu nói, nàng là người biết điều và chỉ đơn thuần là muốn đọc sách mà thôi vì vậy rất mãn nguyện vâng dạ nghe Tử Nguyệt sai chạy vặt...
“Thế thôi hả? Mỗi thế thôi hả? Cô đòi thưởng mười vạn ngân phiếu là tự xây thư viện được rồi có cần phải vất vả như thế không? Điên rồi!”- Lam Lễ đánh giá.
Thế cơ mà mỗi lần được đọc sách, Oanh Thời lại vui như cách Lam Lễ vớ được vàng. Hớn ha hớn hở, cẫng lên như cún. Trong Cẩm Y vệ, chắc chỉ có mỗi Oanh Thời mới có thể trưng ra điệu bộ thiếu nghiêm túc như vậy trước mặt Tử Nguyệt. Hắn cũng để ý đến đại nhân của hắn từ lúc nắm được lai lịch của Oanh Thời thì thái độ khác lạ hẳn.
Vì xuất thân nghèo khổ nên có phần biệt đãi sao? Hay vì nàng xuất thân trong sạch nên không thể có động cơ gì? Dù là gì thì chưa từng có ai thành công thương lượng mặc cả được với Tử Nguyệt cả.
Tử Nguyệt không tự phụ mà kiêu hãnh, ngạo nghễ, hắn phải đạt được mục tiêu gì đó cao hơn mới đồng ý với điều kiện đối phương đưa ra...
Thư đồng có thể xem như tì nữ hầu cận, chức vụ chỉ đứng sau mỗi tổng quản và hắn, nàng cũng chỉ xem là tài lanh hơn người thế mà lại dễ dàng được Tử Nguyệt giao cho vị trí như vậy.
Chỉ huy Cẩm Y vệ nổi tiếng là hà khắc nhưng cũng rất biết cách đãi ngộ hạ nhân, nhưng đến mức chăm cho để vỗ béo như vậy thì cũng chưa từng...
Có một thời gian sau đó, thực phòng của Cẩm Vệ quân nhộn nhịp hẳn, mọi người đều thắc mắc tại sao dạo này đại nhân lại có nhã hứng ăn điểm tâm như vậy. Sự thật là toàn bộ chỗ điểm tâm đấy đều được đùn đẩy, vỗ béo một nha đầu tiểu tốt mới được nhận vào.
Lam Lễ ngây thơ tưởng rằng đại nhân của hắn thích kiểu tài lanh hoạt bát như thế. Thế là hắn cũng thử... cười toe toét lúc đưa con ấn cho Tử Nguyệt.
Trò chơi một mạng. Lam Lễ chưa chơi đã tắt nắng. Tử Nguyệt khinh bỉ ra mặt. Từ đấy không bao giờ Oanh Thời thấy Lam Lễ cười hở lợi nữa.