Kí ức cuối cùng trong mảnh đời ngắn ngủi của thánh nữ Oanh Thời hiện ra. Ấy là cảnh chàng Chiến Thần tướng quân đang ghì chặt lấy thân thể sắp tan biến của nàng.
Mái tóc bạc khẽ khàng đung đưa trong làn gió mát, vấn vương, khẽ khàng lướt qua gò má run rẩy của người tráng sĩ. Oanh Thời im lìm nằm trong lòng hắn, lắng nghe từng nhịp đập dồn dập trong trái tim hắn. Từng làn tiên khí mỏng manh đang thoát ra từ người nằng khiến khung cảnh trở nên hư ảo vô thực.
Thần sắc Nguyệt Ca trắng bệnh. Lúc hắn chạy tới thiên cung, đã thấy nàng nằm sõng xoài dưới nền đất lạnh rồi.
Bế nàng lên định đưa nàng đến chỗ quan y thì nàng gàn hắn, từ "quá muộn" cất lên từ cổ họng của một tiểu tiên trẻ tuổi như nàng. Hắn đau đớn ôm chẩm lấy nàng....
Nàng cứu vớt cả vạn sinh mệnh, để rồi đổi lấy một kiếp mệnh bạc tan biến khi còn quá trẻ. Nàng yêu thương chúng sinh, nhưng lại quên đi cách yêu thương bản thần mình. Quên đi cách yêu thương lẩy cảm xúc của Nguyệt.
Thời gian trôi qua quá vội vã và tuyệt tình, không ai có thể kịp tỏ lòng ai để rồi mảnh tình ấy vấn vương lưng chừng trong nỗi đớn đau khắc khoải.
Nàng thở thều thào như tiếng gió. Đôi mắt nàng cong lên thành vầng trăng khuyết.
"Huynh đừng buồn. Cả Chiêu ca ca cũng thế."
Nguyệt Ca lắc đầu nguầy nguậy, hắn ôm chặt nàng:
"Nàng bảo ta làm thế nào hết buồn, làm sao mà ta không buồn cho được..."
Nàng cười mãn nguyện. Hắn hôm nay đã chịu nói về cảm xúc của mình nhiều hơn. Nàng cũng không khỏi đau thương khi nhìn được sự đau khổ tột cùng trong đôi mắt hoen đỏ của hắn. Nàng khẽ khàng chạm nhẹ vào đôi mắt phượng tuyệt đẹp ấy.
"Được nằm trong vòng tay huynh thể này, muội đã hạnh phúc lắm rồi."
Năm mươi năm kể từ sau đại chiến Tiên Ma kết thúc thắng lợi, nàng thánh nữ chẳng học thêm được gì nhiều, ngoại trừ việc giấu nhẹm đi linh đan lụi tàn của mình, che giấu đi sinh mạng đã nhập nhoạng bước gần đến cõi chết.
Nước mắt nàng tuôn rơi khi nhìn thấy Nguyệt Ca ngấn lệ. Giọng hắn run rẩy:
"Thế còn ta thì sao? Còn ta thì sao? Sao nàng lại không đợi ta..." 2°
Nàng thình lình xuất hiện trong cuộc sống bạc bẽo, mênh mông vô tận của hắn, thắp sáng cho màn đêm tăm tối, cứu vớt hắn khỏi tâm ma, tham vọng của khói lửa chiến tranh, kéo hắn ra khỏi vỏ bọc lạnh lùng cô độc, duy kỷ, kéo hắn ra kề sát bên nàng. Thế rồi đạt được ý nguyện, nàng thình lình rời đi trong vòng tay hắn, trước mắt hắn, mà chẳng báo hiệu cho hắn điều gì.
Chóng đi chóng đến, rồi chóng vùi nát trái tim đang vỡ vụn từng mảnh của hắn. Một người thiện lương thuần khiết như nàng, thế sao lại nỡ tàn độc với hắn đến thế...
Nàng mím chặt môi để kìm nén sự run rẩy. Đúng là đến cuối cùng, nàng đã phụ hắn rồi. Nàng phụ hắn quá nhiều, là nàng hứa sẽ trở thành người có ích cho hắn, hứa sẽ không để hắn buồn, nhưng rồi lại chính nàng khiến cảm xúc của hắn thêm điêu tàn ma dại.
"Huynh đừng đi theo muội... Muội không muốn huynh đi theo muội."- Nàng năn nỉ. Nàng không hiểu được ý tứ trong câu "đợi ta" của hắn, nàng sợ hắn sẽ quẫn bách mà theo nàng.
Tay nàng mờ dần đi như một ảnh ảo sắp tan biến. Nàng vô lực hạ cánh tay xuống, Nguyệt Ca vội đỡ lấy như thể thứ rớt xuống là trái tim của hắn. Cảm xúc bị bóp nghẹt đến không thể thở. Hắn phải làm sao đây? Hắn phải làm sao để cứu nàng đây? Hắn lắc đầu nguầy nguậy trong vô vọng và khốn đốn cùng cực, hắn cúi đầu ôm chặt lấy bờ vai nàng.
"Xin nàng đấy..."- Hẳn nói lạc giọng đi.
Hắn chưa bao giờ sợ cái chết đến như thế. Hắn chưa bao giờ thấy quý trọng sinh mạng như giây phút này. Hắn cũng chưa bao giờ xin xỏ ai một điều gì đấy vô lí như vậy. Lúc Luân chết, đó là chết trên chiến trường, đó là xả thân vì đại nghĩa, là đao kiếm vô tình, là điều mà cuộc chiến nào cũng sẽ có, là sự tất yếu. Còn nàng, là rời đi trong sự bất lực cùng cực của hắn, cho hắn thấy sự kém cỏi của mình, sự tắc trách khi không nhận ra sinh mệnh nàng đang ngày một bị bào mòn. Một lần nữa, hắn lại bàng hoàng nhận ra, hắn không phải đấng toàn năng, hắn không thể níu kéo người hắn yêu thương trong giây phút sinh tử.
Oanh Thời òa lên khóc:
"Huynh cứ như thế, muội sao yên tâm ra đi được."
Hắn cứ muốn như vậy đấy, hắn muốn nàng luôn ở bên hắn.
Oanh Thời thấy vai mình ướt đẫm thì hơi bất ngờ.
"Huynh..."
"..."
"Nguyệt? Huynh khóc à?" - Chưa bao giờ Oanh Thời thấy hắn khóc một trận thê lương đến thế.
Khi hỏi câu đấy, nàng đã có câu trả lời cho mình rồi. Đôi mắt nàng lay động. Nàng cảm nhận được thứ tình cảm ấy. Thứ xúc cảm dạt dào trong hắn thực sự đã chạm đến nàng rồi. Hắn đã moi cả tim gan cho nàng từ lâu, mà sao giờ khắc này, phải đến khi tử biệt sinh ly nàng mới nhận ra. Chỉ có tình yêu mới đủ khiến hắn thân tàn ma dại cỡ này mà thôi...
"Nguyệt... cho ta nhìn chàng đi. Ta muốn nhìn chàng thêm lúc nữa."
Hắn ngầng đầu lên. Đôi mắt ướt đẫm lệ. Gương mặt đẹp như tạc tượng của hắn toát lên nỗi đau bi thiết, khắc khoải khôn nguôi. Nàng hôn nhẹ lên môi hắn, cười tươi rói, lặp lại câu nói ấy:
"Chết rồi! Sao mà chàng đẹp quá!"
Nụ cười vừa dứt, dòng tiên khí bừng lên rồi tan biến vào khoảng không vô tận... Để lại Nguyệt Ca đau đớn, nước mắt lã chã tuôn rơi bất lực cùng cực đến không thể bật khóc thành tiếng. Hắn ôm ghì lấy áo nàng...
"Nha đầu..." (3)
Oanh Thời nhìn lại khoảnh khắc cuối cùng khi ấy, trên môi nở một nụ cười không biết là chua xót hay là hạnh phúc.
Phụng Chiêu nói:
"Sau này, đệ ấy quyết định lui về Minh giới, cai quản Thập điện Diêm Vương trở thành Minh Đế, ngày ngày đều
trấn giữ, ngắm nhìn Vong Xuyên, ngắm nhìn hoàng tuyền. Hai phách ít ỏi của muội được đệ ấy dùng chính thần
thức nắm giữ, trước khi về Minh giới đệ ấy đã chu du khắp nơi để tìm hồn phách cho muội. Nhưng còn một phách
cuối cùng, dù có lật tung tứ hải bát hoang đệ ấy cũng không thể tìm thấy."
Và rồi Bách Lý Nguyệt Ca gửi gắm nàng vào trong thân mai thượng cổ trênđỉnh Cửu Trùng, thi thoảng dăm bữa
lại đến trông non, nhìn ngắm nó. Địa linh dồi dào tiên khí của Cửu Trùng sẽ từ từ tu bổ hồn phách nàng. Hắn bất
lực đành phải gửi gắm nàng cho sự hy vọng về điều kì diệu sẽ xảy ra.
Hắn là Thần, hắn làm sao mà lại không nhận ra nàng đã đậu trên vai hắn, cùng hắn lịch kiếp cơ chứ. Hắn cố tình.
Hắn đã để cả hai được gặp gỡ. Đề rồi, nàng lại yêu hắn say đắm một lần nữa.
Vạn năm trôi qua, chưa một lần Nguyệt buông bỏ đoạn tình cảm ấy.
"Trước khi muội nhy vào hoàng tuyển lần hai, đệ ấy đã trao thần thức cho muội. Hồn phách muội không trọn
vẹn, nếu như lịch kiếp hai lần đầy mạo hiểm như thế, có khả năng vĩnh viễn sẽ trở thành phàm nhân bình
thường." -Phụng Chiêu nói tiếp.
Oanh Thời sờ lên ấn tiên của mình nơi hõm cổ. Ra là thế, hóa ra cảm giác bỏng rát khi nàng nhy qua luân hồi là
thần thức của chàng.
"Nếu không có thần thức có phải chàng ấy..."-Nàng ngắt ngứ.
Không phải đột nhiên Phụng Chiêu nói cho nàng biết nhiều điều như vậy.
Y cười buồn, "Ừ" một tiếng nhỏ nhẹ.
Một vị thần mà không có thần thức sẽ như tiền tử mà không có linh đan, người mà không có tim. Phụng Chiều
giải thích khiến nàng vỡ lẽ ra nhiều điều.
Là Nguyệt đã dàn xếp để nàng đậu trên vai hắn, lần một lịch kiếp tạo tác cho nàng một cơ thể tạm bợ chưa hoàn
chỉnh, cũng bởi thế mà ba năm mòn mỏi đợi Tử Nguyệt ở âm ti, Thiên giới không đến bắt nàng, bởi vốn nàng
chẳng phải tiên cũng chẳng phải ma hay người, là một linh hồn trú ngụ tạm thi trong một cơ thể sống.
Lần nàng nhảy qua lục đạo lần hai, Nguyệt trao thần thức cho nàng, ngăn nàng hóa thành phàm nhân vĩnh viễn, đắp lại chỗ trống cho một phách tiêu tán của nàng. Và nếu có đến lần thứ ba, Nguyệt sẽ không thể chịu đựng được nữa, cơ thể của hắn là Thần, làm sao linh hồn của hắn có thể gượng chịu một sức mạnh kinh khủng như thế khi không có thần thức được chứ.
Oanh Thời biến sắc:
"Vậy mau đưa muội đến chỗ chàng đi, muội trả chàng thần thức."
"Khoan đã nào, muội đợi ca nói hết. Nếu thình lình lấy đi thần thức, muội sẽ tan biến đó Thời à. Ca cũng không còn cách nào khác, chỉ biết khuyên muội nên lịch kiếp thứ ba, nhưng ta cũng nói đây là một màn đánh cược. Dù hồn phách của muội sẽ hoàn thiện, nhưng đồng thời sẽ vĩnh viễn trở thành người thường.. Nếu muội có thể quyết chí tu tiên thì có thể mọi chuyện sẽ được cứu vãn, nhưng chẳng ai có thể đảm bảo khi đi qua lục đạo luân hồi, muội sẽ giữ được ý niệm của ban đầu."- Y khẳng định.
Phụng Chiêu vừa nói xong, gương Vọng Kiếp đã bị ai đó động vào, kéo cả hai ra khỏi nhãn trận hồi ức. Oanh Thời bần thần, buột miệng: