Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 56: Thảm Kịch Đẫm Máu



Lúc về thiên giới, việc đầu tiên Nguyệt Ca làm đó chính là "tẩn" cho Ti Mệnh một trận. Ti Mệnh trong Hàn Ngục gào rú lên trước cơn thịnh nộ của hắn. Những mũi tên băng đã cắm quanh Ti Mệnh tạo thành một vòng vây không lối thoát.

Vừa lạnh vừa sợ, Ti Mệnh ỉ ôi ẩm ĩ:

"Tiểu nhân thực sự vô tội mà!"

Bách Lý Nguyệt Ca vẫn giữ nguyên vẻ mặt hằm hằm, đôi mắt sắc lạnh còn hơn cả đao và mặt băng.

"Ngươi đừng có lí do lí chấu!"

Ti Mệnh nghe thế thì ấm ức, gào thảm thiết hơn:

"Thần tôn không biết để tu thành tiên phải chịu đày khổ nhân gian hay sao? Tiều nhân làm như vậy thực sự đã thiên vị lắm rồi. Nếu không Minh Hậu nương nương làm sao có thể quyết chí tu tiên?"

Minh Hậu? Nguyệt Ca nghe vậy thì nguôi dần, không khí trong Hàn Ngục cũng bớt căng thẳng hẳn. Ti Mệnh ôm ngực thở hắt ra, xém xíu nữa là toi mạng. Mấy đời nhà hắn không làm thượng tiên thì cũng làm Ti Mệnh, dù chưa thấy trời nổi giận bao giờ, nhưng hắn cá chắc, thần nổi giận có khi đáng sợ hơn nhiều. Ban nãy mà không né kịp tên băng, hắn chết có khi còn không biết mình đã chết, tại sao và khi nào.

Nguyệt Ca cầm lấy quyền sách bản mệnh trên bàn hắn mở ra đọc.

"Rồi! Đó... xong rồi! Toang đời mi rồi Ti Mệnh ơi!"-Ti Mệnh gào khóc trong lòng, cả người chết lặng.

Mặt Nguyệt Ca tối sầm lại, đen hơn đáy nồi. Cái bàn còn nguyên vẹn chả ai đụng vào bồng bị gãy đôi trước sức ép của thần lực.

"Ti! Mệnh!"

"Á!!! Lão thần bị oan!"-Tiếng hét vọng ra ngoài thật thê thiết khôn nguôi....

Năm tháng dần trôi, một tuổi, hai tuổi, ba tuổi... rồi lên mười tuổi, Oanh Thời lớn lên dưới bàn tay săn sóc của y sư

Uyển Nhi xinh đẹp, lại thật thà ngoan ngoãn, rất được mọi người yêu mến. Quanh tiểu viện không có mấy ai, các căn nhà lụp xụp tạm bợ đan xen nhau là những nhà kho, lán trọ dựng qua loa của thương buôn, khách trạm để người đến mua thuốc, bắt mạch trị bệnh.

Ai mà ghé qua dược phủ đều tấm tắc khen Uyển Nhi vớ được cục vàng, còn đòi định ước, gán chồng cho Oanh Thời song lão bà đều từ chối. Bà đều lấy lí do con bé một lòng muốn phụng dưỡng bà, bà lại không muốn con mình rơi vào thế cảnh "cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy" nên có người gạ gẫm, Uyển Nhi đều cười cho qua.

Thế rồi sự năm ấy đột ngột, dược phủ bị thích khách tập kích hạ sát toàn bộ mười hai mạng người gồm hai gia nhân, chín y sư tập sự cùng y sự lão luyện Uyển Nhi. Không ai biết bà đã đắc tội với ai. Người ta chỉ biết khi phát hiện dược phủ, nơi đâu cũng thấy máu, thuốc thang, dược sản quý hiếm đều bị trộm đi hết, song thế mà vàng bạc, gia sản trong phủ lại còn nguyên. Không ai biết kẻ nào lại có thể cả gan hạ sát mười mấy mạng người chỉ vì vài liều thuốc như vậy.

Người ta đồn đoán nhiều thứ, nhưng lại quên mất rằng, trong mười hai mạng người kia, không hề có sự xuất hiện của Oanh Thời.

Trong cái đêm xảy ra thảm sát ấy, trong đêm tối chỉ còn tiếng ve sầu với gọi inh ỏi, Uyển Nhi đang định ngả gối thì chợt thấy có biến, tiếng bước chân "lịch bịch" dưới sàn gỗ khiến bà đề cao cảnh giác. Bà thổi tắt cây nến trong phòng, đẩy Oanh Thời trốn trong một hộc tủ, đẩy kệ sách che lại chỗ nàng đang trốn.

Không dặn dò nàng điều gì, bà chỉ nở một nụ cười âu yếm, rồi bị thích sát tử vong tại chỗ.

Oanh Thời chết lặng, mọi sự diễn ra quá nhanh, không điểm báo gì trước. Nàng che miệng, nước mắt trào ra như nước thác, cả người run lên bần bật, thở cũng không dám thở mạnh, bên tai nghe rõ tiếng tim mình đập liên hồi.

Vừa rồi là tiếng máu tươi bắn "phụt" ra nền đất và hộc bàn, là tiếng mẹ nuôi nàng ngã bất lực xuống nền đất lạnh.

Lỗ hở trên cửa tủ không đủ cao để nàng nhìn thấy điều gì, không thể thấy mặt thích khách hay Uyển Nhi, chỉ biết... vũng máu cứ thế lan ra, tràn đến tận chân tủ, rơi vào ánh mắt tuyệt vọng, hoảng sợ tột cùng của nàng.



Nàng muốn vùng vẫy, nàng muốn ra xem xem có chuyện gì, nhưng không thể, các thớ cơ như đông cứng lại, nàng run rẩy đến mức còn chẳng thể đưa tay đẩy cánh cửa ra. Tiếng bước chân "lịch bịch" truy lùng của những kẻ khát máu khiến nàng căng thẳng sợ hãi khôn nguôi.

Đứa bé mười tuổi, trong một đêm đã mất tất cả.

Sự ra đi của Uyển Nhi như một lẽ dĩ nhiên của chữ duyên nợ, của tạo hóa.

Năm xưa bà đã hạ độc Oanh Thời thế nào, thì hiện tại bà đang sống chết bảo vệ sinh mệnh nàng như thế ấy.

Trước khi chết bà gượng nở một nụ cười bi thương.

Cả nửa đời sau của bà, đều dành để chuộc lại lỗi lầm cho một năm bồng bột, ngu ngốc ấy. Đến cả Khương Dực cũng vì dính líu tới bà mà chết khi còn quá trẻ. Giờ đây, xem như bà đã trả được xong nợ đời kiếp này rồi. Đã có thể nhắm mắt xuôi tay... Đã có thể về với Dực của bà.

Đứa trẻ ấy đã mười tuổi, bà đã dạy hết cho nó những gì để có thể tự lập, bơi mình, trải mình rồi. Đành khổ cô bé chút vậy, không thể lớn lên trong vòng tay ấm áp yêu thương của gia đình, phải chấp nhận tự vẫy vùng và tự trưởng thành trong cuộc sống tràn ngập giông bão này.

Nhưng đó cũng có lẽ, là số kiếp mà Oanh Thời phải vượt qua.

Oanh Thời sợ hãi đến không dám thở, như thể chỉ cần nàng phát ra chút tiếng động nào thôi, chỉ một chút nữa thôi cánh tủ sẽ mở toang ra, rồi người phải nạp mạng tiếp theo sẽ là nàng.

Chẳng biết nàng đã chôn mình trong cái tư thế chết lặng bí bách đó được bao lâu...

Ánh sáng dần len lỏi qua những khe hở mong manh. Nàng nghe thấy tiếng kệ sách đổ xuống nền gỗ, "rầm" một tiếng. Nàng thấy ánh sáng xâm nhập vào nơi nàng đang lẩn trốn. Một thân ảnh mặc y phục màu đen che chắn tầm nhìn của nàng.

Oanh Thời sợ hãi hét toáng lên, đạp vẫy lung tung. Nhưng rồi kẻ nọ khẽ vươn tay vén mấy lọn tóc mai cho nàng, đôi mắt y buồn rười rượi.

"Đừng sợ, ta tới đón nàng."

".."-Nàng cứng họng không thể bật thốt thành lời.

"Xin lỗi nàng, ta cũng không thể làm gì được cho nàng."

Thấy y không có ý xấu, lại giống như đang an ủi nàng, Oanh Thời chết điếng, mùi máu tươi sộc thẳng lên tận ót nàng. Chẳng cần phải nói ra sao, nàng cũng biết kết cục của dược phủ thế nào. Nàng òa lên khóc đến xé cả ruột

gan.

Mất rồi. Mất hết rồi. Người thân của nàng...

Nguyệt Ca trước khi đến với nàng đã đem những chiếc xác mai táng ở sân viện, tránh để nàng thấy lại ám ảnh cả đời. Hắn dịu dàng cõng nàng trên lưng, lắng nghe, thấu cảm cho từng tiếng khóc nấc nghẹn ngào của nàng.

Tiếng khóc não nề thê lương đến mức, trái tim hắn cũng quặn thắt cũng dằn vặt tự trách mình.

Hắn biết nàng sẽ trải qua những chuyện này, hắn muốn đến ngăn cản nó xảy ra, nhưng Ti Mệnh nói không thể.

Nếu hắn nhúng tay vào, Uyển Nhi cả đời cũng không thể siêu thoát, Khương Dực cũng thế, bản thân Oanh Thời cũng sẽ vĩnh viễn không thể nối duyên với việc tu luyện.

Hôm nay hắn tới, chỉ để tiễn nàng đến nơi nàng sẽ gắn bó tiếp theo, an ủi nàng.



Mặt trời gần lên đến đỉnh đẩu, Oanh Thời cũng đã mệt lả, hắn dẫn nàng vào một quán trọ, gọi cho nàng một bát bún thang. Nàng ăn, nhưng gượng cố, đến nuốt cũng trông nhăn nhó, khó nhọc.

"Tại sao huynh lại cứu ta?" -Nàng sụt sùi, hỏi, tay quệt đi mấy dòng lệ vô thức trào ra.

Nguyệt Ca khẽ cười, nụ cười của hắn rất đẹp, đẹp tới mức khiến Oanh Thời thoáng lặng đi, nàng khẽ thu lại tầm mắt, cúi gằm mặt xuống nhìn làn khói nghi ngút từ bát bún nóng hồi còn nguyên thịt.

"Vì sự ích kỉ của ta."- Nguyệt Ca xoa đầu nàng, đáp.

Oanh Thời không hiểu, nhưng cũng chẳng muốn suy nghĩ điều gì.

"Nàng đừng nuôi mộng trả thù."- Im lặng lúc lâu thì hắn đột ngột nói.

"Huynh nói sao cơ?"

"Đừng trả thù, nàng không làm được đâu."- Hắn lặp lại.

Hắn hiểu tâm lí nàng, tại sao nàng lại không bù lu bù loa đòi đi thăm những người đã ngã xuống? Không phải vì nàng không yêu họ. Nàng muốn đi tính sổ với đám thích khách kia, liều chết với chúng rồi mới tính đến chuyện trở lại an ủi những linh hồn đã khuất.

Trẻ con ngây dại, làm sao hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề. Nàng mới mười tuổi mà thôi, hắn sợ rằng những chuyện hồm nay sẽ khiền nàng rơi vào tà đạo lúc nào không hay.

"Oan oan tương báo, đến khi nào mới có thể chấm dứt."-Hắn nói.

Oanh Thời mím chặt môi, nàng đặt đũa xuống, ương bướng muốn tìm lí do cãi lại hắn. Nguyệt Ca thở hắt ra một hơi:

"Nếu nàng muốn gặp lại họ thì tu tiên đi. Thành tiên rồi nàng sẽ được gặp lại họ, không lúc này thì lúc khác. Uyền Nhi cứu nàng, không phải để tay nàng nhuốm máu. Cô ta một đời hành y cứu người, không phải để nàng nhuộm đỏ tương lai của nàng."

Nước mắt nàng rỉ xuống thầm lặng khi nghe những lời nói ấy.

"Hãy sống một đời hiển hách và tự tại, chỉ có như thế nàng mới có thể nối gót Uyển Nhi, mới có thể tử tế nói chuyện với cô ta."

Hắn im lặng chờ đợi câu trả lời của nàng. Nàng quệt đi nước mắt nhưng nó vẫn chảy. Giống như nỗi bất lực cùng quẫn của nàng. Hắn khẽ khàng đau đi hàng lệ cho nàng.

"T... Ta phải làm sao mới được?"- Nàng lạc cả giọng.

Hắn cười dịu dàng:

"Nàng không cần làm gì cả, ăn đi, nghỉ ngơi dăm hôm rồi ta sẽ đưa nàng đi."

"Huynh như vậy... ta thật không biết phải báo đáp huynh thế nào."

"Nàng trưởng thành mạnh khỏe đã là báo đáp ta rồi."

Nàng nhìn hắn vẫn cười hiền dịu thì lúng túng, cúi gằm mặt rồi ăn. Gì chứ, cái con người này từ trên trời rơi xuống hay sao? Sao đột nhiên lại tốt bụng bao dung nàng, bảo bọc nàng như thế. Hắn cứ như thần tiên giáng thế cứu rỗi cuộc đời nàng vậy. Lúc đi khỏi dược phủ, thấy có gò đất nhô lên là nàng đã biết con người này giúp đỡ nàng nhiều như thế nào rồi.

Y rốt cuộc có thân thế như nào và là ai?