Chẳng mấy sau mà Trung Thu đến. Những dịp lễ Tết như thế này, Tử Nguyệt đều chi một khoản hào phóng cho các hạ nhân trên dưới phủ, Oanh Thời không phải ngoại lệ. Nàng cầm đống bạc vụn trong tay, cẩn thận nhét vào chiếc túi nhỏ trong đai hông, nâng niu trân trọng. Đây là lần đầu tiên nàng được phép tiêu pha số nhiều tiền đến như vậy.
Trung Thu cũng là những ngày hiếm hoi mà nàng không cần phải kè kè chạy vặt cho hắn. Bởi Tử Nguyệt rất bận, hắn quản lí cả nội cung, ngoại cung, lẫn các công việc liên quan tới an ninh của hoàng thất, mấy ngày gần đây hắn còn chẳng được về phủ. Mà cũng chỉ có Lam Lễ mới được theo hắn vào cung.
Oanh Thời bỗng thấy áy náy, nàng không được việc đến thế mà lại nhận thưởng hậu hĩnh thế này... Nàng thầm nghĩ có lẽ nàng nên bớt hơn thua lại với Tử Nguyệt thì hơn.
Nàng sờ vào đai eo mà cảm thán, chỉ mấy ngày mà nàng được vỗ béo lên không ít. Đai eo nàng khá dày, độn nhiều lớp vải, thường là để trông cho mũm mĩm ra đôi chút, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ nàng được việc hơn, nhưng tay hay cổ thì không thể che đi được, chắc Tử Nguyệt cũng để ý nên mới hay kêu người đem đồ ăn cho nàng như vậy.
Nhìn đoàn người, thương buôn tấp nập chuẩn bị cho hội chợ đêm, nhìn những dải đèn lồng xanh đỏ đủ cả treo dọc khắp những con phố khiến Oanh Thời cũng phấn chấn hẳn lên, nhưng rồi lại nở nụ cười đượm buồn, nói một câu không đầu không đuôi:
“Sao lại là ngày ấy...”
Tối hôm đó, Oanh Thời chỉ đi dạo chơi quanh kinh đô và thả khổng minh đăng như bao người, nàng nhìn ngắm nền trời ngập tràn những giấc mộng bé nhỏ đang dập dờn bay lơ lửng. Thầm chắp tay cầu nguyện...
Triều không an tĩnh bị phá vỡ bởi một tiếng hét thé lên từ cuống họng:
“Á!!!”
Oanh Thời và tất cả mọi người đều giật mình hoảng hốt, đưa mắt nhìn theo hướng tay mà người phụ nữ vừa hét chỉ.
Cứ ngỡ Trung Thu sẽ trôi qua trong êm đềm, yên ấm. Nhưng không. Bầu trời bỗng sáng lên ánh màu cam đỏ, phía nội cung đang cháy rực lửa như một ngọn đuốc khổng lồ.
Tất cả Hoàng thất đều đang đứng bên thành trì, cùng chúng dân thả đèn khổng minh, không ai để ý đến ngọn lửa nhen nhóm trong nội cung đã bùng lên từ lúc nào.
Khung cảnh đẹp như tranh vẽ bỗng trở nên náo loạn, ai nấy đều hướng mắt về phía hoàng cung nguy nga tráng lệ đang rực sáng kia, không ai dám chỉ chỏ nói gì, chỉ dám bàng hoàng với gương mặt trắng bệch trông sợ hãi lo âu.
Điều họ lo lắng, Oanh Thời đoán được.
Nếu là tai nạn thì may ra không sao, nhưng nếu là có ý đồ mà nhằm vào hoàng thất, thì là có phản tặc. Ngoại xâm có thể diệt nhưng nội xâm thì khó trừ.
Nghĩ ngợi một hồi, Oanh Thời lắc đầu nguầy nguậy:
“Tầm bậy. Chắc không đâu. Người ấy đang ở trong cung mà.”
Kẻ như nàng mà dám bật thành lời những điều gièm pha lũng loạn triều thế như vậy, mất đầu như chơi. Tối đó, Tử Nguyệt không về phủ, thậm chí, những hạ cấp trong phủ cũng đột nhiên mất dạng. Rõ ràng rằng, thiệt hại vụ cháy không hề nhỏ, thậm chí điều động cả thị vệ ngoài cung như thế, có thể là đã thiệt hại mạng người.
Biệt phủ cứ vậy lặng im được một ngày giời. Tối hôm sau, nàng leo lên nóc chính điện, ôm khư một hũ nhỏ trên bụng, nằm ngửa mình ngắm trăng.
“Ngươi cũng có lúc yên tĩnh như vậy sao?”
Một thân ảnh phi mình lên không trung, dáng người tráng sĩ đẹp tựa tiên nhân in trên nền trăng khiến người ta thoáng động lòng mình, Tử Nguyệt bận bịu mấy hôm, trở về thấy thư đồng của hắn nằm ngả ngốn trên mái ngói thì tới thắc mắc.
Oanh Thời nhắm nghiền đôi mắt như thể muốn bọc lại dáng hình kia trong tâm trí. Nàng thở hắt một hơi:
“Nô tì chỉ là rảnh rỗi quá nên lên đây chơi thôi ạ”
“Cái hũ ngươi đang cầm là gì thế.”
Oanh Thời mở mắt, vẫn giữ nguyên tư thế đó, nghiêng mặt nhìn người bên cạnh. Trông hắn không có vẻ gì là mệt mỏi cả, dù đã bôn ba bận bề suốt ba ngày, không than vãn, vẫn thẳng lưng, vẫn giữ nét điềm đạm thường ngày.
Nhìn thoáng qua là vậy. Nhưng đôi mắt hắn không còn sáng trong như hôm rời phủ nữa.
“Hẳn là mệt mỏi lắm nhỉ?”-Oanh Thời thầm nghĩ.
Quan phục hắn còn chưa thay, gò má cũng có phần hốc hác hơn, không biết là trong cung có ăn uống tử tế không. Nàng thu lại đôi mắt đang nhìn đăm chiêu hơi quá phận của mình. Oanh Thời trầm ngâm một lúc, đáp hắn:
“Là mẫu thân nô tì ạ.”
Hắn thoáng sững sờ. Oanh Thời thấy thế thì giải thich:
“Không phải tro cốt đâu, là vật thân tín duy nhất mẫu thân để lại cho nô tì mà thôi. Thân thuộc với bà nhất nên nô tì buột miệng…”
Thấy hắn im lặng, Oanh Thời thấy bầu không khí quá đỗi ngột ngạt, bèn nói thêm:
“Hôm qua... là ngày giỗ của mẹ nô tì.”
Hình như, nàng dùng sai chủ đề để nói thì phải. Tử Nguyệt lại càng trầm ngâm hơn, đáy mắt hắn dao động khó tả.
“Ta xin lỗi.”
Không phải “bản quan” mà là “ta”. Oanh Thời nghe vậy bật dậy tức lự, nàng khó tin nhìn Tử Nguyệt.
“Đại nhân?”
“Bắt ngươi phải chuẩn bị yến hội cho một ngày như thế…”
Ý hắn là có lỗi vì bắt nàng chuẩn bị ngày hội thật hoành tráng dù rằng đó là ngày giỗ của mẫu thân nàng sao? Sao phải xin lỗi chứ, hắn đâu có biết. Oanh Thời cũng không nói ra để nhận thương cảm, nàng đã vượt qua nỗi mất mát này lâu rồi, trên đời này vẫn còn quá nhiều điều nàng chưa biết, cũng có những con người sẵn sàng yêu quí đùm bọc nàng.
Nàng cười nhẹ tinh ý nhận ra:
“Đại nhân có chuyện sầu não sao?”
Hắn hôm nay khác hẳn mọi ngày. Từ Nguyệt ngả người xuống, hắn đưa tay day trán. Oanh Thời để ý tới thói quen này của hắn. Mỗi khi làm xong việc, hắn đều day day như vậy... biểu hiện của việc mệt mỏi hay căng thẳng quá độ.
“Cháy nghiêm trọng lắm à, đại nhân?”
Tử Nguyệt dừng lại động tác:
“Ngươi cũng nhận ra nhỉ.”
“Người thiệt mạng chắc không phải người bình thường?”
“Ừ, một phi tần cấp trung cùng hai tì nữ hầu cận thiệt mạng.”
“Có xác định được nguyên nhân không ạ?”
“Do sơ xuất bên phủ nội vụ, họ để pháo hoa quá gần với thượng cục, người mới đến tay chân lóng ngóng làm không được việc, vô tình để lửa bắt sang cháy lan qua tẩm cung gần đó.”
Nghiêm trọng thật, Oanh Thời nheo mày, nàng không biết mình có phải đa nghi hay không, nhưng có quá nhiều điểm trùng hợp để nói.
Chi phí làm pháo hoa hiện nay không rẻ, cũng không phải ai cũng từng được chiêm ngưỡng và biết đến, không nên để một người mới vào tay chân lóng ngóng chuẩn bị chứ. Hôm qua có gió, nhưng muốn bắt lửa thì cũng cần có mồi đúng không...
Nàng nghĩ là dàn dựng, nhưng chỉ là phỏng đoán. Chuyện cung cấm không thể tùy tiện nói ra.
“Vậy hạ nhân đó đâu rồi ạ?”
“Chết cháy rồi.”
Khốn đốn thật, trách kẻ nọ đen đúa, xui tận mạng, vừa bị người ta xem như con tốt, vừa phải chịu chết chìm với đối phương. Nàng từng đọc rất nhiều sách và giai thoại, trong đó mấy chuyện phi tần tranh sủng cũng có. Thôi thì xem ra vị phi tần ấy cũng tận số rồi, chắc hẳn đắc tội không ít người.
Đối phương âu là kẻ một tay che trời, chứ nếu không làm gì có chuyện Tử Nguyệt lại tay không về đây, buông lả hai chữ “vô tình” như vậy được.
“Ngươi nghĩ sao?”-Tử Nguyệt hỏi.
Thấy Oanh Thời mấp máy môi lưỡng lự, hắn nói tiếp:
“Cứ nói đi, bản quan tôn trọng ý kiến của ngươi.”
“Nô tì không nghĩ đây là vô tình ạ.”
“Chỉ thế thôi sao?”-Hắn biết nàng cũng không phải người suy nghĩ đơn giản.
“Phải chăng là tranh sủng hậu cung ạ?”
“Nếu đơn giản có thế... thì ta mong là vậy.”
Nghe đến đây Oanh Thời mím chặt môi... nàng cũng quên mất một việc, hậu cung có sự liên quan mật thiết tới triều chính.
Các ông quan lớn nhỏ đều thi đua mài giũa nhi nữ của mình rồi tiền cử vào cung, mong cho nó có thể làm rạng danh gia tộc. Nơi đấy với Oanh Thời trông chả khác gì lồng chim cả, mà gọi là chuồng gà cũng được. Nhiệm vụ của họ, là đấu đá nhau tranh giảnh sủng ái và hạ sinh hoàng tử.
Hiện tại tân Đế đăng cơ chưa lâu, ngót ghét chưa được năm rưỡi, phi tần trong cung chưa có nhiều, trẻ như vậy chắc hẳn cũng chưa có hoàng tử, công chúa nào. Nếu chỉ cần một phi tần nào đó có long thai...
Oanh Thời nghĩ đến đây thì giật mình, giọng nàng run run:
“Đại... Đại nhân, đừng nói là vị phi tần ấy đang hoài long chủng nhé.”
Tử Nguyệt thở hắt ra một hơi:
“Nói ngươi thông minh cũng không sai.”
Không phải nàng thông minh mà nhờ có hắn khéo léo gợi nhắc. Tử Nguyệt liếc nhìn nàng:
“Đừng hoảng hốt cũng đừng nói ra, ngoài ta, Lam Lễ, ngươi, Hoàng Đế, chưa có người nào khác biết đến chuyện này.”
“Vị thái y phát hiện ra cái thai thì sao ạ?”
“Mới chết.”
“…”- Thâm cung hiểm độc.
“Vì thế mà vị phi tần ấy luôn che giấu chuyện bản thân hoài thai. Hoàng Đế lúc biết chuyện cũng đã nổi cơn thịnh nộ song vẫn phải âm thầm điều tra.”
Chuyện mà đến cả long chủng cũng phải giấu, âu là không đơn giản. Vị thái y đã chết kia cũng khổ tận cam lai, ông ta chỉ vô tình chuẩn đoán ra long chủng, song chắc đã bị chủ mưu ép cung nói ra thông tin và hạ sát. Kẻ ra tay thực sự tàn nhẫn.
Nhưng nếu đã là thâm cung triều chính, thì chuyện này đã vượt quá tầm hiểu biết của nàng. Nhân vật nào mà đến cả Hoàng Đế còn phải kiêng dè...
“Đại nhân nói cho nô tì, có sao không ạ?”
Tử Nguyệt ngả đẩu lên khuỷu tay mình. Hắn thoải mái đến nỗi, vô tình mất đi vẻ nghiêm nghị trước nàng lúc nào không hay. Chính hắn cũng không nhận ra điều này. Có lẽ từ tấm bé, người có ý đồ quanh hắn quá nhiều, có được một người lanh lợi, dễ bảo mà lại vô tư không toan tính, không dục vọng như Oanh Thời thực rất hiếm.
Tử Nguyệt có mắt nhìn người rất tốt, phán đoán phẩm giá cũng không đến nỗi tệ, hắn biết Oanh Thời là ai, giới hạn của nàng ta là gì.
Hắn tỉnh bơ nói một câu khiến Oanh Thời giật mình hoảng hốt:
“Nếu ngươi dám nói, ta dám đốt sách trước mặt ngươi.”
Lời đe dọa này lập tức có hiệu nghiệm. Oanh Thời thề thốt với vẻ mặt nghiêm túc:
“Có đấm chết nô tì cũng không nói ra!”
Hắn bật cười, mắt phượng cong lên thành vầng khuyết, khóe miệng hoàn hảo với làn da trắng bẩm sinh hòa trong màn trăng thanh tĩnh lại khiến hắn quyến rũ ma mị lạ thường.
Tiếng cười giòn vang vọng khắp không gian, len lỏi vào trong trái tim thổn thức của thiếu nữ. Oanh Thời ngây người, ôm má quay đi. Tim nàng đập như trống vồ, nhịp tim nhanh chỉ thiếu bước vọt nhảy ra ngoài là múa được vài điệu.
Điên mất!
Sao trên đời lại có người đẹp khuynh quốc như hắn chứ! Hắn ít cười cũng đáng. Cười nhiều quá khéo đến cả đàn ông cũng không tha cho hắn.
“Ngài đúng là reo giắc hiểm hoa nhân gian!”-Oanh Thời thầm nghĩ.
Sau đó cả hai lại chìm vào im lặng, tận hưởng dáng vẻ yên bình hiếm hoi trước khi giông tố ập đến