Đang thong thả đá chần, ung dung nhàn hạ ngả mình trên cành đào, chợt có hòn đá bị ai ném tới làm đứt mạch trầm tư suy nghĩ của Oanh Thời. Nàng hất tay, hòn đá bị gió cắt đồi, vô lực rơi xuống đất.
"Diên? Đệ tạo phản à?"-Oanh Thời vẫn ngả mình trên cây, nàng ngoảnh đầu nhìn bóng dáng đang đi tới.
"Nào dám chứ. Đệ tới rủ tỷ đi làm nhiệm vụ. Không trả nốt vụ cháy tháng trước, sư phụ sẽ bắt đệ gán thân trả nợ mất."
Nhuận Diên là một cậu thiếu niên điển trai nhưng lại không sở hữu một sự điểm đạm trưởng thành như vẻ bề ngoài. Mấy lần có biến đều là cậu với Thiền Chiêu gây nên, Oanh Thời đã quá quen, nàng hất căm:
"Ta chả biết đâu! Đệ tự đi mình đi. Quả báo đến với đệ đó, chọc con bé Chiêu ít thôi thì đã..."
Nàng chưa kịp nói hết, một chiếc giày trắng chả biết từ đâu bay tới, người cần trúng thì không trúng, lại đập một phát vào cái chân đang đỏng đảnh đung đưa của Oanh Thời.
Thiển Chiêu chạy tới, gương mặt phụng phịu trông rất dễ thương, có điều tính cách lại không mấy khả ái như bề ngoài:
"Nhuận Diên! Huynh là đồ khốn nạn! Huynh giấu một cái dép còn lại của bồn cô nương đâu rồi!!!"
Thể là hai đứa lại ẩm ĩ chơi trò mèo đuổi chuột trong hoa viên.
Oanh Thời đã làm quen với sự náo loạn này. Nàng định ngả người ngủ tiếp thì Mặc Liên lại đến hạch sách:
"Tỷ cứ suốt ngày ngủ thế hả?"
"Lại đến Liên à? Kệ ta đi. Sư phụ xuống núi rồi, ta có làm gì được đâu."
Mặc Liên thở dài như ông già tám mươi:
"Có nhiệm vụ kia kìa."
Oanh Thời hơi bất ngờ, nàng quay đầu nhìn hắn:
"Hả? Đệ mà cũng tham gia vụ này à? Hiếm đó nha! Ta tưởng đệ giống ta?"
Mặc Liên bị nói trúng thì giật thót, ho khù khụ mấy cái rồi nói nhỏ:
"Người ta trả công bằng tiên đan đấy."
Oanh Thời nghe thể thì phi người xuống.
"Ô, thế còn đứng đây. Đi! Chúng ta giải quyết phát rồi về."
"..."
".."
Lật mặt nhanh như Oanh Thời thì sự ồn ào của Nhuận Diên và Thiển Chiêu cũng chả là gì.
Nàng giậm chân một cái, mặt đất rung chuyển khiến hai con người đang chơi "đuổi bắt" với nhau kia hốt hoảng, giật mình đứng thẳng lưng, đồng thanh hô:
"Dạ! Sư tỷ!"
Khóe mắt Mặc Liên giần giật, có nhìn bao nhiêu lần thì hắn cũng không thể làm quen được với hình ảnh này. Cả cái Tịnh Vân sơn này chẳng ai trị được Nhuận Diên và Thiền Chiêu tốt như Oanh Thời. Đúng là có chút bản lĩnh, pháp lực trong người, ai cũng phải kính phục. Mặc Liên cũng không ngoại lệ. Hắn chưa từng thấy ai giậm chân một cái mà tiên khí trào ra mạnh mẽ như vậy. Đây cũng là lần đầu Oanh Thời thị phạm chiêu này. C
Nàng thắt lại đai lưng:
"Huynh đệ chúng ta đi!"
"Vâng!"- Đám Nhuận Diên không dám cãi, ngoan ngoãn một vành.
Oanh Thời đã mần đoán rằng người đề ra thứ nhiệm vụ lần này là sư phụ. Chỉ có ông mới nảy ra suy nghĩ quái đản lấy tiên đan làm phần thưởng thôi, song lại chẳng phải. Sư cô Miên Hoa chìa cho đám đệ tử mấy nàng một tờ bản đồ, kêu cả nhóm đi tìm và bắt Cửu Tiêu Hồ về.
Trên đường từ Tịnh Vân trở xuống dưới xuôi, Oanh Thời quét mắt một lượt:
"Mấy đứa rắp tâm cái gì đấy?"
Thiền Chiêu không phải là một đứa giỏi nói dối, cô bé quay ngoắt đi ngay. Giỏi lắm! Mới mười lăm tuổi đầu đã ủ mưu lên vị sư tỷ này rồi. Oanh Thời không thích ba vị chưởng môn ở Tịnh Vân, nàng cũng ít giao du với đàng ấy,
Miên Hoa sư cô nàng còn chưa nói chuyện quá hai câu bao giờ, làm sao lại nắm bắt tâm lí nàng tốt như vậy được.
Biết cả cách dùng tiên đan dụ hoặc nàng.
Nàng đá một cái vào mông Nhuận Diên:
"Diên! Sư cô mua chuộc đệ đúng không?"
Chứ Nhuận Diên thiếu nợ, ai đời lại ton tót đi nhận nhiệm vụ thưởng bằng tiên đan thế này.
Nhuận Diên là một thiếu niên thẳng thắn, cậu ta xuề tay cười ngô ngốc:
"Hề hề, đệ giúp tỷ còn gì. Vả lại sư cô nói bắt Cửu Tiêu Hồ về mốt làm thưởng cho Đại hội Vân Hoa, là chuyện chính đáng mà."
"Đại hội Vân Hoa?" -Mặc Liên nghe chừng hứng thú.
Thiển Chiêu hớn hở cười, nàng ta đáp ngay:
"Là đại hội tỉ thí mười năm một lần đó sư huynh! Thấy đồn năm nay rầm rộ lắm, môn phái nào thắng lợi sẽ có thưởng lớn."
"Là Cửu Tiêu Hồ à?" -Oanh Thời hỏi- "Nếu là giải lớn sao lại bắt đám đệ tử chúng ta đi?"
"Dạ không. Này thưởng khuyến khích cho giải bét ạ."
".."- Mặc Liên cũng đứng hình.
"Cửu Tiêu Hồ thì làm được gì?" -Oanh Thời hỏi tiếp.
"Nhàm chán. Linh thú nuôi chỉ thêm phiền phức chứ có độ tu vi được đầu mà mấy đứa hí hửng thế? Ta chỉ đi bắt thôi đấy, đại hội gì đó ta mặc kệ, chả tham gia đâu. Đám nhóc mấy đệ muốn bày vẽ gì thì cứ việc."
Nàng là vậy đấy, nàng có mục tiêu, và nàng sẵn sàng hết mình với nó, bán sống bán chết vì nó, vì lý tưởng của cá nhân nàng, vì một ngày thành tiên nàng có thể gặp lại Uyển Nhi, gặp lại nam nhân tuấn tú kì lạ năm ấy.
Thời gian trôi đi, nhưng chưa một lần mảng kí ức ấy, quyết tâm ấy nhạt phai trong lòng Oanh Thời. Phàm là chuyện gì có thể ích bổ tu vi cho nàng, nàng đều nhảy vào bằng được, còn không phải điều gì ảnh hưởng to tát, giúp đỡ cho sự nghiệp chính quả của nàng, thì nàng đều vô tâm vô tính, buông lời ghẻ lạnh.
Ở nhân gian tại nơi địa hoang hẻo lánh, thường có không ít yêu quái cư ngụ, sinh con và đẻ cái, dần dần tạo nên một vùng đất chết, đất thiêng riêng cho bọn chúng, phầm nhân ít ai dám đụng, dám bén mảng tới.
Người dám đặt chân vào địa bàn Yêu giới không nhiều, có lệ đặt ra, phải là tu tiên giả tam đẳng trở lên mới có thể được phép tới đây nhằm đảm bảo an nguy tính mạng. Đằng cấp của một tu tiên giả sẽ bắt đầu từ tập sự, đến sơ đẳng rồi dần dần có số có má là nhất, nhị, tam,... tăng dần.
Tam đẳng tương đương với ít nhất mười năm rèn giũa, song cũng có thể đặc cách thăng cấp nếu có thực tài,
Oanh Thời là một trong số ít đệ tử đột phá tam đẳng rất sớm, chỉ với bảy năm rưỡi, đốt cháy quãng thời gian như nàng không phải ai cũng có thể làm được, xòe một bàn tay ra chắc mần đếm được hai ba người.
Tu tiên giả cũng ít khi lánh chân tới đầy, họ chỉ tới Yêu giới khi được giao nhiệm vụ bởi những phú hào, địa chủ, thương buôn hay quý tộc giàu có muốn kiếm yêu đan để ích dương bổ thận, bồi bổ khí huyết.
Và nhắc đến bậc tam đẳng, trong nhóm Oanh Thời, chỉ có duy nhất nàng là đủ tiêu chí, thế nên cũng chẳng khó mà lí giải tại sao Miên Hoa sư cô lại dày công mê hoặc nàng bằng tiên đan.
Oanh Thời thở dài thườn thượt, Yêu giới thì nàng chẳng sợ, nhưng nàng nghĩ mà lo cho mấy đứa đệ muội. Sợ mấy đứa táy máy tay chân, rồi chả may mà đả động bến bầy yêu lũ nào đấy thì một mình nàng có mọc thêm ba chân bốn cẳng cũng khó mà đương đầu với một bầy yêu quái được.
Nàng nghĩ thế... và xui thay cho nàng linh cảm của Oanh Thời chưa bao giờ là sai.
Mặc Liên khẽ huých tay nàng, ám hiệu Oanh Thời nhìn về trước. Một Cửu Tiêu Hồ nhỏ bé như chú mèo con đang quẫy quẫy đuôi "mời gọi" thực khách. Rồi với bản lĩnh chỉ mấp mé mức nhị đẳng như Thiền Chiêu thì hiển nhiên là bị dụ hoặc. Nàng ta cong đuôi vồ lấy Cửu Tiêu Hồ.
Oanh Thời tái mét mặt mày:
"Cẩn thận!"
Làm gì có chuyện Cửu Tiêu Hồ dễ bắt như thế. Bỗng chốc từ dáng dấp của một chú mèo con, nó hóa thành chân thể là hồ ly chín đuôi cao to vạm vỡ lớn gấp tư người trưởng thành, quất mạnh Thiển Chiêu ra xa. Nhuận Diên thấy thế thì vội vã tới kéo nàng ta lại song cũng chẳng kịp. Phía đằng sau Cửu Tiêu Hồ, là một vách đá cao đến chục trượng.
Bình thường hai đứa hay cãi nhau là thế, nhưng cũng thương quý nhau như anh em một nhà, Nhuận Diên không nghĩ nhiều, cứ thể phi mình nhảy xuống vách vực sâu hun hút.
Mặc Liên cùng Oanh Thời phản ứng có phần chậm hơn Diên và đương nhiên cũng không cả kịp làm gì. Cửu Tiêu Hồ xù cái bộ lông trắng muốt của nó lên hung tợn, ngọn lửa xanh phừng phừng bao trùm lấy tứ chi đang cấu xé nền đất của nó, nó giương con mắt bạc như lưỡi kiếm đương đương nhìn nàng và Mặc Liên. Nước chảy ròng ròng từ miệng nó báo hiệu sự đói khát và hung tợn tột bậc.
Cái ấn lửa hồ ly màu lục sáng quắc trên trán nó khiến Mặc Liên rùng mình. Không xong rồi, Cửu Tiêu Hồ này là con đầu đàn, là kẻ hung dữ và khát máu nhất, đồng thời cũng sở hữu lượng lớn yêu lực, rất khó lường, là con có trí khôn và bản tính ranh ma, dữ tợn.
Xem chừng lần này, nhóm Oanh Thời gặp nạn không nhỏ.