Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 63: Cứu Giá



Cửu Tiêu Hồ rú lên thống thiết, con mắt của nó chuyển sang màu máu đỏ au, lập tức, Mặc Liên bị thôi miên. Oanh Thời vội vã tránh khỏi sát chiêu Mặc Liên bất ngờ tung ra. Đôi mắt hắn lúc này đã trở nên rỗng tuếch, vô hồn, hệt như một cương thi vừa được triệu dậy, cho thấy thần trí đã hoàn toàn bị yêu thuật lấn át.

"Khốn nạn!"- Nàng không kìm được, chửi đồng một câu.

Thiển Chiêu và Nhuận Diên chưa biết sống chết thế nào, còn nàng lại đang tay bo bên Cửu Tiêu Hồ, bên Liên.

Một đằng là con đầu đàn bừng bừng nộ khí, một đằng là sư đệ nàng, kẻ cũng đã ngấp nghé chạm mức tam đẳng.

Thà rằng một đám toàn yêu ma quỷ quái xông tới nàng một lúc còn đỡ chật vật hơn, ít ra nàng cũng biết cách sử dụng chiêu thức có phạm vi rộng, quét một lần là hết. Đằng này nàng không cần thận là đả thương sư đệ ngay.

Yêu hồ gian xảo, không khéo nàng nhìn thì là đang đánh nó, nhưng chưa biết chừng lại bị rơi vào ảnh ảo thành ra hại đến an nguy của Liên. Lo ngược lo xuôi khiến nàng không thể nghiêm túc đánh một trận được.

Mặc Liên lại xông tới nàng. Trường kiếm của hắn xé gió với lực đạo mạnh không tưởng, không chút thủ hạ lưu tình nào. Song do khoảng cách quá gần mà Oanh Thời không né hết kịp, bất cần bị rách một mảng tay áo. Lưỡi kiếm được chăm chút tỉ mỉ từng ngày nhọn như mũi kim khiến da nàng bị cứa chảy máu, máu thấm vào áo hệt như thảm bỉ ngạn thẫm đỏ đang bung mình nở.

"Phượng Vân!"- Nàng hô lớn, triệu hồi pháp khí tới.

Cửu Tiêu Hồ thấy nàng động thủ thì nhảy bổ tới, nó chẳng để ai có giây phút ngơi nghỉ nào, trông cứ như một con hổ đực thiếu đói lâu ngày gặp được miếng mồi ngon béo bở. Nó giơ bốn cái móng vuốt vừa sắc vừa lớn ra nhắm vào đầu nàng.

Phượng Vân bung dù, cản lại sát chiêu của kẻ địch. Lửa Thiên Hỏa từ chiếc ô thiêu rụi mấy cọng lông trên người nó. Hồ ly chín đuôi dường như cũng nhận ra nàng không phải kẻ dễ đối phó, không dễ gì mà lông hồ ly bắt lửa được như vậy, trừ khi kẻ thi triển có pháp lực cao hơn nó một bậc. Sở hữu trí khôn thông tuệ và nổi tiếng gian trá, nó thuận nước đẩy thuyền, nhập vào người Mặc Liên khiến công lực gia tăng gấp bội.

"Giết nó đi! Giết nó đi! Đem tim và gan nó đến cho ta! Đem hồn phách nó hiến tế cho ta!"-Một giọng nói tàn ác không ngừng vang lên trong đầu Mặc Liên khiến lương tri đang bị kìm cặp của hắn đau đớn trổi dậy.

Mặc Liên là một kẻ cũng có chút thiên phú, hắn bỗng ôm đầu đau đớn, vứt béng thanh trường kiếm ra xa, đấu tranh giành giật sự kiểm soát lý tính:

"Sư tỷ! Tỷ... mau chạy!"- Hắn gượng trồng vô cùng thống khổ.

Oanh Thời mím chặt môi, nàng chạy vội đi tránh né. Giờ cứ đâm đầu ở đây chả phải cách hay, chẳng bằng xuống kia hợp mặt đám Diên trước. Nàng tinh ý cầm luôn thanh trường kiếm của hắn theo mình, đang định qua phía vách vực xem hai đứa đệ muội thế nào thì bỗng chân nàng bị quấn lấy, kéo giật ngược trở lại.

Mặc Liên đã thất bại trong việc níu kéo lấy thần trí của mình, đẳng sau hắn hiện ra chín chiếc đuôi cáo trông mờ mờ ảo ảo, cái ấn hồ ly từ đầu xuất hiện trên trán sáng quắc.

Oanh Thời xoay người, nàng dễ dàng vùng mình ra khỏi chiếc đuôi đang siết chặt lấy mắt cá bên chân mình.



Thanh trường kiếm của Mặc Liên cũng vùng vằng trở về lại với chủ, lúc thoát khỏi sự gò ép của nàng, nó không quên thổi bừng yêu khí, khiến tay nàng bị phỏng đỏ hồng, xưng tấy.

Oanh Thời thoáng sửng sốt, trước kia Liên đâu có dễ kiểm soát pháp khí đến vậy. Kiếm của hắn cũng không phải là loại pháp bảo có linh tính. Là nàng và sư phụ đánh giá sai hắn hay là bởi Cửu Tiêu Hồ đã nhập vào trong hắn nên pháp lực mới được gia cường đến mức đáng kinh ngạc đến vậy. Khéo có khi, hiện tại Mặc Liên thừa sức đánh bại nàng kể cả cho có cả Nhuận Diên và Thiển Chiêu ở đây phò trợ.

Oanh Thời thoáng thay đổi sắc mặt, rồi cũng trấn tĩnh:

"Cửu Tiêu Hồ! Nói ngươi hay, ngươi chọn sai người để nhập rồi. Có là sư đệ thì ta cũng sẵn sàng đánh cho ngươi bầm dập, tím mũi tím mồm mới thôi!"

Nói rồi, tiên khí trên người nàng trào ra ào ạt, khiến Cửu Tiêu Hổ khẽ lùi mấy bước về sau. Nàng niệm chú, rút từ trong thân ô một thanh đao mảnh, cắm mạnh xuống đất. Từ thân đao, gió nổi lên như vũ bão, tạo thành đợt lốc xoáy chạm đến đỉnh trời.

Gió đem theo cát, quện với nhau khiến Cửu Tiêu Hồ giảm đáng kể tầm nhìn. Nàng phi mình từ trong làn đất cát mịt mùng, thẳng thừng đạp mạnh vào bụng Mặc Liên. Hắn không tài nào nhận ra được mà né, ôm bụng đau đớn, lùi mấy bước, rồi chợt hắn cười gian trá, gió và cát không còn bị điều khiển bởi Oanh Thời nữa mà hóa thành lửa hồ ly, tạo thành bức trường thành ngăn cách cả hai với bên ngoài.

Những đốm ma trơi từ ngọn đuốc xanh khổng lồ về tới tấp về phía Oanh Thời, nàng càng đánh trả thì xuất hiện càng nhiều. Thấy bản thân bị dồn vào thể phòng thủ bị động, Oanh Thời dùng tiên khí ép mở to cánh dù, xoay mạnh nó như một chiếc cối xoay gió, lửa theo lực hút cứ thể bị cuốn vào tâm mũi dù.

Cửu Tiêu Hồ thấy thế thì bàng hoàng. Nó chưa từng gặp ai liều lĩnh như thế, dám hấp thụ lửa hồ của nó mà không sợ mất kiểm soát dẫn đến phản phệ.

Nàng cười khểnh một cái, xoay người lên không trung. Thân Phượng Vân chợt phừng lên ngọn lửa trắng đầy quyền uy, hủy diệt, áp đảo hoàn toàn lửa hồ ly của Cửu Tiêu Hồ. Trong chớp mắt, bức tường lửa bị hóa giải tan thành cát và bụi. Hai ngọn lửa xung khắc nhau vậy mà cứ thế bị chiếc ô của Oanh Thời hút lấy, rồi được nàng dội thằng về phía Mặc Liên.

Tất nhiên, đó là nàng thị phạm thôi.

Nếu thực sự nàng đưa sát chiêu đó tới phía sư đệ mình, hắn sẽ chết, nhưng hồn của Cửu Tiêu Hồ vẫn sẽ sống.

Nàng thu lại ngay khoảng khắc nó kịp chạm đến người Liên, nàng mượn màu sắc của lửa để che đi sự hiện diện của mình, nàng thình hình xuất hiện trước mắt hắn, giơ hai ngón trỏ ấn vào ấn ký xanh đang lóe sáng trên trán

Mặc Liên.

"Định hồn! Xuất!"- Nàng hét.

Cái đạp ban nãy nàng dành cho Liên chẳng phải màu mè hay tỏ vẻ, mà là đặt một nhãn trận ẩn vào trong người hắn, trói buộc lấy linh hồn yêu hồ rồi chớp cơ hội dội tiên lực vào ấn yêu của nó, đẩy nó ra khỏi cơ thể Liên.



Và không hổ danh là đại đệ tử của Cẩm Vân ẩn sĩ, nàng thành công trục xuất Cửu Tiêu Hồ ra khỏi Mặc Liên. Hắn vô lực, phủ phục dưới nền đất. Nhưng rồi trong cái chớp mắt, Oanh Thời bỗng không thấy con hồ ly chín đuôi ấy đâu.

Trên đỉnh đầu nàng, ánh sáng đột ngột bị che phủ, nàng hoảng hốt nhận ra nó xảo quyệt mượn khi tiên lực trong nàng đang suy mà đánh úp nàng. Oanh Thời không có cách nào kịp né, nàng đưa hai tay ra ôm đầu như một cách phòng vệ bản năng của con người. Thế rồi từ đâu một đạo tiên khí màu đen tuyền giáng tới, đánh bật Cửu Tiêu Hồ ra xa.

Sức mạnh khủng khiếp ấy khiến Oanh Thời đứng tim, không dám thở mạnh cũng chẳng dám cử động. Nhanh như một đạo sét. Mạnh như một trận cuồng phong. Chính nàng cũng không biết nên diễn tả sát chiêu vừa nãy thế nào. Chỉ biết rằng, nàng hoàn toàn không thể đo lường được chiêu thức ấy chứa đựng bao nhiêu tiên lực, được thi triển lúc nào, chỗ nào. Nó gần như là được khai triển trong tích tắc. Cũng không biết ở đâu ra có một chiêu thức sát phạt tuyệt đối như thể.

Nàng hoàn toàn không cùng đẳng cấp với người vừa ra đòn ấy. Mà có lẽ, chính sư phụ nàng cũng thế.

Chiêu thức ấy không đoạt mạng Cửu Tiêu Hồ nhưng đủ mạnh để khiến nó hoàn toàn mất khả năng chiến đấu. Nó bị đánh bật ra xa, rúm ró rạp dưới nền đất không ngừng run rẩy, không thể gượng mình đứng lên.

Và rồi một thân ảnh đáp xuống trước mắt nàng.

Trong màn khói bụi mịt mùng, nàng đã được gặp lại chàng hắc y thiếu niên năm ấy. Nhưng lần này hắn chỉ mặc một bộ y phục trắng mong manh, cả người hắn nơi đâu cũng là vết thương, chẳng chịt chồng chéo lên nhau, có những vết mới vết cũ, có cả vết đã khô chuyển màu ố vàng. Hắn khẽ ngoái cổ, gương mặt tuấn tú xanh xao chỉ lén liếc nhìn nàng một cái rồi rời đi, hóa thành đốm sáng bay lên triều không.

Nàng đứng sững người. Sao mà hắn bị thương khủng khiếp thế? Cứ như có ai cầm roi mây quật tới tấp hắn trong nhiều ngày vậy. Hắn hoắt đến rồi cũng thoắt rời đi cứ như một hồn ma.

Tuy nghĩ bụng là thế, nhưng thực ra, trông hắn vẫn mang thứ khí chất áp đảo đặc trưng của bậc vương giả ngày nào, duy ngã độc tôn, thứ thần uy ngạo nghễ kiên cường tỏa ra từ hắn khiến ta phải thu mình khuất phục. Bị thương mà vẫn thẳng lưng với bờ vai như đang mị hoặc chúng sinh, tiêu sái phất trần... Hắn đúng là chẳng phải người. Mấy vết thương trên người hắn chả ăn nhập gì với tư thể của hắn cả, cứ như mấy hoa văn nguệch ngoạc xấu xí trên y phục hắn mà thôi.

Ban nãy, trong cái khẽ liếc nhìn bên khóe mắt ấy, thấy nàng còn lành lặn, Nguyệt Ca đã yên tâm rời đi. Không phải hắn để cho ai hành hạ mình tả tơi cỡ ấy, mà là hắn vừa mới chịu bốn mươi chín đại đạo thiên lôi về bởi đã hạ sát mấy chục mạng người Giả Văn các năm ấy.

Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất. Đại đạo thiên lôi không phải đánh đì đùng mấy phát là xong, hắn đã cắn răng chịu đựng suốt bảy ngày rưỡi trời. Dù có là thần, thì may ra hắn cũng chỉ không chết mà thôi... Thần tiên bình thường chẳng kẻ nào có thể chịu quá ba mươi đại đạo thiên lôi cả. Thương tích gây ra cho hắn là không đếm xuể, Phụng Chiêu thương cho đệ đệ có ngỏ ý muốn chịu đựng thay nhưng hắn từ chối.

Dám làm thì dám chịu chứ.

Cũng trong mấy ngày ấy mà Thiên giới nháo nhào hết cả lên như sợ chẳng may mà bị đánh trúng oan, chả ai dám ngó mặt ra ngoài. Mỗi lần một đợt đại đạo thiên lôi giáng xuống là một lần mặt đất thiên cung rung chuyển một phen, tạo nên dư chấn khủng khiếp.

Dẫu có bị đánh cho tiêu điều xơ xác, thì lúc ấy, hắn hay tin nàng gặp sự qua Hộ Tiên, Nguyệt Ca không tiếc mình vừa bơi ra từ cõi tử vội vã tới cứu giá nàng. Hắn vốn không định để nàng thấy hắn tả tới cỡ ấy, nhưng hắn không kìm được lòng mình, không nhịn được mà lén nhìn gương mặt nàng một chút...

Với hắn, một cái nhìn, là đã đủ.

Oanh Thời, nàng đã lớn rồi.