Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 67: Đại Xà



“Đã có nhóm thứ tư lấy được ngọc thạch.”- Một dòng chữ màu vàng lấp lánh bụi tiên dập dờn bay trên bầu trời.

Oanh Thời nhìn mà đau đớn trong lòng. Cái nhóm thứ tư kia là chúng nó vừa cướp ngọc thạch của nàng xong. Nàng đánh một con Trạch Tinh, lội sông lội suối rồi vì trơn mà sảy chân ngã ụp xuống mặt nước, bị người chơi xỏ tạo dòng nước siết rồi ngã xuống con thác dưới kia, còn ngọc thạch thì chúng nó trộm mất.

Nàng ấm ức, mặt mũi đứa trộm nàng còn không biết. Đây là cuộc chơi nên có giao đấu tranh giành nhau cũng chả phạm luật gì. Nàng bực mà cũng chẳng xả được cục tức.

Giờ còn một miếng ngọc thôi là cuộc thi kết thúc, Oanh Thời không định bông đùa nữa. Nàng bung cánh ô ra, triệu hồi Thiên Hỏa, Phượng Vân liền trở thành một cây đuốc khổng lồ phừng phực sát khí. Nàng phi mình lên không trung, dùng gió để độn lửa, dùng Phượng Vân quét nguyên một cánh rừng.

Lửa tiên không hại người, chỉ hại yêu. Lửa lan tới đâu, yêu khí thanh lọc tới đấy, phàm là yêu vật cấp thấp đều không tránh được đòn này của nàng, tan biến vào khoảng không.

Chợt, Phượng Vân bị quật trả về nàng. Nàng tròn mắt nhìn con Đại Xà vừa đánh bật lửa tiên nàng tạo ra. Nó có một ấn đỏ hình giọt nước trên nhân trung của nó. Yêu quái cấp cao.

Nàng nhẹ nhàng đáp mình trên một nhánh cây, đối mắt nhìn nó. Đại Xà to xác, cao bằng cả một cái biệt phủ. Chắc là Thiên Hỏa của nàng khiến nó thức giấc, trông nó hung tợn, đăm đăm giương con mắt chết nhìn nàng, thè cái lưỡi dài ra như bản năng của một con rắn thông thường.

Đại Xà thì nàng chẳng sợ, trước kia nàng đi rừng, bắt rắn nướng ăn suốt.

Nàng bật cười ranh ma:

“Chắc còn mỗi ngươi thôi ấy nhỉ? Nhả ngọc thạch đây, bổn cô nương xem xét không đem ngươi nướng lên ăn.”

Nó chẳng thèm nghe nàng thương lượng đâu. Nó phi mình lên với tốc độ chóng mặt, quất đổ thân cây nàng đang đứng. Thế rối nhân khi nàng tránh né, nó giơ cái mũi đuôi ra, phun cả tấn độc lên người nàng.

Phía bên kia kết giới, Thiển Chiêu đứng ngồi không yên, vội vã chạy tới chỗ Cẩm Vân.

“Chết rồi! Sư phụ ơi, không thấy động tĩnh của sư tỷ.

Cẩm Vân khẽ vỗ về đệ tử:



“Nó đang trêu Đại Xà tí thôi, lát là con phải bất ngờ ngay. Kia kìa..

Tất cả mọi người hôm đó chứng kiến đều sững sờ, nãy giờ họ tưởng đâu cả đống độc thuật ấy đã bao trùm lấy, xém tí nữa đoạt mạng Oanh Thời, nhưng hóa ra họ đều bị che mắt.

Khi độc đã tản đi, để lộ bên trong một chiếc kết giới nhỏ, không có người ở đấy. Cẩm Liên còn phải sửng sốt:

“Làm sao mà thể được? Không có người bên trong thì sao có thể khai triển kết giới? Mà con bé đâu có đọc câu chú thuật nào?”- Ông nhìn sang bên trái- “Vân, nó có đúng là mới tam đẳng không thế?”

Cẩm Văn bật cười:

“Chưa hết đâu, cứ xem trò vui đi đã.”

Ông cũng không trả lời được chính xác hiện tại thực lực của Oanh Thời đang ở đâu. Nàng rất thất thường, có khi lại thể hiện một sức mạng ngang tàn bạo ngược, có khi lại rất đúng với thực lực được định giám. Cứ như thể kẻ tung hoành dọc ngang ban nãy chẳng phải nàng.

Một sức mạnh khó đoán. Cẩm Văn e rằng chính Oanh Thời cũng không ngờ được bản thân lại có sức mạnh không tưởng như thế. Và đó cũng là điểm yếu chí mạng của nàng, có thể kiểm soát nó hay không là một bài toán khó với Oanh Thời.

Nàng dùng kết giới để khiến Đại Xà lơ là cảnh giác, nàng vòng ra sau lưng nó, đập mạnh mắt dù vào gáy nó, phong ấn huyệt độc. Thế này thì khỏi lo nó phun mấy thứ tanh tưởi lên người nàng.

Hồi tù và thứ ba vang lên báo hiệu thời gian sắp kết thúc. Oanh Thời cười, nàng kịp thời gian chơi với nó.

Chiếc kết giới ban nay phóng to ra, trở thành một cái lồng rồi nhốt Đại Xà vào bên trong. Lần này, thì đến cả Cẩm Vân cũng gật gù tán thưởng. Chiêu này ông không dạy nàng, là nàng tự sáng tạo.

Oanh Thời cho Đại Xà ra đi nhanh chóng nhất, không đau đớn, chiếc lồng ấp đấy chứa đầy bụi tiên, trong chớp mắt đã triệt tiêu, thanh tẩy toàn bộ yêu khí của Đại Xà, khiến đạo hạnh trăm năm của nó tiêu tán, trở thành một con rắn nước vô hại cỏn con, lồm cồm bò đi chạy trốn.

Nàng đắc thắng nắm lấy miếng ngọc thạch rồi rời khỏi nhãn trận.

Tới nơi, tiếng hò reo huyên náo khiến Oanh Thời không khỏi ngỡ ngàng. Thiền Chiêu chạy ào tới, ôm cổ nàng:

“Tỷ dọa ta tưởng chết! Huhu!”



Tiếng người tán dương nàng, tiếng người vỗ tay cứ vang vẳng bên tai:

“Đáng nể thật!”

“Thật đấy! Ta chưa thấy kết giới nào giãn nở thú vị đến vậy. Lại còn không đọc chú, có cách thi triển hay thế sao?”

“Này, mốt kêu sư phụ dạy đi.”

“Đâu có được! Trong sách có đâu. Đệ đi hỏi cô nương kia kìa. Mà chẳng biết có học được người ta không...

“Chậc, đúng là không dễ đâu.”

“Xem chừng lần này đại sư huynh nguy to rồi!”

Cẩm Liên cười nể phục:

“Sao mà đệ đào tạo ra được con bé thế, Vân?”

“Có gì đâu, đệ chỉ đồng hành với nó trên hành trình phát triển bản thân thôi. Khả năng của bọn trẻ luôn là vô hạn, huynh đừng giới hạn chúng nó bằng mấy cái thuyết giáo đại trà mãi. Cho bơi có khi lại tốt.”- Cẩm Vân nói đầy tự hào.

Sự sáng tạo và tài năng của tuổi trẻ là không tưởng và vô tận, ông chẳng nỡ o ép sự độc đáo của chúng, tiên thuật suy cho cùng cũng là có kẻ tiên phong đi đầu sáng tác mà ra, nếu cứ bài bản mãi lại chẳng hay, cần đột phá mới được.

Cẩm Vân muốn mình thành một người thầy đúng đắn, chứ chẳng phải một ông thợ đúc tượng theo khuôn mẫu trong sách vở.

Ông đâu có dạy Oanh Thời chú thuật gì, cũng đâu có dạy nàng phi triển nhãn trận phải đọc chú. Nhưng xem xem, nàng đã khiến tất thảy cả kinh với sự ngỡ như vô lí ấy. Và dù đệ tử ông chúng nó đôi khi vô pháp vô thiên, nhưng đứa nào cũng bản lĩnh đầy mình cả.

Không hổ là mấy đứa con ông dốc lòng để tâm nuôi dưỡng.