Thấy lửa, mọi người hô hoán nhau, người thì thở phào vì đã kịp di tản hết của với người qua đây, người thì gào lên đau đớn vì đó là nơi cả đời sinh ra lớn lên và kiếm sống. Oanh Thời vội vã phi mình qua đó.
“Hỏa thuật vô dụng với ta. Ta tiên phong trước, Liên với Chiêu ở lại đợi tin tức từ ta”- Oanh Thời dặn.
Trời chưa tối hắn, mà ma gà đã lộng hành như vậy rồi. Nàng khinh công, đạp gió nhanh như cắt đã đặt chân tới bản. Khung cảnh ở đây mới khiến nàng thực sự bàng hoàng sửng sốt.
Trong những ngọn lửa đỏ chết chóc, xác người nằm la liệt, có những gương mặt rất quen thuộc.
Thế... mấy người đang ở khu di tản kia là ai?
Nàng vội vã muốn trở về thì hàng trăm con Quái Kê bổ ra bao vây nàng. Chúng độn yêu khí, thân thể biến hóa thành những con yêu quái cao to vạm vỡ, liên tục bổ cái mỏ nhọn hoắt tanh tưởi mùi máu về phía nàng.
Oanh Thời vừa đánh trả mà trong lòng vừa lo vừa hoảng. Nếu người dân đã chết hết, thì bọn nàng đã sập bẫy từ đầu. Vốn chả có ai trình cáo trạng tới cả tất cả đều do một tay kẻ nghiệp chướng bày ra, dụ nàng tới đây. Với những kẻ tà đạo thì chẳng gì béo bở hơn máu tim thuần khiết của một tu tiên giả.
Rành rành là chúng muốn cô lập nàng khỏi hai đứa đệ muội, chủ mưu ở phía khu di tản kia sẽ chớp thời cơ ám sát chúng.
Quái Kê nhiều như bão lũ, càng đánh càng thấy chúng đông. Nàng không có cách nào tiến lên trước được. Đấu đá qua lại những mấy trăm chiêu mà chúng nó cứ chết lại hồi, dồn dập ép sát nàng.
Bình thường ma gà dễ đối phó, nhưng đó là khi chúng chưa được gia cường yêu thuật. Hơn mấy trăm mạng người đã chết bởi chúng và kẻ đầu xỏ kia, yêu thuật của Quái Kê lúc này thực sự trở thành mối hiểm họa khôn lường.
Oanh Thời ngó mãi mà chẳng thấy bên kia có động tĩnh gì, nàng mặc cho mình phải tắm trong biển yêu thuật, mặc cho thứ yêu khí kinh tởm ấy cấu xé da thịt nàng, nàng cũng liều mạng vội vã lượn qua đám yêu quái, chạy như chối chết về chỗ Thiển Chiêu và Mặc Liên.
Lúc tới nơi, đập vào mắt nàng là hình ảnh Thiển Chiêu nhảy ra đỡ đòn chí mạng cho Liên rồi ngã gục xuống nền đất, máu tươi từ bả vai chảy ra xối xả. Trên người Liên cũng chi chít vết thương lớn nhỏ, máu ứa ra từ đỉnh đầu nhỏ giọt xuống tận cằm.
Oanh Thời gồng toàn bộ tiên lực còn sót lại trong nàng, thi triển Cửu Hành Thiên Tỏa. Ba phân thân hiện ra, bao quanh cái bóng đen tù mù đứng trước Liên và Chiêu. Ngọn tháp giáng xuống tạo nên dư chấn khiến mặt đất rung chuyển.
Quái Kê bên kia lớn xác nên di chuyển chập chạm, chớp lấy cơ hội mỏng manh, Oanh Thời cùng Mặc Liên dịch chuyển cả ba tới nơi tránh trú tạm thời.
Dược phủ.
Tiên lực chẳng còn bao nhiêu, không đủ để đưa cả ba về với Tịnh Vân sơn. Chút tiên lực ít ỏi còn lại trong Oanh Thời được nàng dùng để cầm máu cho Thiển Chiêu. Làn yêu khí đen tuyền ứa ra tua tủa từ vết thương trên bả vai cô nhóc. Oanh Thời không tiếc mình, xé váy băng bó tạm bợ cho Chiêu.
Mãi lúc sau máu mới ngưng chảy, Oanh Thời ngồi thụp xuống thở dốc.
Quá nhục nhã và thảm bại. Nàng ôm lấy lồng ngực đang đập mạnh liên hồi. Ngửa cổ ra sau mà thở. Đấu với cả đàn yêu quái khiến nàng đuối sức nhiều, lại còn phải gồng mình triển khai Cửu Hành Thiên Tỏa. Chưa bao giờ trong một thời gian ngắn nàng phải tiêu hao nhiều tiên lực như thế.
Liếc thấy Mặc Liên đang sa sầm mặt mũi, Oanh Thời hỏi han:
“Đệ còn có chỗ nào bị thương không?”
Mặc Liên chưa kịp trả lời nàng thì đã có người bước vào, trên người khoác quân phục. Vì thiếu hụt tiên lực mà chẳng ai nhận ra có người ở đây.
“Thế tử, trong đây có người”- Kẻ nọ nói.
Mặc Liên cảnh giác cầm lấy thanh trường kiếm thì chợt đứng hình khi kẻ tự xung “thế tử” kia bước vào.
Hôm nay, đúng là nhóm Oanh Thời được đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.