Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 75: Chiến Sự Lạc Xuyên



Ở cung Lưu Ly, Oanh Thời từ tốn lau đi những dòng lệ đã khô trên gò má của Thiển Chiêu. Chỉ mới có nửa tháng, mà cô tiểu sư muội đã khác đi quá nhiều, gánh nặng đè trên vai khiến nàng công chúa ấy chẳng còn giữ được vẻ vô tư hồn nhiên nữa. Đôi mắt kiên định, lục đục khắp nơi đi tìm bản đồ Tề quốc.

“Lệ Đế sẽ để cho muội đi ư?”- Oanh Thời thắc mắc.

Đôi tay đang lục lọi của Thiển Chiêu bỗng dừng lại. Cô cũng dằn mặt cha mình được kha khá lâu rồi, ấy vậy mà chưa có lệnh cấm cung, cũng có thể xem như là một lời ngầm đồng ý từ ông.

“Phụ vương chắc sẽ không nỡ gò ép muội đâu. Dù sao, chuyện có lỗi người từng làm với muội đã quá nhiều để có thể đong đếm rồi.”

Không cần kể lể nhưng Oanh Thời bỗng thấu hiểu cho mọi ấm ức Thiển Chiêu đã trải qua. Nàng chưa từng là công chúa, cũng không biết được gánh nặng khi là hoàng tộc sẽ thế nào, nhưng nàng từng là con cái trong một gia đình... đau thương biết bao nhiêu khi cha mẹ lại đùn đẩy trọng trách to lớn như vậy lên bờ vai nhỏ gầy của một người thiếu nữ.

Nói cho sang thì là liên hôn, chứ chẳng khác nào như mua bán đôi bên hưởng lợi cả. Tề Đế sẽ có thêm một nàng cung phi, và nước Lệ sẽ có thêm mấy vạn binh bảo hộ biên cương.

Ủy khuất cho muội rồi”- Nàng an ủi.

Hóa ra, đằng sau một Thiển Chiêu hồn nhiên yêu đời, cũng là một con người có nhiều xúc cảm sâu lắng đến vậy.

Lục lọi lúc lâu thì cả hai cũng vớ được món cần tìm.

Bản đồ nước Tề còn khá mới, không khó để Chiêu cùng Thời tìm ra nơi mà Hiển quận vương đóng quân. Vốn Thiển Chiêu định đợi đêm tới sẽ xuất phát nhưng Oanh Thời có kế sách hay hơn.

“Ta có thể dịch chuyển được mà

Thiển Chiêu lấy làm ngạc nhiên.

“Tỷ đủ tiên lực để đưa cả hai tới đó sao?”

Nàng bật cười:

“Muội không biết thôi, tháng vừa rồi ta mới đột phá thêm một cảnh giới, giờ bế muội đi khắp tứ hải không phải chuyện gì khó với ta.



Sau lần Thiển Chiêu bị trọng thương ấy, nàng càng nghiêm khắc với mình hơn nhiều. Những thuật pháp có ích trong trường hợp khẩn cấp đều được Oanh Thời mài giũa đến mức, một thứ pháp thuật cao cấp hao phí nhiều tiên lực như dịch chuyển cũng đã được nàng nhuần nhuyễn sử dụng như cơm bữa. Thuật dịch chuyển cũng được tự nàng thuần hóa đến mức chỉ hao tổn một lượng nhỏ tiên thuật.

Chỉ có điều, mặt tối của thuật này là phải biết địa điểm mình muốn tới là đâu.

Sau khi đã cân nhắc cẩn thận, Oanh Thời vẽ một nhãn trận cho Thiển Chiêu.

“Muội sẵn sàng chưa?”

Thiển Chiêu gật đầu, thế rồi chỉ thấy vầng sáng màu trắng lóe lên, chớp cái cả hai đã đặt chân đến vùng biên Lạc Xuyên và Huyên quốc.

“Cái gì thế này...

“Không thể nào.”

Đập vào mắt cả hai là một mống đổ nát, hoang tàn.

Trường thành đã bị đại pháo nã cho chẳng còn ra hình dạng, cửa thành đã bị đập bung, chẳng còn đâu một Lạc Xuyên phồn hoa nữa, cảnh tượng điêu tàn, tang thương đến tàn khốc.

Xác người la liệt chồng chéo lên nhau, có địch, có ta, có dân thường. Những lán nhà đổ xụp ngổn ngang đè lên cả thây người. Trông nơi đây chả khác nào một mồ chôn tập thể. Khói lửa chiến tranh đã biến một huyện thành bị tàn phá chẳng còn ra hình dạng, gia đình ly tán, người người giẫm đạp lên nhau mà chết.

Thiển Chiêu đi như người mất hồn trong làn khói bụi điêu tàn đổ nát, cô thẫn thờ nhìn mặt từng người xem có Oanh Diên hay không. Thế rồi không kìm được giọng nói run rẩy trào lên từ trong cuống họng:

“Diên?”

Oanh Thời thấy thế thì khẽ kéo Thiển Chiêu vào một chỗ khuất bóng mặt trời.

“Muội bình tĩnh đã. Nghe ta nói này, ở đây đúng là có dân thường đã chết, song không có phụ nữ hay trẻ em, muội không thấy lạ sao? Trông họ cứ như liều mình cố thủ cổng thành để kịp di tản ấy. Xem bản đồ thì Lạc Xuyên vẫn còn một nơi phù hợp để đóng binh nữa, cách đây rất xa, ta cùng muội tới đó xem việc quân thế nào”

Thiển Chiêu thoáng lặng người đi vì những phân tích chí lí của Thời. Rồi cô gật đầu, lấy lại lý tính và bình tĩnh.

“Lần này để muội thi pháp đi, tỷ giữ sức, phòng biến loạn xảy ra, gì chứ trong Lạc Xuyên thì muội vẫn làm được.



Thế rồi, nàng công chúa đưa cả hai tới đại doanh, nhưng rồi sự ngỡ ngàng, ở đây... cũng đã bị khói đạn chiến tranh tàn phá.

Nhìn những cột khói cao ngất phát ra từ tận bên trong trường luỹ, Oanh Thời chết điếng cả người. Mùi máu cùng mùi ngai ngái của tử thi quện hoà với đất cát và thuốc súng khiến nàng rùng mình ớn lạnh. Quá điêu tàn và thảm khốc. Hệt như đang tận thế.

Oanh Thời sửng sốt: “Mới nửa tháng, mà Huyên quốc đã công phá vào tận đây rồi sao?”

Những tưởng mọi sự đã rành ràng ra đấy, bỗng chợt có một mũi nỏ bắn về phía Thiển Chiêu, Oanh Thời kịp thấy, phất tay bẻ gẫy mũi tên làm đôi. Nàng sa sầm sắc mặt.

Họ bị bao vây rồi. Đoàn người phi mình ra từ những dặm cây, gồng mình cảm tử lao đến họ, trông ai nấy cũng kiệt quệ lắm, cứ như đã lâu ngày không được nghỉ ngơi tử tế vậy.

Oanh Thời cùng Thiển Chiêu dễ dàng điểm huyệt từng người.

“Oanh Thời?”

Từ trong đoàn người, một vị chủ tướng tóc bạc phơ bước ra, gương mặt khắc khổ, trên gò má đầy những vết nhăn, đồi mồi và vệt chân chim vì tuổi cao ấy khẽ khàng in hằn một dòng lệ bi thương. Ông giơ tay lên ra hiệu binh sĩ ngừng đánh.

Oanh Thời lấy làm lạ.

“Ngài biết ta?”

“Là ta hoa mắt sao? Là muội đấy à?”- Vị chủ tướng ấy vẫn ngẩn ra.

Thiển Chiêu lên tiếng.

“Ông nói những cuội gì vậy? Đây đúng là sư tỷ Oanh Thời của ta, nhưng không quen ông đâu, bọn ta từ Tịnh Vân sơn tới. Ông là ai? Người Huyên? Hay nước Tề?”- Thiển Chiêu rất đề cao cảnh giác.

Lão tướng quân khẽ buông giáo gươm, ông quệt đi mấy giọt lệ vừa rỉ ra, đôi mắt buồn rầu đã trải một đời sương gió.

“Ta Oanh Vũ, Hiển quận vương.”