"Phải chăng ta giống một cố nhân nào của vương gia chăng?" - Oanh Thời lấy làm lạ.
Oanh Vũ hít một hơi sâu rồi đáp:
"Phải, cô rất giống tiểu muội của Oanh mỗ, từ tên, vóc dáng, gương mặt, sở thích mặc áo màu hoa thạch lựu, má lúm... đều giống như đúc vậy."
"...Ta không ngờ mình lại vô tình khiến vương gia nhớ lại chuyện đau thương. Không biết ta có thể giúp gì để cho vương gia để nguôi bớt nỗi nhớ chăng?"
Ong cudi buon:
"Oanh mỗ nay đã gần nước dầu cạn đèn tắt, chẳng mong có thể khứ vẫn chuyện xưa. Cô nương xem như có duyên với Oanh mỗ, có duyên với tiểu muội Oanh mỗ, chỉ cần cô nương cứ mãi thiện lương, chọn được đúng con đường mình mong muốn là Oanh mỗ đã vơi bớt nỗi nhớ rồi." *
Oanh Thời cũng ngẩn người ra khi thấy tình thương mến trong đôi mắt sắt đá của ông. Thế rồi Thiển Chiêu hỏi về chiến sự, nói cô từ Lệ quốc tới, có lòng muốn tòng quân, Oanh Vũ cũng không nghi ngờ gì mà mời cả hai xuống mật thất được đào từ thời Hoành quốc khi xưa, đàm thoại.
Hóa ra người già, trẻ nhỏ, và phụ nữ đã được di tản xuống mật thất dưới đây, những ai không có khả năng cầm giáo gươm đều được giữ an toàn dưới căn hầm nhỏ này. Tuy vậy, đây chỉ là kế sách tạm thời.
Oanh Vũ nói bảy ngày trước, khi biết sự chẳng thể cứu vãn, ông đã cho vạn binh cố thủ cổng thành, còn lại lui về đại doanh sau núi, mang theo lương thực, nhằm tránh Huyên quốc sẽ có lương thực tồn đọng tiếp tế.
Song vì là biên cương, nên kế sách ấy không kéo dài được lâu. Nước Huyên thì liên tục có quân bổ sung và đạn dược ứng cứu, còn bên ta lại chẳng có chút tiếp viện nào, vì Lạc Xuyên là nơi rất xa để đô, cũng chỉ có vài quận huyện phát triển, rừng núi thì bạt ngàn, khó mà có thể đem xe ngựa vận chuyển nhu yếu phẩm, chỉ có thể dùng xe thổ và ngựa đơn mà xe thổ hay ngựa thì không thể khuân vác nhiều, tốc độ cũng chậm hơn kẻ địch.
Hai ngày trước đã có năm vạn binh nước Huyên kéo vào đến tận đây, tuy rằng ba vạn binh của ông đã thành công đánh đuổi giặc, nhưng chẳng thể đảm bảo trong hôm nay hoặc nay mai sẽ lại có thêm binh lính kéo đến.
Ông lợi dụng thế núi hiểm trở mà cho quân mai phục, chính là đội quân mà Oanh Thời đánh ngất vừa rồi, nhằm cố cự cho đến khi viện binh của Oanh Diên tới ứng cứu.
Cũng là hai ngày trước, Diên đã trở về Ứng Châu xin lấy hai mươi vạn binh mã và binh tiến tới, chỉ có điều vì đường xá xa xôi lại lắm thác nhiều ghềnh nhiều núi nhiều đất đá, dự phải đến trưa mai quân chi viện mới có thể đến.
Oanh Thời thấy vậy thì phân trần:
"Vương gia, không biết ta có thể tòng quân phò trợ ngài đánh giặc?"
Bởi nàng là người tu tiên, sẽ không thể tham dự chính sự. Oanh Vũ thấy thế thì khẽ lắc đầu.
"Cô nương không nên vì mỗ mà đánh mất bản ngã, làm trái với lương tâm."
Nằng phủ nhận:
"Tại hạ không thấy có lỗi với lương tâm. Ta sinh ra là người con nước Tề, sao lại có thể giương mắt nhìn đồng bào mình máu đồ thành sông? Ta sẽ không sát sinh, nhưng sẽ giúp vương gia đặt kết giới, bảo vệ an nguy cho bá tánh. Nếu cần thiết, ta sẽ tham chiến, nhưng sẽ có cách để không làm hại đến mạng người."
Oanh Vũ nghe vậy thì cũng bị thuyết phục.
"Kết giới có thể đảm bảo trước đại pháo chứ?"
Oanh Thời ngẫm nghĩ một lúc.
"Một lớp thì e là không, nhưng hiện tại đại quân chưa đến, ta sẽ thử giăng nhiều tầng kết giới xem sao?"
Thiền Chiêu chêm vào:
"Muội nữa! Sư tỷ đừng gồng gánh một mình."
"Kết giới là sở trường của ta, muội nên giữ sức làm những điều phù hợp mới phải."
Nàng quay ra nói với Oanh Vũ: "Ta có thể phiền Vương gia cho xem bản đồ đại doanh được không?"
"Dudc."
Ông cho người kê bàn và đem bản đồ tới. Sau một hồi luận binh, ông đồng ý với sách lược Oanh Thời đưa ra.
Đại loại nàng sẽ giăng bốn lớp phòng thủ, một lớp cho bách tính dưới này, một lớp là ở cửa doanh, một lớp nữa là để bảo vệ binh tiền mai phục, lớp còn lại sẽ bao bọc cả một vùng đồi núi.
"Giăng kết giới như vậy, mũi tên của quân ta có thể xuyên qua được chứ?"
Oanh Thời gật đầu.
"Thường là không, nhưng tại hạ có thể ép không thành có."
Bởi vốn mấy trận pháp nàng vẽ ra luôn sáng tạo mà, đến Cẩm Vân còn tặng nàng hai chữ "kì quặc".
Oanh Thời thì sẽ có cách trị thương, củng cố nhuệ khí cho binh lính tướng sĩ, còn việc của Thiển Chiêu thì khó nhọc hơn đồi chút. Cô sẽ phải biến một đoạn đất đá dài chục trượng thành một vũng bùn lẩy, nhằm ép cho đại quân nước Huyên phải đi đúng vào con đường đã được giăng bấy và đi vào cung đường đoàn người mai phục.
"Hiện tại chúng ta còn bao nhiều người?"- Thiển Chiều hỏi.
"Chưa đến một vạn."- Oanh Vũ đáp.
Đây cũng chính là một sự đáng ngại... chưa tới một vạn người, mà khí giới cũng chẳng đủ, cung tên có hạn, một chút mẹo vặt nhỏ này quả thực chả đến được đâu. Oanh Thời động viên:
"Chúng ta không manh động, chỉ cần cố cự đến khi tiếp viện tới là được rồi."
Thế rồi tất cả nhất trí, giàn trận ngay khi ấy.
Lúc mọi việc xong xuôi thì đã là giữa trưa. Theo như Oanh Vũ nói thì chỉ vài khắc nữa, đại quân sẽ kéo tới, đường đi ngựa từ nước Huyên tới đây chỉ ngảy rưỡi mà thôi. Tính cả thời gian tình báo về tay Huyền Để thì bây giờ chính là thời điểm mà giao chiến xảy ra.
Oanh Thời đứng giữa trận mạc trong lớp kết giới thứ hai, nàng từ từ cảm nhận tiếng vó ngựa đạp đất tới đây, thế rồi nàng vung tay, vầng hào quang màu bạc tỏa ra từ nàng rồi bao bọc lấy những ám binh đang sẵn sàng giương cung về phía địch thủ.
Nàng thầm cầu mong cho tất cả bọn họ bắn trúng, cung tên chẳng còn nhiều, kết giới thì cũng chẳng chịu được quá hai mươi lần nổ pháo, trong trường hợp may mắn nhất thì kết giới vừa bị phá bỏ hoàn toàn là quân của Diên đến, còn không, nàng thực sự sẽ phải dùng tiên lực của mình đè ép họ, phá vỡ quy tắc của tông môn, cũng sẽ có khả năng bị đuổi khỏi Tịnh Vân sơn.
Và rồi, trong đêm đó, khi mà cung tên chẳng còn đến nửa, đại binh đã công phá đến lớp kết giới bảo vệ ám tiễn.
Lúc này, Thiển Chiêu đã xông pha ứng cứu. Cô đã từ bỏ hoàn toàn con đường tu tiên rồi... để cứu lấy tương lai của bá tánh Lạc Xuyên, cứu lấy thần dần của Diên.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ban đầu Oanh Vũ cho rằng nước Huyên sẽ chỉ tập hợp được hai mươi vạn binh, vậy mà thế nào lại có những ba mươi vạn người... chắc hẳn Hoàng Đế Huyên quốc đã chiêu mộ binh sĩ, thưởng hậu hĩnh lắm. Quân ta chưa tới một vạn binh thì làm sao đánh được ba mươi vạn người đây.
Oanh Thời bên trong thì gồng mình sửa chữa kết giới, mỗi một đao chém xuống kết giới là nàng phải đưa tiên lực tới đắp lại, chắp vá. Cả vạn người giày xéo lên lớp phòng hộ của nàng khiến nàng cũng phải khốn đốn, mồ hôi ứa ra rồng ròng.
Trăng đã lên đỉnh đầu, khi ấy thì tên đã hết, thế sự vô thường chẳng bao giờ được như người toan tính, binh lực của đối phương thì dồi dào sinh khí, thiện chiến trái ngược với lòng quân suy nhược lại thiếu sức sống của nước
Tề. Thiển Chiêu cùng Oanh Vũ cũng đã thấm mệt, trên người đầy máu tươi chẳng biết là của mình hay của quân đich.
"Đùng! Đùng!" - Tiếng pháo nã vào kết giới.
Rồi chợt Oanh Thời không kịp đắp lại lỗ hồng khiến một viên đạn thành công tàn phá bên trong, đại doanh trong chớp mắt đã bị phá nát tan tành, mặt đất rung chuyển, lửa cháy phực lên, một cột khói cao chạm đến đỉnh trời che đi cả ánh trăng trên kia.
Cuối cùng, sau khi viên đại pháo thứ hai mươi được khai hỏa, Oanh Thời cố thủ tầng kết giới thất bại. Lúc bấy giờ, đã chỉ còn mỗi lớp bảo vệ cho bá tánh mà thôi.