Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên

Chương 77: Chàng Lấy Ta Nhé



Vùng vẫy trong bể máu, Thiển Chiêu khi ấy đã kiệt quệ đến mức chẳng còn sức cố cự nữa, thấy Oanh Vũ đã bị thương nặng, dòm có kẻ giương cung sắp kết liếu ông, cô vội qua lấy thân mình che chắn.

Nhưng rồi tiếng mũi tên đã bắn khỏi nỏ vang lên, vậy mà lại chẳng thấy đau đớn, Thiển Chiêu ngẩn người đi.

"Giết!!!' - Tiếng của Oanh Diên vang lên đầy uy lực.

Quân tiếp viện đã tới, một cách thần tốc. Mũi tên ban nãy nhắm vào cô, cũng là do Oanh Diên cản lại. Hắn hối hả tới chỗ cô, mặt cắt không còn một giọt máu khi nhìn thấy cô nơi đâu cũng là máu.

"Muội điên à? Sao lại liều lĩnh như thế?"

Nhưng Thiển Chiêu chẳng kịp nói năng gì, Oanh Diên đã phi mình lên, lần lượt hạ sát quân địch đang bủa vây lấy họ.

"Lát nữa, ta sẽ tính sổ với muội!"

Ba mươi vạn binh nước Huyên đã chao đảo trước hai mươi vạn binh tinh nhuệ nước Tề. Tề quốc vùng đế đô, Ứng Châu và Bắc Trấn nổi tiếng là binh lực dồi dào và thiện chiến, Huyên Đề vốn chỉ định công phá, thôn tính Lạc Xuyền mở rộng bờ cõi, nhưng đến nước này xem như nửa phần kế hoạch đã thất bại.

Làm sao mà bọn chúng có thể cấm cố được khi mà hàng bao tướng tài đã cập bến đến đây, chưa kể còn có đại bác và các loại hoa tiễn nổi trội có sức công phá lớn chưa từng được công khai. Huyên quốc lần này, xem như đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi.

Mặt trời dần ló rạng mừng cho quân đại thắng. Quốc huy nước Tề phất lên giữa trận mạc tàn khốc, phấp phới bay trong làn gió buổi mai đầy ngạo nghễ, uy quyền.

Nhờ có tiên thuật trị thương của Oanh Thời mà chênh lệch thiệt hại quân ta rất ít. Bên Huyên quốc, đầu của chủ soái đã về tay Diên, hơn năm vạn binh còn lại, kẻ chạy thục mạng không cần thận sa vào bùn lầy giày xéo lên nhau, thây chồng thây rồi chết, kẻ buông khí giới xin hàng. Tất nhiền những kẻ có lòng xin hàng sẽ được tha mạng cho, chờ ngày đại thắng sẽ có lệnh xét xử.

Bấy giờ, Oanh Diên mới có thì giờ để đến chất vấn nha đầu ngốc của hắn, hắn từ từ bước đến bên Thiển Chiêu, ôm chầm cô vào lòng.

"Ngốc quá!" - Hắn trách.

Hắn sợ lắm, lúc thấy cô phi mình ra bảo vệ Oanh Vũ, hắn tưởng hắn đã chẳng kịp cứu cô. Hắn sợ mất cô cũng sợ mất cha mình. Nếu không phải hắn liều mình hành quân thần tốc có phải sẽ có thêm hai người hắn quý trọng nữa vong mạng không.

Cô thì lúc nào cũng thế, xuất hiện đầy bất ngờ, đều khiến hắn phải buông bỏ những dự định đã sẵn có.

Bấy giờ, Thiển Chiêu đã mệt lả người, cô chỉ lẳng lặng ôm lấy Diên, khẽ khàng rơi mấy giọt nước mắt, vừa mừng vừa thương xót. Hắn đã đến kịp... và hơn cả, hắn đang còn hiển hiện sờ sờ trước mặt cô, tình hình đã không hệ trọng như phụ vương cô nói. Oanh Diên đã giữ đúng lời hứa của mình.

Oanh Thời thì chạy tới trị thương cho Oanh Vũ.

Thấy địch đã vào thế suy yếu, Oanh Diên khuyên Thời, Chiêu, cùng cha ở lại đây, hắn sẽ cùng mười lăm vạn binh còn lại đánh phá cổng thành, giành lại địa phận biên cương.



"Nội trong trưa nay, quân của thái tử sẽ tới đem theo năm mươi đại bác, tiếp tế cho thành lũy, khi ấy, đại thắng chắc chắn nằm trong lòng bàn tay. mọi người không cần lo cho ta. Chỉ cần ba ngày, nhất định ta sẽ đem đầu của tướng giặc tới, đại thắng mở tiệc khao quân."- Oanh Diên nói.

Thiền Chiêu nài nỉ:

"Ta đi theo huynh được chứ?"

Oanh Diên thở dài:

"Không được! Chiến sự phức tạp, ta không đảm bảo mình sẽ có thể bảo vệ muội. Muội về tông môn đi! Đây không phải nơi thích hợp cho muội."

Thiển Chiêu cười buồn, tay nàng nhuốm máu rồi còn đâu:

"Muội đã chẳng còn là tiểu sư muội của Tịnh Vân sơn nữa rồi. Sắp tới, muội sẽ liên hôn gả cho Tề quốc."

Oanh Diên đần người ra đấy:

"Sao cơ?"

"Diên, đại thắng trở về, huynh lấy ta có được không?"

Cô đột ngột hỏi như thế khiến Oanh Diên lặng điếng mình. Chẳng biết xao động trong đôi mắt ấy là buồn hay là vui, sự điếng mình ấy là vì vui quá hóa đờ đẫn hay chả dám tin vào thực tại. Đó giờ, Oanh Vũ cùng Oanh Thời vẫn lặng lẽ đợi câu trả lời của hẳn.

Oanh Diên chợt nghiêm mặt sau giây phút thẫn thờ:

"Muội có biết mình đang nói gì không? Đây chẳng phải chuyện đùa đâu."

Thiển Chiêu kiếng chân thơm vào má hắn:

"Như vậy huynh sẽ tin là không phải đùa rồi chứ?"

"."

"Diên, huynh lấy ta nhé?"- Cô hỏi lại.



Thế rồi, chợt Oanh Diên ôm tì lấy Chiêu, cúi đầu đặt trên môi nàng công chúa một nụ hôn hờ.

"Thật chứ? Nàng không được nói suông đâu đấy!"

Mặt hắn đỏ, cứ như thể người bày tỏ là hắn vậy. Sự quân đang cấp bách, thế mà cô lại chọn lúc này để bàn chuyện cưới xin với hắn... Làm hắn chỉ muốn lập tức dẫn binh quét sạch ngoại xâm, nhanh nhanh chóng chóng mở tiệc rồi đón cô về phủ mà thôi.

Niềm hạnh phúc khuấy động tâm can hắn, khiến trái tim hắn như đang nở hoa, đập như trống vổ, tưởng như sắp nhảy bổ cả ra ngoài.

Tình cảm của hắn... vốn hắn đã tưởng sẽ phải chôn vùi xuống đáy bể, ấy thế mà giờ hy vọng lại kéo đến, bất chợt dấy lên đến cao trào, khiến hắn vui mừng đến như ngỡ là mơ mộng. Hắn không thể tin nổi, cô đã ngoảnh lại nhìn về phía hắn, nhìn về phía người luôn thầm thương trộm nhớ cô bao năm qua.

Thiển Chiều cười:

"Ta đã nói điêu bao giờ chưa?"

Hắn nhắm nghiền mắt như để lấy lại sự bình tĩnh, hẳn khẽ cụng vào trán cô:

"Gả cho ta rồi, nàng không quay đầu được đâu đấy. Suy nghĩ kĩ đi, đại hôn rồi, đời này nàng đừng hòng thoát khỏi ta."

"Chàng nhớ phải trở về đấy, làm chồng lão nương rồi, đừng mong bép xép đến nàng nào."

Thế rồi cả hai bật cười hạnh phúc. Oanh Vũ hỏi thầm Oanh Thời:

"Ching no yeu nhau lau chua?"

Oanh Thời bật cười, nàng khéo đùa:

"Lâu rồi vương gia à. Là kiểu tình trong như đã mặt ngoài còn e."

Ông gật gù:

"Cũng thi thoảng thấy nó kể về cô nương kia."

"Vương gia nên chuẩn bị sính lễ đi thôi."

"..."