cho Bách Lý Nguyệt Ca có an ủi Oanh Thời bao nhiêu đi nữa, thì suy cho cùng cú sốc lớn đến thế cũng không thể ngày một ngày hai là nguôi ngoai đi được.
Nàng sống như một cô hồn trong suốt mấy ngày rồng, đề rồi khi nhớ lại dòng chữ "đừng báo thù" mà sư phụ gửi gắm, nhớ ra còn Mặc Liên là chưa được tìm thấy, nàng đã chủ động đi tìm Nguyệt.
Đêm tối chỉ được rọi sáng nhờ chút ánh sáng chập chờn bé nhỏ của ngọn nến leo lắt, nàng nằm im trên giường của khách trạm mà chẳng tài nào ngủ được, cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn bóng nến in hằn trên trần nhà. Nàng dặn mình đè nén đau thương, cho vị mĩ nam tử kia một cầu trả lời xác đáng
Ít ra thì, nàng cũng không thể để hắn "cung phụng", dỗ nàng như tổ tông mãi thế được. Nàng có nỗi khổ của nàng, còn hắn cứ chạy theo nàng như thế, không phải hắn cũng khốn khó đấy sao, cớ gì nàng lại hành hạ hắn suốt thế. Nàng giơ tay mình lên triều không mà nhìn ngắm, nàng gầy đi nhiều rồi, xương xẩu cứ thế lồ lộ hết cả.
Bảo sao hắn cứ luôn buồn thương nhìn nàng.
Oanh Thời không phủ nhận nàng có chút cảm động khi hắn tới cưu mang nàng, nhưng bủa vây trong tâm trí nàng khi này chỉ có tang thương mà thôi. Có lẽ sau khi tìm được nguyên cớ, báo thù xong, nàng sẽ tử tế đền đáp lại ân nghĩa của hắn. Lần này, nàng đành trái lời sư phụ vậy. Nếu nàng không báo thù, cả đời này nàng sẽ không dám đối mặt nhìn về tương lai.
Một phần nào đó trong con người nàng đang nghi ngờ Mặc Liên, nhưng nàng mong là không phải... Bởi thực sự nếu là Liên, nàng chẳng mường tượng được bản thân sẽ báo thù kiểu gì. Với tám năm đồng hành, nàng chẳng nỡ xuống tay với hắn.
Nàng hy vọng rằng Liên sẽ giống nàng, tình cờ không có mặt tại Tịnh Vân sơn hôm ấy mà thôi.
Sáng hôm sau, khi trời chỉ mới hửng sáng, nàng đã đi tìm Nguyệt Ca. Nàng chẳng ngờ được nam nhân có gương mặt nghiêm nghị, kiên trực sắt đá kia, lại đang xắn tay vào bếp, làm bánh lá ngải cho nàng. Hắn thích bánh lá ngải ư? Nghĩ thế, nhưng những hành động của hắn cứ khiến nàng nghĩ rằng, nàng mới là người chết mê bánh lá ngài vậy.
Nàng tiến tới chỗ hắn, lau đi mấy vết đường bột dính trên gương mặt điển trai ấy. Đẹp quá, thành thực, nàng chưa từng gặp kẻ nào có tư dung anh tuấn như hắn. Sao ông trời lại cử con người hoàn hảo như vậy tới cứu vớt nàng nhỉ?
Oanh Thời chưa từng thắc mắc tại sao hắn lại cưu mang nàng nhưng nàng cũng không muốn hỏi, chẳng biết vì sao, nàng cảm thấy nàng gặp hắn là lẽ đương nhiên, hắn và nàng cứ như có duyên tiền định vậy. Duyên tiền định sao, đó có phải nguyên do nàng luôn yên tâm khi ở gần hắn chăng? Nàng cứ mần mê ngắm nhìn nhan sắc ấy
suot thoi.
Khi kịp nhận ra mình cứ hoài ngắm gương mặt ấy, Oanh Thời thu lại tầm mắt. Nguyệt Ca thì khẽ mỉm cười, phần nào đó trong Oanh Thời đã trở lại rồi.
"Sao thế?" - Hắn hỏi nàng.
"..Huynh sẽ cùng ta đi báo thù chứ?"
"Ừ, ta đã nói còn gì."
"Vậy đi ngay bây giờ được chứ?"
Hắn cũng chả trách nàng đột ngột hay gì, chỉ khẽ dùng khuỷu tay xoa đầu nàng.
"Được."
Hắn hỏi nàng những chuyện xảy ra quanh Tịnh Vân sơn trước khi xảy ra thảm kịch, Oanh Thời kể hết, từ vụ Quái Kê cho đến khi nàng tự tay mai táng từng xác người một.
"Nàng dẫn ta đến bản làng có Quái Kê đó đi. À không, đến cái chỗ mà nàng đã hạ tên đầu xỏ ấy."
Oanh Thdi gat dau dong y.
Lúc đến nơi, Nguyệt Ca trầm ngâm nhìn, hắn nhận ra nơi đây. Giả Văn các.
"Nàng nói cái tên sư đệ của nàng từng sống ở đây à?"- Hắn hỏi lại cho chắc.
"Đúng thế, Liên nói vậy mà."
Hắn nheo mày, trước là vì nàng cứ gọi "Liên" một cách thân mật như thế, sau là vì những dự cảm chẳng lành xuất hiện trong luồng suy tư của hẳn. Sắc mặt Nguyệt Ca bỗng sa sẩm.
"Tên đầu xỏ nàng chạm mặt, ta mười mươi chắc rằng nó là con đầu đàn đã thành tinh. Nếu đã là đầu đàn, thế yêu đan nó đâu? Nàng có thấy không?"
Oanh Thời ngẩn ra:
"Không, hạ nó xong ta đưa hai đứa đi lánh gấp, thì giờ đâu mà nán lại xem có yêu đan yêu đủng hay không."
Nếu hắn cũng không nhầm thì Tịnh Vân sơn hôm ấy ngã xuống ba mươi bảy mạng người, cộng với mười hai vong mạng dược phủ, thể là bốn chín.
Nghĩ đến đấy, mặt Nguyệt Ca trầm trọng thấy rõ, đen như đít nồi.
Hẳn bắt đầu kể Oanh Thời nghe về chuyện của dược phủ và Giả Văn các, đương nhiên là hẳn sẽ giấu mà chẳng kể rằng người khiến Giả Văn các tuyệt diệt là hắn. Hắn nói nơi đây chính là nơi Giả Văn các tọa lạc, cũng giải thích cho nàng, cách để mở ra cách cổng kết nối Ma Vực với nhân gian.
Bốn mươi chín mạng người, trong đó phải có một kẻ giữ thần cách, yêu đan của ma gà ngàn năm, rồi một cái xác của kẻ triệu hồi để Ma Tôn có thể nhập vào.
Nguyệt Ca nhìn Oanh Thời, không khỏi thấy nhói lòng. Hắn sẽ không nói cho nàng biết rằng, người giữ thần cách trong kế hoạch tăm tối kia, đáng lẽ là nàng. Cẩm Vân có lẽ đã thay nàng, cứu nàng một mạng, mệnh số của ông kiếp này trong mấy mươi năm sau sẽ được thăng làm thượng tiên trên Cửu Trùng, nhưng rồi lại phải bỏ dở tất cả để cứu lấy mấy đứa học trò của ông.
Nguyệt Ca không nhìn nhầm, trong thân thể của Cẩm Vân có Hộ Tiên của hắn, Hộ Tiên có thể xem như một loại thần cách, vốn là một món đồ bảo hộ thiên mệnh giờ đây lại là món vật ngang trái làm cống vật nộp dâng cho tà đạo. Cẩm Vân dường như đã nhìn thấu từ đầu. Hắn không ngờ rằng một phàm nhân lại có thể biết trước được cả thiên mệnh.
Nguyệt Ca thầm tỏ lòng kính trọng với ông, có lẽ sang đến kiếp sau, người thầy mệnh khổ ấy sẽ thành công tu thành chính quả.
Oanh Thời nghe vậy thì nhăn nhó mặt mày:
"Ý huynh là Mặc Liên bây giờ đã bị Ma Tôn chiếm đoạt thân xác rồi?"
"Đáng tiếc phải nói với nàng, sư đệ nàng chẳng thể tồn tại nữa rồi. Với sức mạnh quỷ quyệt của Ma Tôn thì chỉ với một phách nhỏ bé được triệu lên, thân xác phàm nhân sẽ chẳng thể nào tải nổi. Mà với tội trạng ấy, một tay giết tới ba mươi bảy mạng người, hắn sẽ không thể bước qua lục đạo luân hổi."
Nghe thế Oanh Thời thấy lòng mình rối bời. Nàng thất vọng hơn là buồn, bởi người giết sư phụ nàng, là hắn, là con người hắn, chứ chẳng phải Ma Tôn...
Nàng hít sâu một hơi:
"Thế chúng ta có thể tìm Ma Tôn ở đâu?"
"Ta co the dua nang tdi do."
"Thật ư?"
"Nhưng. Ta có một điều kiện. Thời, nàng không được nhúng tay vào trận chiến giữa ta với hắn. Hứa với ta."
"Tại sao chứ? Huynh bắt ta phải trần trân nhìn người ngoài cuộc như huynh báo thù thay ta à? Hẳn là kẻ đã giết mẹ nuôi, giết người thân, giết sư phụ, giết đồng môn của ta kia mà."
Nguyệt Ca kiên định nói.
"Nàng không phải đối thủ của hắn. Với lại, đó không phải việc của riêng nàng. Nếu chỉ cần Ma Tôn lê cái xác đó thực hiện thêm bảy lần triệu hồi nữa, hắn sẽ hoàn toàn tái xuất tới nhân gian. Diệt trừ hậu hoạn, là nghĩ vụ của ta."
Ma Vực- nơi giam cầm Ma Tôn, có mặt lợi mà cũng có mặt hại. Lợi ở chỗ nó nằm ngoài địa phận các vùng của lục giới, hẳn ta có quậy phá trong đó cả nghìn vạn năm nữa cũng chả có ai ảnh hưởng gì, trừ khi có kẻ bền ngoài tác động và can thiệp. Còn hại ở chỗ, nơi đó chất đầy oán khí, là món mồi béo bở gia tăng công lực cho Ma Tôn.
Nguyệt Ca cá rằng Ma Tôn có nhúng tay cho Mặc Liên vay mượn sức mạnh, bởi thế nên Tịnh Vân sơn mới ngập tràn ma chướng như thế. Chỉ mới cho mượn một chút, mà ba mươi bảy mạng người đã chẳng còn ai toàn mạng....
Thật buồn khi phải thừa nhận rằng, Nguyệt Ca cũng chẳng rõ được, sức mạnh của Ma Tôn đã gia cường đến khủng khiếp cỡ nào.